Chap 19: Cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 19 : Cảm xúc

-Ever, cậu ra ngoài một chút được không?? Tớ hơi mệt.- Roy nói, giọng yếu ớt.

-Um... nhưng có gì cậu phải gọi tớ ngay nha. - Ever hiểu được tâm trạng Roy nên đồng ý.

.... Ever vừa đi khỏi, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh tú. "Roy, mày không được khóc, có gì mà phải khóc cơ chứ, hức hức...". Anh ta trước giờ có coi mày là cái gì đâu chứ, tại sao mày lại chỉ nghĩ đến anh ta vậy hả Roy.... tên đáng ghét kia, tại sao anh lại bước vào cuộc sống của tôi rồi làm hỗn loạn hết mọi thứ như thế này..hic..hic"

Mọi người bên ngoài không an tâm nên nhìn vô phòng. Thấy khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Roy, tim ai cũng đau nhói. Khuôn mặt cậu nhóc xanh xao gầy gò, ốm yếu làm mọi người xót xa.

.

.

.

Hai tuần sau

- Cuối cùng cũng được về nhà rồi...Aaaaaaaaaa...vui quá đi, em ghét nhất là không khí trong bệnh viện, bây giờ được tự do rồi!!! - Roy vui mừng khi được xuất viện, cậu cười tươi, hồn nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- Tớ rất vui vì cậu đã khỏe lại!!! Lại có người cùng tớ đi chơi, đi học... cùng. - Ever cười

- À, ba anh rảnh không, dẫn tụi em đi ăn kem nha, em thèm kem- Roy liếm môi (biểu cảm dễ thương quá chừng >=<)

- KHÔNG ĐƯỢC! Cả 3 chàng trai đều hét lớn- Em mới ốm dậy mà

- Em khỏe rồi mà anh nhìn nè - nói rồi Roy nhảy loi choi khắp phòng - thấy không thấy không? Năn nỉ anh mà- Roy nháy mắt tinh nghịch.

- Ừ được rồi em đừng chạy nữa, chóng mặt quá. Nhưng...........ăn ít thôi đấy!!

- Vâng anh. Chúng ta chuẩn bị đi thôi Ever.

Mọi người nhìn Roy cười vui vẻ cũng cảm thấy nhẹ lòng, cậu cứ vui vẻ như thế này thì ổn, chứ như một tuần trước Roy không ăn uống gì hết, lúc nào cũng trầm ngâm suy tư khiến mọi người lo lắng. Nhưng có một người vẫn cứ trầm ngâm "Roy ah, em không giấu được cảm xúc của mình đâu, em cố tỏ ra bình thường như vậy khiến anh đau lắm em biết không??"

.

.

.

.

06.00am

Lầu 13 công ty DARKSTAR.

Đêm qua Karry không về nhà. Anh ở lại công ty giải quyết công việc. Anh đang cầm một ly rượu vang trên tay, màu đỏ sóng sánh, khuôn mặt đăm chiêu đầy nghĩ ngợi. Anh hướng mắt về khoảng không gian vô định phía trước, những hình ảnh xuất hiện trước mắt anh bây giờ không phải là London diễm lệ, hào nhoáng mà là hình bóng của một người. Anh biết hôm nay đồ phiền phức đó ra viện.

~~FlashBack~~

Một tuần trước.

Daniel xông thẳng vào văn phòng.

- Tại sao cậu lại như vậy hả? - Daniel túm lấy cổ áo Karry.

Karry gạt tay anh ra rồi lạnh lùng

- Tôi sao? - Karry hờ hững trả lời, đôi mắt không thèm nhìn tới Daniel

- Cậu thừa biết Roy thích cậu, bị nguy hiểm cũng chỉ gọi tên cậu. Vậy tại sao cậu lại quan tâm rồi lại bỏ rơi em ấy- Daniel giận dữ.

- THÍCH??- Karry nghiêng người, đôi mắt màu xanh xoáy sâu vào Daniel- Tôi không quan tâm.

- Cậu sẽ hối hận! Daniel hét lớn

- Sao tôi phải vậy?? - Karry nhếch mép cười, đầy giễu cợt.

-....- Daniel bị Karry nói không biết trả lời ra sao. Anh đứng chôn chân tại đó "Mình đang làm gì thế này, Roy chỉ xem mình là anh trai, mình không có tư cách gì để đến đây tìm gặp hắn ta nói chuyện của tình cảm của Roy."

- Mời ra, không tiễn! - Karry lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ nhìn Daniel rồi bước về bàn làm việc, tay quơ lấy xấp tài liệu trên bàn mặc cho con người kia đang tức giận cũng không làm được gì.

"Haha, nực cười, thích ư?? Không một ai chịu đựng được ta, tại sao thằng nhóc ấy thích ta được!! Vô lý"

~~EndFlashBack~~

.

.

.

