chap 24: Bí mật được sáng tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 24 bí mật được sáng tỏ

Một tuần trôi qua...

*Nhật báo London*

"Đã một tuần trôi qua, nguyên nhân của việc London eye bị đánh bom chưa được xác định rõ. Theo cảnh sát, đây rất có thể là một vụ khủng bố của một bộ phận phản động trong nước. Nhưng hiện tại chưa có manh mối và chứng cứ nên không thể kết luận được điều gì. Việc quan trọng tiếp theo chính là sự mất tích bí ẩn của Karry Wang - chủ tịch tập đoàn Darkstar và Roy Wang - con trai của tập đoàn Devil, là hai vị khách duy nhất trên London Eye vào thời khắc đáng sợ đối với toàn thể nhân dân nước Anh. Hai người họ đã biến mất mà không để lại bất kì dấu vết nào, trong khi mọi thứ trên đó gần như cháy rụi. Sự mất tích của họ đã dấy lên một nỗi lo sợ trong vương quốc Anh. Vụ việc nghiêm trọng này đang được trình lện Nghị viện quốc gia, điều động điệp viên và các mật vụ đi điều tra...."

*Thời sự *

Một tuần trôi qua thật nhanh chóng. Thưa quý vị và các bạn, vụ đánh bom trên London Eye vẫn còn là một ẩn số cho tới hiện tại. Và Karry Wang cùng với Roy Wang mất tích là một điều kì lạ và bí ẩm mà tới bây giờ vẫn chưa thể giải đáp. Mọi chi tiết về vụ việc này sẽ được cập nhật liên tục.....

Phụt....Bộp....

Anna tắt chiếc TV 52 inch kia, nằm ngửa ra chiếc ghế sòa , tay ném cái remote vào góc. Đã một tuần rồi cô ta không được gặp anh. Cô ta chán nản, bực bội vì cái kế hoạch do mình và ông Robert đặt ra. Mới đầu, cô ta chỉ nghĩ rằng làm vậy Roy sẽ sợ mà không dám đến gần Karry và anh sẽ là của ả. Nhưng ả đâu ngờ rằng mọi việc lại quá tầm kiểm soát như thế này. Bực mình, cô ta sang phòng ông Robert ....

"Cốc. .cốc... papa à, là con đây"- Anna giả vờ dịu giọng

-Vào đi.

Ông Robert, lúc này đây, đang ngồi sung sướng với cái kết quả như thế này. Chính ông đã làm cho mọi chuyện rắc rối thêm, chính ông ta đã sai người đánh bom, cố gắng sao cho vụ việc không thể cứu vãn được. "Nó là một mối nguy hiểm với ta, phải tiêu diệt ngay từ đầu" ông ta cười đắc thắng.

- Papa, anh con... Anna với vẻ mặt lo lắng, hỏi ông.

- Ta cũng đang đau đầu đây - giả vờ đưa tay lên xoa trán cho có lệ, ông Robert vẻ mặt mệt mỏi đáp lời Anna.

- Lỡ như.... có chuyện không hay thì sao đây papa.

- Ta.. không biết sao nữa, mọi việc xảy ra quá bất ngờ, ta không nghĩ rằng nó lại quá tầm kiểm soát. - giả vờ buồn bã, ông ta nói. "Điều này thật quá tuyệt vời, đúng với kế hoạch của ta....hahahaha"

-papa à, có tin tức mới papa cho con biết với nha!!- Anna buồn rầu.

-được rồi con gái yêu!

-chào papa con đi!- Anna bước ra ngoài mà không để ý đằng sau mình là bộ mặt xảo trá của ông Robert.

.

.

.

