Chap 18 Tình yêu đã mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18: Tình yêu đã mất

Bên ngoài khu nhà hoang đó, có bốn người vừa đến. Tất cả đều lo lắng cho Roy, mong muốn tìm thấy ngay. Nhưng khu nhà hoang này có rất nhiều căn, trước đây từng là một khu căn hộ giá rẻ nhưng giờ đã bị bỏ hoang. Bốn người chia nhau ra đi tìm khắp tất cả các căn. "ROY, ROY, cậu/em ở đâu??"- tiếng gọi vang lên nhưng đáp lại tiếng gọi chỉ là tiếng âm thanh vọng trở lại. Khu nhà hoang to nhưng yên lặng, tĩnh mịch, vắng vẻ đến đáng sợ. Trời tối dần, ánh nắng như muốn lụi tàn dần để nhường chỗ cho bóng đêm trỗi dậy khiến việc tìm kiếm khó khăn hơn.

Mỗi người chia nhau ra tìm.

.

.

RẦM....

.

.

.

Cánh cửa nhà kho bị đá bật tung. Người sở hữu cú đá đó chính là Daniel. Anh đã tìm ra được nơi Roy bị bắt giữ sau hơn mười phút tìm kiếm. Anh kinh hoàng, giận dữ tội độ khi nhìn thấy cảnh tượng hiện ra trước mắt. Trong nhà kho, Roy đang bị trói vào.cột, ngất xỉu. Nhưng điều anh quan tâm hơn là toàn thân Roy đang nhuốm một màu máu, khuôn mặt cậu tím tái và lộ rõ vẻ đau đớn.

- Là ai??? Ai dám làm như thế này với Roy????- Daniel giận dữ, chạy xộc vào trong.

- Chủ tich....?!? - Cả bọn lắp bắp, toát mồ hôi.

- Daniel, thấy Roy rồi à???- ba người nghe tiếng hét lớn, chạy vội đến. Yi và Wang sững sờ, giận dữ khi nhìn thấy Roy, cậu em trai mà hai anh yêu quý hết mực, đang ngất xỉu. Khuôn mặt hai anh trở nên cau có, đôi mắt đỏ rực như muốn đốt cháy tất cả. Ever trước cảnh tượng đó sợ hãi nhưng cậu gạt qua, chạy đến bên Roy. Cậu lay lay Roy, gọi to đến rát cổ mà cậu nhóc kia vẫn không chịu dậy. "Giá như lúc nãy tớ không nên để cậu đi một mình. Tớ thật ngốc thật vô dụng!!!" - tiếng Ever vang lên, khóc nấc. Daniel và Yi m, Wang nhìn thấy vậy vô cùng đau xót, ba người quay ra nơi bọn chúng đang run rẩy.

- Các người sao dám đụng đến em trai của ta. Các người chán sống rồi hay sao??? - Wang tức giận, hét lớn. Giọng nói băng lãnh cùng khuôn mặt tức giận với anh mắt đỏ ngầu của anh khiến đối phương e sợ.

- Ch...chủ tịch Wang... chúng tôi không biết đây là em trai ngài, chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi.. Xin hãy tha cho chúng tôi- tên cầm đầu cúi mình nói, giọng run run. Hắn ta thực sự rất sợ Wang-Yi-Daniel. Không phải vì họ là chủ tịch của hội đồng trường mà còn là những nhân vật nổi tiếng trong thế giới ngầm. Đụng vào ba người này chỉ.có.con đường chết.

- Là ai đã sai các người làm chuyện này??? - Yi tức giận, gằn giọng hỏi , ánh mắt giận dữ túm lấy cổ áo tên cầm đầu nhấc bổng lên.

- Là ... là.... Anna và Sue. Chúng tôi không liên quan. Xin hãy tha cho chúng tôi.- cả bọn như quỳ xuống van xin.

- Khốn kiếp!!! Đúng là hai con nhỏ đó. - Daniel bực bội, tay cuộn lại thành nắm đấm .- các người sẽ phải.trả.giá vì những điều làm với Roy. Còn các ngươi- một lũ rác rưởi- ta sẽ dạy cho các người biết thế nào là lễ độ.

Nói rồi, anh xông vào đánh, đánh bọn chúng một cách điên cuồng. Hai người cũng lao vào đánh, trả thù cho em mình. Wang như một con qủy khát máu, đánh bọn chúng không nương tay khiến máu văng đầy khuôn mặt hoàn mỹ của anh. Yi và Daniel ngày thường ấm áp như mặt trời mùa xuân nhưng giờ cũng trở thành ác quỷ, lạnh lùng. Sau một hồi đánh nhau, bọn chúng nằm la liệt. Ba người chạy vội đến chỗ Roy, đau xót nhìn thân thể nhợt nhạt đang nằm kia. Daniel vội ôm chầm Roy, nhấc cậu lên "Roy, em không được có mệnh hệ gì. Anh đã hứa sẽ bảo vệ cho em suốt đời nhưng anh không thể. Anh xin lỗi Roy. Ngàn lần xin lối em"- Daniel gào lên, anh đang trở nên yếu đuối trước người mình yêu.