Anh lại nghĩ đến Roy... "Karry, mày lại nghĩ đến thằng nhóc đó rồi, mày phải quên nó đi". Karry cảm thấy chán nản, nên đi dạo phố. Từ trước đến giờ anh đâu có hay buồn chán như thế này đâu. Cả việc đi dạo trên phố anh cũng chưa từng làm giờ cũng đã trở thành thói quen. Lững thững bước đi, tự cười chính mình, anh thầm nghĩ "mày thay đổi quá nhiều rồi đấy Karry".

London buổi sáng rất đẹp. Cái thủ đô nước Anh xa hoa, tráng lệ với bao nhiêu tòa nhà cỏi kính. Thêm chút sương mù sớm mai phủ xuống làm cho cảnh vật trở nên huyền ảo, ma mị. Cái se lạnh của tiết trời mùa thu khiến người ta phải khoác trên mình chiếc áo. Bên bạc cầu thang đâu đó, từng đôi chim bồ câu sà xuống, nhặt chút mẩu bánh mì của một người tốt vụng nài đó cho chúng . Mọi thứ trông thật thanh bình.

Karry đi đến bên dòng sông Thames- dòng sông đầy yên bình và lãng mạn. Chiếc cầu Tower Bridge bắc qua dòng sông như bồi thêm cho vẻ thơ mộng nơi đây. Karry trầm ngâm, vẻ mặt buồn buồn. Anh lại nhớ về trước đây, anh đã từng cùng cha mẹ đến nơi này...

~~ Flash back~~

- nhóc con ah~~, đừng chạy nữa, con sẽ ngã đấy. - Một người phụ nữ hiền hậu nhìn cậu nhóc với khuôn mặt âu yếm, khoác tay người đàn ông đầy vẻ lịch lãm.

-Con.. hông sao đâu. Pama đừng lo. Hihi - cậu nhóc 3 tuổi quay lại cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh trông vô cùng đáng yêu.

- Karry của mẹ.... - người phụ nữ đi lại ôm chầm lấy cậu nhóc con, vui vẻ.

- Karry ah~, nơi đây là nơi ta đã cầu hôn mẹ con đấy, nơi này sẽ là minh chứng cho sự hạnh phúc của chúng ta. Karry a, khi nào con lớn con hãy dẫn người yêu đến đây nhé!- người đàn ông bước tới, ôm chầm lấy hai mẹ con. Cả nhà cùng cười vui vẻ bên cảnh đẹp.

~~ End flashback~~

- Hạnh phúc ư??? Không có gì gọi là hạnh phúc. - Karry cười, một nụ cười mỉa mai. " mẹ ơi, tại sao mẹ lại bỏ con như thế này. Mẹ....!!!"

Anh lại tiếp tục ngắm nhìn những con đường xinh đẹp, lòng cảm thấy trống trải. Bỗng nhiên ánh mắt anh nhìn thấy một hình dáng quen thuộc trong dòng người đông đúc kia, bóng dáng mà anh không thể nào quên. "Điều đó là không thể nhưng...." Karry suy nghĩ nhưng vẫn chạy đến nơi đó. Anh đang tìm kiếm một hình bóng mà anh vừa thấy. Lý trí anh mách bảo đây thực sự là người mà anh nhớ mong ngày đêm. Anh vội vã tìm, và cứ tìm. Nhưng đáp lại sự mong mỏi của anh là những cái nhìn lạ lẫm khi anh nhận nhầm người. Anh buồn bã, ánh mắt đầy sự đau khổ.

.

.

.

Đâu đó gần đấy, một người phụ nữ ngồi trong chiếc Audi đen, nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ. Lúc này đây, bà muốn chạy ra ôm chầm lấy anh. Đã 15 năm rồi, bà chưa được gặp anh. Nhưng ước mong của bà không thể thực hiện được. Một tên vệ sĩ cản bà lại:

- Thưa phu nhân, bây giờ chưa phải lúc, mong phu nhân hiểu rõ tình hình ạ!

- Karry, hãy tha lỗi cho ta. Ta thực sự không muốn nhìn thấy con đau khổ như vậy đâu. - Người phụ nữ thổn thức, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

.

.

.

. Người phụ nữ đó là ai?? Hình bóng mà Karry thấy là người nào????....

.

.

.

Karry liệu có còn tình cảm đối với Roy hay không mà anh vẫn nghĩ đến Roy???

.

.

.

Tình cảm thật sự rất phức tạp. Nó chợt đến rồi chợt đi nhanh đến mức chúng ta không thể nhận ra được. Để rồi ta lại bỏ lỡ qua một điều gì đó rồi lại phải hối tiếc.

~~End chap~~

P/s: Dạo này mình học nhìu (lớp 12) nên có ít thời gian, biết là ra fic lâu nhưng mong m.n vẫn ủng hộ. Cảm ơn nhìu ah~ *cúi đầu*.

P/s2; hnay mình đ nghỉ học nên tung chap mới đây :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net