Chap 27 Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 27 Quên

Karry bóp chặt cổ Roy, ánh mắt long lên. Roy gần như kiệt sức đến nơi, nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã, thất vọng. Bà Marie chạy vội ra chỗ hai đứa ôm chặt Karry " Karry, Karry là ta đây, con hãy ngừng lại đi". Nghe được nhưng lời nói ấy, bàn tay Karry nới lỏng cổ Roy ra, cánh tay buông thõng, ánh mắt thẫn thờ.

Tay anh ôm chặt lấy đầu mình, mắt nhắm nghiền, hét lớn : "TRÁNH XA TA RA, TRÁNH RA....AAAAAAAAAAAA", ánh mắt anh đỏ rực màu lửa, màu máu, cái màu của sự chết chóc. Anh phá tan mọi đồ đạc ở đó, bây giờ anh không khác gì một người mất hết lí trí, anh như một ác quỷ. Thật đáng sợ. Wang theo sau bà Marie chạy lại đỡ Roy đang chực ngã xuống. Cả thân hình cậu khuỵu xuống, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tím lại, mấp máy điều gì đó nhưng không được. Cậu khóc trước cảnh tượng đó, Karry đang phá hủy mọi thứ, từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt kia. Cậu muốn chạy lại ngăn anh nhưng Wang đã không cho cậu đi, cậu lo lứng cho con người tên Karry kia. Quá sức, cậu ngất xỉu, khuôn mặt mang đầy nét sợ hãi, sợ cái con người kia, thực sự lac một ác quỷ và lo lắng. Wang vội vã đưa cậu vào bệnh viện, lòng đầy lo lắng. Để lại bà Marie và Karry ở đó, cùng với tiếng sóng đêm vỗ vào bờ.......

~Flashback~

09.00pm

Bà Marie đến tìm gặp Jackson Wang , hình như bà có điều gì đó nên nhất quyết phải gặp anh.

-Chào cô Marie, cô có chuyện gì mà phải tới đây vậy ạ?? - Wang lễ phép chào hỏi, anh cũng rất quý trọng bà Marie.

- Jackson này, giờ này nói ra có lẽ hơi muộn nhưng ta phải nói với con điều này. Karry con trai ta, thực chất không phải con người, chắc con cũng đã biết. Hôm nay sinh nhật thứ 20 của nó, ta thật sự rất lo lắng......- bà Marie điềm đạm nói, nhưng thái độ vẫn tỏ ra rất lo lắng.

- Vâng cô cứ nói tiếp- Wang trả lời bà. Việc này Roy đã kể cho anh biết, kể cả việc cậu và Karry thoát ra như thế nào, và Karry thực sự là ai. Anh đã từng không để ý đến chuyện Karry kà ai, nhưng giờ đây, khi nghe bà Marie nhắc lại cùng với sự lo lắng, anh có dự cảm chẳng lành....

- Karry là con trai ta với lão già kia. Gần dây ta đã tìm hiểu về gia đình mình và biết được một điều. Karry mang hai dòng máu - một nửa thiên thần, một nửa ác quỷ. Điều này có lẽ sẽ bình thường nếu chuyện này không xảy ra. Ta được biết, vào sinh nhật thứ 20 của Karry, kể cả những ai mang hai dòng máu như vậy, trong đêm nay sẽ có những hành động gây hại cho người khác, cin người ác quỷ sẽ đạt đến đỉnh điểm, và sẽ không ý thức được hành động của mình. Điều này chính là mốc đánh dấu cho sự trưởng thành của Karry.Ta lo lắng cho Roy quá!!- bà Marie buồn bã, lo lắng, ánh mắt đầy nghĩ ngợi, ưu tư.

- Cô đừng lo, cháu nghĩ sẽ không sao. Karry đã thay đổi nhiều rồi - Wang trầm ngâm. Anh thật sự không biết lại có chuyện như thế này. Nếu như vậy thì thật sự Roy sẽ nguy hiểm.