......"Karry, là anh cứu tôi phải không??"- một giọng nói ấm áp vang lên, Roy đang hôn mê nhưng câu nói vừa phát ra của cậu khiến mọi người sững sờ. Nhưng Daniel lại là người đau khổ nhất, khuôn mặt anh buồn bã. Từng lời nói của Roy như con dao đâm thẳng vào trái tim rỉ máu của anh "Tại sao em lại nhắc tên hắn ta, tại sao ngay cả khi anh ta bỏ rơi em em cũng nhớ đến anh ta. Không lẽ anh không có chút gì trong trái tim em sao?". Anh đau đớn, tuyệt vọng. Ba người cạnh đó cũng cảm thấy xót xa thay cho Daniel. Họ hiểu rõ được tình cảm của Daniel dành cho Roy nhưng cậu lại vô tư đến mức không nhận ra......

Ngay trong đêm hôm ấy, khi Anna và Sue đang quậy tưng bừng trong quán Bar NIGHTMARE, thì cả hai bị bắt, một toán người mặc đồ đen xông vào, mang thuốc mê chụp lấy hai ả.

ÀO...

-Tỉnh dậy chưa hai cô em??/- Tên đầu đàn bịt mặt, giọng nói khả ố. ( Người của Wang-Yi-Daniel)

- Ngươi...ngươi là ai. Cả hai lo sợ.

- Đụng đến người nhà đại ca chính là đụng đến chúng tao, còn gì nữa không?

- Chúng tôi... không làm gì hết. Anna và Sue chống chế mặc dù đang suy nghĩ "Không lẽ nào...Roy".

- Mang thằng Ken ra đây, để nó xác nhận. - Tên đầu đàn quát lớn.

- Người tên Ken kia đi từ trong bóng tối ra, mặt mũi bầm dập. Hắn nhìn thấy hai ả kia, mặt mũi bốc khói.

- Chính các ngươi đã làm ta đắc tội với chủ tịch. Đại ca, chính là chúng nó.

Nãy giờ hai cô gái ấy há hốc miệng, ngạc nhiên tột độ, không còn đường chối cãi, họ bắt đầu lo lắng nhưng vẫn cố nói:

- Các người muốn gì, tiền tụi này không thiếu! Nói ra đi? Bao nhiêu?

- Hahaha, đơn giản vậy ư? Không đâu. Tụi bây, mang ra đây.

Chậu than đỏ hồng, rực lửa kia được bê ra. Tiếp theo là dấu ấn của hội "Devil" được mang ra, và máy quay phim.

Á á á á.. tiếng thét chói tai, đau đớn vang lên, một mảng thịt trên da mặt Anna đỏ ửng, bên má trái, hiện lên dòng chữ Devil rực lửa.

Á á á á ... lần này là tiếng thét của Sue, cô ta không khá khẩm hơn Anna là mấy, bị ấn dấu vào bên má trái. Từng hình ảnh đó được quay lại sắc nét bằng máy quay chuyên dụng, cuộn băng được dùng để gửi cho một người mà ai cũng biết là ai.

Ông Wang hớt hải chạy vào phòng Karry, khuôn mặt biến sắc.

- Con trai... con trai...

- Ông.. không có tư cách... Karry ngồi trên ghế xoay lưng lại, khuôn mặt đâỳ sát khí

- Em gái con... bị bắt... vừa nói ông vừa mở băng

Từng hình ảnh đầy đau đớn của hai cô gái trên màn hình khiến ai xem.cũng cảm thấy khiếp sợ. Karry nhìn lên ông Wang, đôi mắt màu xanh xoáy sâu vào nỗi khiếp sợ của ông ta, màu xanh lạnh lẽo bí ẩn. Từ từ đứng dậy rồi tiến lại gần cửa, Karry tỏa ra hàn khí, nói đủ nghe: "Không phải chuyện của tôi" rồi lãnh đạm bước ra. "Đây là hậu quả, ác giả ác báo". Anh vẽ một nụ cười nửa miệng, bóng anh dần dần khuất. "Không cần động tay cũng có thể trả thù"

*Tại biệt thự Victor*( gia đình Sue)

-Phu nhân, có bưu kiện không đề tên gửi cho bà ạ.

- Được rồi, ngươi cứ để đấy. - Bà ta ngạo mạn " chắc lại có ai muốn nhờ vả ta đây"

.....Bộp.... chiếc hộp rơi xuống đất...

Trong hộp là những bức ảnh của đứa con gái thân yêu của bà đang bị tra tấn. Bà ta run run mở cuộn băng trong hộp..... A..Aaaaa thả tôi ra....AAAA đau quá.... - tiếng người con gái vang lên ( chính là Sue), khuôn mặt lộ vẻ đau đớn khiến bà Victor sợ hãi, đau xót. "Con đắc tội với ai vậy Sue, sao lại ra nông nỗi này". Bà Victor nghẹn ngào, khóc nấc trước những hình ảnh đáng sợ....

