Chap 22: Vòng quay định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 22: Vòng quay định mệnh

Vòng quay London Eye cứ lên mãi.

.

.

.

Mang bao nhiêu khát vọng và ước mơ.

.

.

.

Tình yêu đôi lứa dần được chắp cánh.

.

.

.

Hạnh phúc từ đây đến mai sau.!!

.

.

.

Anh và cậu, trong chiếc cabin màu đỏ xanh xinh xắn, to, rộng rãi...nhưng hiện tại bây giờ mặc dù rộng như vậy, cả hai đều thấy không khí ngột ngạt!! *ngại*

.

.

.

Ở một nơi nào đó

Có một đám người áo đen đang chờ đại ca của chúng đến, tên nào cũng mang đầy mình kìm cắt, thuốc nổ, súng giảm thanh...

B..RỪM..MMMMM... Một chiếc Audi đỗ tới, một người đàn ông ăn mặc với bộ âu phục sang trọng bước ra, người ông ta toát ra khí chất khác người, ác độc, tàn bạo. Đeo chiếc kính màu đen, hất mặt với tên vệ sĩ đứng cạnh, tên đó đem một chiếc vali đầy ắp đô la Mỹ đưa cho bọn người kia, nói một câu đủ nghe: "xử lí như kế hoạch".

Và rồi, chiếc xe lại lao đi, như chưa từng có vết tích gì ở đó. Ngồi vào trong xe, ông Wang nhớ lại chuyện hồi chiều

~~Flashback~~

- Papa, có chuyện không hay rồi! Anna hớt hải chạy vào, khuôn mặt thất thần

- Chuyện gì mà quan trọng vậy con

- Anh Karry, anh ấy... Anna ngậm ngùi không nói nên lời

- Anh con sao?? Đến lượt ông Wang chồm dậy, lo lắng

- Kế hoạch sắp thất bại rồi, anh ấy... đã YÊU. Anna nhìn ra xa, đôi mắt đượm buồn.

- Thật ư?? Ông Wang tức giận xen lẫn cảm xúc ngạc nhiên. Con người ác quỷ ấy, từ bao giờ đã trở nên như vậy

- Bây giờ sao đây papa? Anna lo lắng hỏi.

- Hiện tại mọi việc sao rồi. Ông Wang bình tĩnh hỏi

- Anh ấy đang ở cùng Roy Wang, tại London eye

- Không sao, ta đã có cách, con ra ngoài đi.

- Vâng ạ.

Sau khi Anna đi ra khỏi phòng, ông Wang rút điện thoại ra, gọi điện... đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khả ố " Có gì không" "Lát nữa,.....*xì xầm*"

RỤP... ông Wang cúp máy, đôi mắt nhìn ra xa xăm.

~~Endflashback~~

08.30 pm

Trở lại với London Eye, hai con người, ngồi cạnh nhau, trong một cabin, cảm giác rất ấm áp. Cảnh vậy thật thanh bình, London ban đêm thật đẹp, nó lung linh huyền ảo.

Tôi/em... cả hai bỗng dưng cất tiếng, nhìn nhau rồi lại im lặng.

- Anh nói trước đi ạ, Roy mặt đỏ bừng.

- Không, cậu trước. Đến lúc này Karry vẫn còn tiết kiêm lời nói nữa, nhưng mặt anh cũng dần dần đỏ. Bây giờ anh không thể chối bỏ tình cảm, cũng không thể nào đóng trái tim mình lại nữa, vì bây giờ anh biết, người anh yêu, chính là Roy, trái tim đóng băng giờ đây đã dần được cảm hóa.

- Anh.. hẹn em ra đây có gì không?? Roy hỏi một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn, rồi như ý thức được lời nói của mình vừa rồi, cậu đỏ mặt tía tai, ngại ngùng hai tay đan vào nhau.

- Hả?? Đến lúc này Karry mới thực sự sock, chẳng lẽ cậu ta ngốc đến thế sao...- À,.. ờ... tôi hẹn cậu để nói rõ chuyện này.

- Vâng?? Roy đưa đôi mắt to tròn qua nhìn Karry, người đó lại nhìn qua Roy, thấy hành động vô cùng dễ thương của Roy, anh lại đỏ mặt.

- Cậu... làm xáo trộn... cuộc sống của tôi.-anh đỏ mặt, lắp bắp.

-ơ.....em....??????

- Đúng, chính là cậu, cậu làm tôi YÊU cậu. Đến lúc này Karry không chịu nổi nữa, anh toan đứng dậy.

- Anh... Roy kéo tay Karry... vừa nói gì cơ??

- Tôi... Karry bối rối, gãi đầu. "Cái gì thế này, mình vừa làm gì vậy"... tôi... không nói lại đâu.

- Anh... Roy đứng dậy, ôm chầm lấy Karry từ phía sau. Cậu cảm nhận được trái tim ấm áp của anh, cảm nhận được hơi ấm của anh.. "Em hiểu, anh không cần nói".

Vòng quay đã đi được một vòng, và đã nói lên được tình cảm của đôi trẻ. Tiếp tục thêm một vòng nữa.