- Ta thật sự lo lắm Jackson à. Không may. ...- Bà Marie buồn bã

.........hai người lại ngồi trầm ngâm, theo đuổi những ý nghĩ khác nhau, nhưng đều hướng về Karry và Roy.....

.

.~End flashback~

Bên cạnh anh đây, Roy đang khó khăn để hô hấp. Khuôn mặt cậu khẽ nhăn đau đớn. Wang nhìn em trai mình, đau lòng. Bà Marie có linh cảm không tốt, đã cùng anh ra bãi biển. Và đập vào mắt anh là cảnh tượng đáng sợ ấy. Anh lập tức chạy lại đỡ Roy, ngay khi cậu gục xuống..... Đến bệnh viện, cậu nhanh chóng được đưa vào khoa Hồi sức. Khuôn mặt xanh xao gầy gò của cậu khiến người ta thấy động lòng, một giọt nước mắt chảy ra trên khóe mắt cậu, giọt nước mắt đau khổ...

.

.

.

Sáng hôm sau.

Tại căn nhà nhỏ trên biển.

Trên chiếc giường rộng lớn kia, một chành thanh niên đang say giấc. Khuôn mặt anh thỉnh thoảng nhăn lại, như thể đang gặp ác mộng. Trán anh lấn tấm mồ hôi. Bà Marie bên cạnh khuôn mặt bà buồn bã, lo lắng. "Karry, con trai của ta, con phải cố gắng vượt qua.". Karry giật mình tỉnh giấc, ngồi bật lên. Nhìn quanh quẩn, anh bắt gặp ánh mắt bà Marie nhìn mình trìu mến.

- Tôi là ai???.. Bà là ai??? Đây là đâu. - Karry ngơ ngác hỏi.

- Con la Karry, Karry Wang,chủ tịch của Darkstat. Ta là Marie, là mẹ con. Con thật sự không nhớ gì sao???- bà Marie nhìn Karry đau xót, không lẽ con bà bị mất trí nhớ? ?

- Mẹ....?? Darkstar....?? Karry....?? Anh ôm đầu, caid đầu anh nhói lên, anh thật sự không nhớ gì hết hay sao.

- Được rồi Karry, cứ từ từ rồi con sẽ nhớ ra. - bà Marie khẽ xoa đầu anh, ánh mắt buồn nhìn anh.

- Mẹ.....là mẹ....- anh lẩm nhẩm, vẫn còn rất nhiều điều anh vẫn không thể nhớ ra.

Bà Marie rời đi, để lại Karry nằm nghỉ. Anh đưa tay lên trán,  nhìn trần nhà, suy nghĩ.....rồi lại thiếp đi mệt mỏi. Khuôn mặt anh xanh xao lại, nước da hồng hào trước đây đã không còn.... lúc này đây anh đã nhớ được mẹ Marie, nhớ được tập đoàn Darkstar anh làm chủ tịch. Anh cũng nhớ ràng anh là một con người lạnh lùng.

Tuyệt nhiên anh không nhớ rằng anh đã đánh mất mội ai đó rất quan trọng.

Hai tuần sau....

Roy đã dần hồi phục, cậu đã được phép xuất viện. Nỗi sợ trong đêm hôm ấy cứ hiện lên trong tâm trí cậu nhóc. Ánh mắt rồ dại, điên cuồng của Karry cứ hiện hữu mãi trong tâm trí cậu. Cậu thật sự rất sợ, sợ cái con ác quỷ tồn tại trong anh. Nhưng cậu yêu anh rất nhiều, cậu sẵn sàng bất chấp hết mọi thứ  để yêu anh. Trong những ngày qua, cậu rất nhớ anh. Món quà mà cậu cố công tìm kiếm cũng chưa kịp tặng cho anh, bây giờ chắc đang nằm lăn lóc ngoài biển.... nghĩ đến đây, cậu lại buồn, lại chực muốn khóc. Kể rừ ngày hôm ấy, tất cả mọi người (Yi, Wang, Ever, Daniel) đều lo lắng, chăm sóc cho cậu. Daniel nhìn cậu với ánh mắt buồn buồn "Roy, sao em phải chịu nhiều đau khổ vậy hả?? Hạnh phúc sao khó khăn vậy??"