.

.

.

*Bệnh viện*

Bóng dáng người con trai ấy, quen thuộc quá, từng đường nét ấy, khắc sâu trong tâm trí Roy. Người con trai ấy, quay lại nhìn Roy, cười.

- Anh Karry, là anh thật sao?? Roy xúc động, mừng rớt nước mắt. Từ từ tiến lại gần Karry

- Ừ. Karry cười nhẹ, nụ cười ấy gần như đã đóng băng hơn mười lăm năm qua. Anh cũng dần dần tiến lại chỗ Roy.

Cả hai cùng đưa tay ra, gần chạm vào nhau, chỉ còn cách đúng 5 mm thì đột nhiên không gian tối sầm lại. Karry ấm áp đã biến mất, thay vào đó là một con người với đôi mắt màu máu, nhìn cậu muốn ăn tươi nuốt sống. Đôi mắt rực lửa ấy, nhìn vào cậu chăm chú, Roy sợ sệt:

- Anh Karry, anh đâu ... tôi..... Ặc ặc...

Chưa kịp nói xong Roy bị con người kia bóp chặt cổ, không nói nên lời.

- Đừng...khụ khụ...đừng như vậy! Roy cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay rắn chắc kia. Đừng như vậy!

.

.

.KHÔNG!!!!!!

.

.

Roy hét lớn, tỉnh dậy, ôm lấy cổ mình, toàn thân cậu đau nhói, ê ẩm, vết thương chằng chịt trên người. "Thì ra chỉ là mơ" "Nhưng đáng sợ quá". Suy nghĩ một hồi thì cậu mới nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, xung quanh toàn màu trắng, cậu bắt đầu nhớ lại từng chi tiết. "LÀ ANNA VÀ SUE"

"Rầm..!" Khi nghe tiếng Roy hét, Daniel-Yi-Wang-Ever tức tốc chạy vào, khuôn mặt lo lắng. Đã hai ngày trôi qua, giờ Roy tỉnh lại rồi.

- Em sao vậy Roy? Có gì không ổn hả?

- Em không sao, chỉ là ác mộng thôi.

- Cậu làm tớ lo quá. Ever ngồi cạnh Roy, lay lay tay cậu. Tớ xin lỗi vì đã để cậu đi một mình.

- Không phải đâu, lỗi tại tớ nói dối cậu... Roy cúi đầu, hạ giọng.

- Không sao là tốt rồi. Em phải nghỉ ngơi cho mau khỏe đấy Roy!

- Mà ai đã cứu em vậy?? Có phải là....nói đến đó Roy nhìn xung quanh như tìm hình bóng một ai đó.

- Là anh. Daniel không giấu sự đau khổ, nhìn Roy. "Tại sao em lại để ý tên đó chứ, hắn ta không xứng với em đâu"

- Em hơi mệt! Mọi người ra ngoài đi, để Ever trong đây với em thôi.

Mọi người nhìn Roy đầy thương xót nhưng đành ngậm ngùi đi ra ngoài, luyến tiếc.

Còn lại trong phòng chỉ có Ever, Roy hỏi Ever

- Mấy anh ấy nói sự thật chứ, anh Daniel đã cứu tớ ư, chứ không phải anh K hả??

- Cậu... sao cứ quan tâm đến cái tên lạnh lùng đó chứ! Cậu không nhận ra Daniel có cảm tình với cậu à? Ever giọng buồn buồn xen lẫn tức giận

- Thật ư?? Roy tròn mắt nhìn.

- Cậu ngốc hay là cậu cố tình đây? Ai cũng nhận ra sao cậu lại không biết!

- Tớ chỉ coi anh ấy là anh trai thôi. Còn Karry...

- Cậu đừng nói về hắn ta nữa, hắn là một ác ma. Cậu biết hôm qua khi báo tin cậu bị hại, hắn ta nói gì không??? "KHÔNG LIÊN QUAN" Ever nói như muốn khóc.

- Không, không thể nào! Roy lắc đầu, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt kia. Cậu không thể tưởng tượng nổi, anh ta, thật sự là con người vậy ư?

.

.

.

Tình yêu đến nhanh và đi cũng nhanh, mới chớm nở đã lụi tàn.

.

.

.

Tình yêu là một cảm xúc khó tả, khiến hai người đành rời xa nhau hơn. Từ đây, mỗi người một ngã rẽ, không biết bao giờ mới có thể quay lại với nhau....

~~End chap~~~

P/s : mọi ng đọc xong cho ý kiến nhé. Cảm ơn a~~!!!♥

Mình post như này r tuần sau mình post tip nhak. Do mình bận học nhìu quá! Xiexie m.n a~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net