- Tôi.. có lẽ.. Yêu cậu.. Karry khó nói, mặt đỏ bừng

- Em... Roy phì cười, trước điệu bộ bây giờ của anh, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.. cũng yêu anh nhiều lắm, cậu cười, một nụ cười tỏa sáng trong đêm, anh nhìn cậu, nỗi xót xa trong anh. Trước đây anh đã từng làm tổn thương cậu, vậy mà cậu vẫn có tình cảm với anh, anh trách mình và bây giờ anh thật sự không biết phải giải quyết vấn đề này ra sao.

- Nhưng.. bên cạnh tôi, có rất nhiều kẻ thù.. Karry trầm ngâm. Anh lo lắng cho Roy, phải, anh đang LO LẮNG cho thằng nhóc ấy, người đã xáo trộn cuộc sống vốn đầy sóng gió nay lại càng sóng gió hơn của anh.

- ... Roy im lặng, chờ anh nói tiếp.

- Chúng ta... yêu nhau.. liệu có quá thiệt thòi cho cậu. Karry lại tự trách

- Không sao, chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ rồi. Roy cười, cậu đã xác định khi yêu anh là phải chịu khổ, nhưng làm sao cậu có thể bỏ anh trong biển khổ đó được. Nói thật ra, anh cũng chỉ là con người, làm sao có thể gánh vác hết được trách nhiệm.

- Em... "cái gì đây? Sao lại thế này" ... *im lặng*

- Ơ, dạ? "Anh ấy, gọi mình ư??" Roy như chìm vào trong giấc mơ

- Em.. hãy từ bỏ tôi đi.. Karry nặng nề nói ra, chính bản thân anh cũng không muốn như vậy. Nhưng chỉ vì lo cho cậu nên mới phải nhẫn tâm như thế.

- Không bao giờ em từ bỏ, không thể nào! Roy kiên quyết nói. Dù anh có bao nhiêu kẻ thù ngoài kia, dù em có gặp nguy hiểm khi ở bên cạnh, dù anh không muốn chúng ta ở bên nhau, nhưng em sẽ không bao giờ từ bỏ, không bao giờ em hết yêu anh, cho dù em có chết thì trái tim này sẽ mãi dành cho anh. Cậu nói, ôm chặt lưng anh, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh tú kia, giọt nước mắt nóng hổi, thấm vào lưng anh.

Anh nhẹ nhàng quay lưng lại, đưa tay lên gương mặt kia vuốt nhẹ, lau đi từng giọt pha lê trong suốt kia, cười nhẹ. Suốt 15 năm trời, bây giờ anh đã cảm nhận được tình yêu là gì, anh cảm nhận được tình cảm Roy dành cho anh, không có gì thay đổi được.

Lúc này vòng quay đã lên được nơi cao nhất, anh và cậu có thể nhìn ra xung quanh, nhìn thấy được toàn bộ cảnh đẹp của London, thấy được dòng sông Thames hiền hòa, sáng lung linh trong ánh đèn, từng dòng xe tấp nập, từng tòa nhà cao tầng với ánh đèn huyền ảo, một khung cảnh rất lãng mạn, nhưng giờ đây cả hai đều đang chăm chú nhìn nhau, không màng đến xung quanh. Karry đưa tay ra đỡ lấy cổ cậu, nhẹ nhàng cúi xuống....

.

.

BÙM... RẦM...

Một tiếng nổ vang trời, hai con người trong cabin ấy, giật mình, Roy ôm chặt lấy tay Karry. Ánh đèn tắt, để lại một không gian trống vắng, vòng quay khựng lại, hai con người, mắc kẹt ở nơi cao nhất. Bên dưới chân London Eye, đám khói bùng cháy dữ dội, bọn áo đen nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi đó một cách chuyên nghiệp không ai thấy. Mọi người đứng xung quanh nhìn vào, xì xào bàn tán.

Trên cao, không khí loãng dần, cộng với tiết trời London vào ban đêm rất lạnh, Roy lạnh hết người mà vẫn cắn răng chịu đựng, tay cậu đan xem vào tay anh mà run cầm cập. Anh cảm nhận được cậu, ôm chầm lấy người cậu, tỏa ra hơi ấm. Khói bốc lên ngày càng cao, anh và cậu đã xác định được chuyện gì đang xảy ra ở dưới, hai người ở cạnh nhau, ôm chặt lấy nhau. Roy vốn thể trạng yếu, và bây giờ gặp lạnh và khói cứ trong cabin làm cậu không thể nào chịu đựng được nữa. Cậu thả lỏng người rồi lịm dần, thả người xuống khoang cabin. Karry thất thần, lo lắng gọi to: ROYYYY, MAU TỈNH DẬY ĐI, ROY!! Ôm chặt cậu vào lòng, ánh mắt anh dần dần chuyển màu, anh đã biết được ai làm điều này, "hãy đợi đấy", anh ôm chặt lấy Roy, đôi mắt đỏ rực màu máu.

Dưới chân London Eye, đội cứu hỏa đang làm việc hết sức.

.

.

Liệu ngọn lửa có được dập tắt.?

.

.

Liệu Roy và Karry có thoát...hay là họ ở cạnh nhau trong biển lửa.

.

.

Hay....!

.

.

.chap sau có tiếp!

:))))

P/s: mình ra chap hơi ngắn nha *ngại* cơ mà hứa chap sau sẽ hay aa~~~ Có yếu tố viễn tưởng *có lẽ sẽ hơi quá* nhưng mà mong các readers đừng ném gạnh đá là được. Ai ý kiến ý cò gì thì vào chém cho mình vui nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net