Tại căn nhà gỗ xinh xắn

Hai con người có vẻ đẹp hoàn mĩ đang ngồi ăn sáng. Bữa sáng này do chính tay Karry chuẩn bị. Chiếc bánh mì nướng thơm phức, thịt xông khói, xúc xích và trứng rán, tất cả nhìn rất đẹp mắt. Thêm một chiếc bánh kem xốp mềm dâu tây với mứt quả mâm xôi, dâu tây khiến người ta không thể nhìn mà không thấy thèm. Trên bàn còn có hai ly trà hoa hồng, khói phả từng lớp mờ nhẹ vào không khí và mùi hương dễ chịu. Một tuần trôi qua, anh và cậu đã bên nhau, rất hạnh phúc. Và trong một tuần này, Roy đã ngạc nhiên và nhận ra được con người thât, tài năng của Karry. Anh thực sự là một người rất quan tâm đến người khác. (Thực ra chỉ quan tâm Roy thôi!^_^). Và một điều nữa là anh nấu ăn rất giỏi, một việc mà Roy chưa bao giờ nghĩ tới. Ngắm nhìn anh, cậu cảm thấy mình thật hạnh phúc. Như biết được có người đang nhìn mình, Karry ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, một nụ cười rất ấm áp khiến Roy bối rối,...lại cúi đầu, khuôn mặt đỏ lên. Karry phì cười trước hành động đáng yêu ấy, đưa tay lên xoa đầu cậu nhóc.....

"You're always on my mind,

All days that all the times,

You're every thing to me, brightest star to let me see,..."

-Chuyện j????- Karry lên tiếng, giọng không lạnh lùng nữa.

- K à, chúng tôi đã điều tra được kẻ chủ mưu rồi.

-Cứ gọi tôi là Karry. Là Ai??? - Giọng anh trở nên đanh lại.

-Là.... *ngập ngừng* .... ông Robert, cha của cậu.

- ......

- Roy như thế nào rồi????- đầu dây bên kia sốt sắng.

- Vẫn bình thường, vui vẻ. - Karry hướng mặt về phía Roy, trìu mến, giọng ấm áp. Từ bao giờ, khi nghĩ đến Roy, anh đã không còn lạnh lùng nữa.

- Sao cậu lâu thế , một tuần rồi. Sao vẫn chưa xuất hiện.

-Đợi thời cơ. ..... tôi cúp máy.

.

.RỤP

.

Ở bên kia, một người lắc đầu, khẽ mỉm cười"chỉ có thể là Karry"

Roy ngập ngừng hỏi Karry:

- Anh Karry, có chuyện gì vậy?

- Đã tìm được kẻ chủ mưu. - Karry đáp, khuôn mặt lại hờ hững. Như đoán được tâm trạng của anh, Roy không dám hỏi thêm nữa. Anh lại ngồi đó, ánh mắt nhìn ra ngoài, đỏ rực. "Dám đụng vào người tôi yêu, ông sẽ không thể thoát, cứ chờ mà xem kịch hay, người cha 'đáng kính'.

.

.

.

Bên ngoài bờ biển, một người phụ nữ với khuôn mặt đẹp tuyệt trần, đang đi dạo. Đã lâu lắm rồi, bà chưa đặt chân đến đây. Gió biển sáng sớm nhẹ nhàng, đưa cái hơi sương se lạnh vào. Cảnh vật thật yên bình...

Nơi đây chính là một bí mật giữa bà và con trai, là nơi hạn phúc của hai mẹ con bà. Đi dạo đến trước căn nhà nhỏ, bà ngắm nhìn. Mọi thứ vẫn như cũ. Vẫn chậu hoa nhỏ đó, vẫn những chậu cây quen thuộc. Mọi kí ức như ùa về. Nghe tin tức về con mình, bà rất lo lắng, đã cho người đi điều tra, nhưng vẫn không thu được kết quả. Buồn bã. Bà lặng lẽ chấm nước mắt, quay đi. Đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở. Hai chàng trai đi ra...

-Là ai??? Giọng Karry vang lên. Nhìn thấy hình bóng kia, anh có một linh cảm, giọng run run lên hỏi.

Người phụ nữ ấy nghe được giọng nói, bất giác run lên, từ từ quay lại. Linh cảm mách bảo bà đây chính là.....

- MẸ!!!, Karry ngỡ ngàng, chạy đến ôm chầm lấy bà.

Người phụ nữ cũng ngạc nhiên, không thể tin đây là sự thật. Hai người ôm chặt nhau, đã lâu lắm rồi.... Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt lạnh kia. Anh ôm chặt lấy mẹ, vì anh sợ bà sẽ lại biến mất khỏi đời anh một lần nữa. Bà ấy , khuôn mặt lệ nhòa, vỗ về đứa con trai yêu quý. "Không sao Karry , con trai yêu quý, mẹ đây rồi."

- Là cô Marie sao ??? Roy ngạc nhiên, khuôn mặt ngây thơ hỏi.