Roy và Jackson Wang cùng đi dạo. Không hiểu tại sao Roy chỉ muốn đi hưởng thụ cái không khí trong lành của mùa thu, chỉ muốn tận hưởng cái yên bình của London. Cậu muốn Wang đi cùng mình, bởi vì chỉ có Wang biết tất cả mọi bí mật. Hai nhười cùng đi, lặng lẽ. Bỗng nhiên một hình dáng quen thuộc hiện ra trong mắt cậu. Là anh. Không sai. Đó chính là Karry. Cậu chạy ùa tới chỗ anh.

- Anh Karry , là anh phải hông????

Một ánh mắt nhìn cậu lạ lẫm. - Cậu biết tôi?? Tôi có quen cậu??- Karry nhìn Roy như vật thể lạ.

- Anh.....?? - Roy nhìn anh đầy ngạc nhiên, đau khổ "Tại sao lại như vậy??". Cậu níu lấy tay anh khi anh chực quay đi.

- Buông tay.... tôi không quen biết cậu. - Karry lại thờ ơ, cách tay anh hất mạnh để bỏ tay Roy, bước đi lạnh lùng.

- Này Karry Wang, anh thật sự không biết chúng tôi sao?? - Wang giữ vai Karry, giọng có chút giận dữ, anh gọi thẳng tên Karry

- Anh là ai?? Tôi không biết. Bỏ tay ra. - Karry lại dùng hàn khí, quay lại nhìn Wang bằng ánh mắt màu xanh lạnh lẽo. Rồi hất mạnh tay Wang bước đi...

Roy thẫn thờ nhìn theo bóng Karry, vẫn bóng dáng ấy, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn giọng nói ấy... Đây thực sự là Karry. Nhưng tại sao anh lại nói không quen cậu, tại sao lạnh lùng với cậu như.vậy. Nước mắt Roy chảy thành hai hàng dài, những giọt nước mắt đau khổ.

.

.

.

-

Tại biệt thự Karry Wang

Thả người trên chiếc giường kingsize, Karry lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc căng thẳng.

~Flashback~

Ngày hôm nay, sau khi giải quyết xong việc công ty, anh lại đi dạo. Cảnh vật London đã dần quen thuộc trở lại với anh. Anh tản bộ, tận hưởng cái không khí trong lành. Anh, từ một con người lạnh lùng giờ đây đang làm thế này, anh cũng không biết tại sao. Đang lúc anh đang nhắm mắt, hít thở cái không khí trong lành ấy, một bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay anh kéo anh ra khỏi cảm giác bình yên ấy, cậu nhẹ nhàng gọi tên anh một cách trìu mến. Anh quay lại, khuôn mặt như một thiên thần đẹp đẽ đang nhìn anh, đôi mắt to tròn, ánh mắt chứa đầy hi vọng. Anh không thể nhớ ra cậu là ai, và cả người đi cùng cậu. Thật sự anh không nhớ. Anb chỉ nhớ rằng, lúc đó,trái tim anh bỗng nhói lên, đau đớn. Anh laị sống đúng với bản thân, lại lành lùng thờ ơ với hai con người ấy, cũng giống như thờ ơ với mọi người.Anh quay lưng bước đi, không để ý gì đến có người đang đau khổ ở đằng sau...

~End flashback~

Anh gác tay lên trán, suy nghĩ. Đầu anh lại đau. "Tại sao thằng nhóc đó lại gọi tên mình một cách thân thiết như vậy?? Hai người đó là ai?? Tại sao?" Anh đưa tay xoa hai bên thái dương, mệt mỏi... .

Có lẽ Karry đã cho Roy vào dĩ vãng.

.

.

.

Liệu cuộc tình này đã kết thúc?

.

.

.

Hay chỉ là một bước khởi đầu cho mọi việc sau này.

.

.

??

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net