Đến lúc này, bà ấy mới đưa mắt nhìn lên, một cậu nhóc dễ thương xuất hiện trước mắt. Cậu nhóc ấy bà cũng coi như là đứa con trai thứ hai của bà, bà cũng rất yêu quý.

- Là Roy phải không, bà cũng chạy lại ôm chầm lấy cậu.

- Con là Roy nè cô. Con cũng nhớ cô lắm, giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt cậu. Cậu coi cô Marie như là người mẹ thứ hai của mình, là người mà cậu có thể chia sẻ mọi điều.

Mọi việc diễn ra thật cảm động. Những cái ôm ấm áp đã lâu chưa được thấy, những giọt nước mắt khô cạn giờ đây đã trào ra. Giọt nước mắt của hạnh phúc.

Ba người cùng vào nhà, căn nhà gỗ đầy ấm áp

- Mẹ, suốt mười mấy năm qua mẹ đã ở đâu vậy, con cứ tưởng đã mất mẹ rồi. - Karry ngậm ngùi nói, giọng hơi buồn

- Karry à, ta xin lỗi. Lúc trước ta không thể nói hết cho con nhưng bây giờ con sẽ biết mọi chuyện. Ta thực ra là con gái của công nương Diana, thuộc dòng dõi hoàng gia. Thực chất ta không phải con người, chắc con hiểu điều ta nói, Karry...

- và chuyện gì đã xảy ra???- Karry nheo mắt.

- Năm ta mười tuổi, ta bị bắt cóc và bị xoá đi trí nhớ, khiến ta không thể nhớ về thân phận của mình. Ta đã trốn thoát và được một gia đình nhận nuôi. Ta đã gặp cha con, và ông ấy đã lấy ta, với thân phận là con gái của một người có địa vị thấp hèn. Nhưng ông ta nói sẽ không để ý đến chuyện gì nên ta cũng an tâm. Chúng ta đã từng sống rất hạnh phúc cho đến khi...-bà nghẹn ngào-... ông ấy vì cái gọi là "BẢO VỆ DANH DỰ" mà ra tay sát hại ta. Cái lão cáo già ấy đã bỏ rơi ta.....

Bà sụt sùi, giọng lạc hẳn....

- Chuyện gì xảy ra nữa mẹ???? - Karry tức giận cái con người tên Robert kia, tay cuộn thành nắm đấm. Roy ngồi cạnh cũng sụt sùi, chực muốn khóc. Cậu thấy thương cô Marie quá!!

- May mắn cho ta, lúc lão cáo ấy kêu người phi tang, đám người làm việc ấy là người của gia đình ta, nhận ra ta nhờ chiếc dây chuyền hoàng gia mà ta đeo từ khi nhỏ, đã đưa ta về, tìm cách cứu sống. Đó là lí do mà ta vẫn còn sống đến bây giờ, con trai yêu quý. - Bà nắm lấy tay anh, khóc nấc. - Ta đã rất khổ sở khi không được gặp con, hãy tha lỗi cho ta, Karry.

- Mẹ, chúng ta đã được gặp nhau rồi, mẹ hay cười lên đi. Chúng ta nhất định không thể bỏ qua cho lão già ấy.

- Được thôi Karry, ta sẽ theo ý con. Mà .... sao con với Roy lại ở đây?? Hai đứa mất tích mà??- như sực nhớ ra, Marie hỏi.

- kẻ chủ mưu việc này là lão Robert mẹ à. Và con thoát ra khỏi đó, chắc mẹ cũng biết tại sao...con cũng không phải con người mà. Con và thằng nhóc này .... à ...ừm....

-Có chuyện gì nào ??? - Marie nở nụ cười hiền hậu.

-Con với Roy ờ...thì....ừm.... có tình cảm với nhau... mong mẹ ủng hộ. Karry ấp úng, cúi đầu, khuôn mặt đỏ lên.. Roy ngồi cạnh, không khá hơn, mặt đỏ cangd đỏ.

- Ta cứ tưởng chuyện gì quan trọng, ta rất ủng hộ hai đứa đấy. Bà Marie nháy mắt, nhìn Roy và Karry đầy ẩn ý.

Tiếng cười lại vang lên trong căn nhà gỗ ấm áp. Tiếng cười hạnh phúc.

.

.

.

~end chap~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net