Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 28 : Oan trái

Sáng hôm sau....

Từ căn phòng Roy, một con người với khuôn mặt tiều tụy hốc hác bước ra. Khuôn mặt cậu xanh xao gầy gò, đôi mắt đỏ hoe sưng lên, trông rất đáng thương. Cả nhà nhìn thấy cậu như vậy rất đau lòng. Cả đêm qua, cậu khóc, thu mình trong căn phòng rộng lớn, trên chiếc giường rộng lớn kia..

Flashback

Đêm , trời lạnh buốt. Cánh cửa sổ mở toang ra, từng đợt gió ùa vào. Cậu ngồi ôm đầu gối, khóc nấc. Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xanh xao kia. Ánh mắt nâu cà phê của cậu nhìn vào khoảng không vô định, vô hồn. Cậu thầm thương cho mình, thầm thương cho số phận nghiệt ngã đã chia cắt anh và cậu, một lần nữa. Tại sao cậu lại không có được hạnh phúc như bao người khác, tại sao chuyện tình yêu của cậu lại trắc trở như thế này. Tại sao anh và cậu trải qua bao khó khăn gian khổ mới đến được với nhau, để rồi ông trời lại đưa hai người xa rời nhau. Trời thật là bất công mà. Khẽ ngửa mặt lên, cậu khẽ cười mỉa.  "Không lẽ cậu không thể có được hạnh phúc?"

End flashback

Quay trở lại với Roy. Cậu ngồi thất thần, không để ý đến gì xung quanh. Từ hôm qua đến giờ, Roy chưa ăn gì, cơ bản là cậu không muốn ăn, mọi thứ đều trông rất vô vị. Ngay cả món bánh trà xanh ngon tuyệt mà Wang làm, cậu cũng chỉ ăn một miếng nhỏ rồi bỏ đó. Ever luôn bên cạnh cậu, hỏi han đủ thứ nhưng chỉ thấy những cái gật đầu, lắc đầu nhẹ nhàng của ai đó khiến cậu nhóc vô cùng buồn. Yi và Wang ngồi đối diện hau người, ánh mắt lo lắng buồn bã.Vì ai mà đứa em trai yêu quý của hai người lại thành ra như thế này. Chính vì Karry- bạn thân của hai người. Hai người họ thật sự không biết nên làm gì vào lúc này, mọi thứ thật oan trái.

.

.

.

.

.

Một tuần trôi qua

.

Biệt thự Karry

Karry vừa tắm xong, mái tóc nâu hạt dẻ còn đọng lại vài giọt nước, khuôn mặt anh hồng hào, đôi mắt xanh ngọc trông vô cùng quyến rũ. (@@- mất máu r ). Nằm ngửa ra giường, anh lại suy nghĩ....

Mấy ngày qua, anh luôn mơ những giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ của anh luôn xuất hiện một hình bóng nhỏ bé...

Flashback

Trên một cánh đồng hoa bồ công anh đầy lãng mạn, hai người con trai nắm tay nhau trông rất hạnh phúc. Một người chính là Karry, và người còn lại, anh thật sự không biết là ai. Một cậu nhóc đáng yêu luôn luôn tươi cười giữa cánh đồng, như một thiên sứ đã lạc đường đến thế giới này. Nhưng anh lại không thể nào nhìn thấy khuôn mặt cậu, bởi vì cậu luôn đứng trước anh. Anh chỉ biết dáng người ấy rất thân thuộc với anh. Vậy mà anh không thể nhớ . Giọng nói trong trẻo, tiếng cười hồn nhiên của cậu như đã xóa hết mọi phiền muộn trong anh. Nhưng thật sự anh không tài nào nhớ ra đuợc. Mỗi ngày, mỗi ngày, khi khuôn mặt của thiên thần ấy quay lại nhìn anh, thì anh lại tỉnh giấc. Dường như có một điều gì đó ngăn cản anh nhớ ra...

End Flashback

Thở dài, anh lại đưa tay lên trán suy ngãm, ánh mắt lại chìm trong đầy ưu tư. Là ai?? Là ai luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh?? Là ai mà anh lại không nhớ. "Chắc có lẽ do công việc, trước giờ mình luôn lạnh lùng làm sao có thể có tình cảm với ai được"

.

.

.

Chiều.

Daniel và Wang dẫn Roy đi chơi. Đến khu vui chơi có lẽ là cách tốt nhất để Roy có thể bình tĩnh trở lại. Ở đây cậu được như là chính mình, là một cậu nhóc hồn nhiên, vô tư vô lo. Lăng xăng chạy khắp nơi như một chú sóc, cậu luôn mỉm cười vui vẻ. Theo sau cậu là hai ánh mắt luôn nhìn cậu đầy quan tâm lo lắng. Roy như hóa thành người khác, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Cậu đang rất đau, trái tim cậu như đang bị xé ra đau đớn. Cậu tự nhủ mình không được làm mọi người buồn nữa , cậu phải cố gắng vượt qua. Một giọt nước mắt khẽ rơi, nhanh chóng như không để ai thấy. Nhưng hai người đã thấy được , lòng vô cùng đau. Ng đau hơn cả là Daniel. Đã theo đuổi Roy bao lâu, cho dù bị từ chối, anh vẫn luôn sẵn sàng quan tâm Roy, sẵn sàng bên cậu, chúc phúc cho câu. Vậy mà giờ đây cậu đang đau khổ, anh cũng đau khổ lắm. Anh đã từng muốn mọi nỗi đau ấy đáng lẽ phải do anh chịu, anh chỉ muốn Roy được hạnh phúc ...nhưng điều đó lại không đơn giản như anh tưởng....

Sau một hồi chạy nhảy, Roy đã thấm mệt. Cậu đòi đi ăn kem. Hai người kia đồng ý ngay lập tức, bởi vì cậu chưa ăn gì từ tối qua. Roy cười híp mắt , lại cái vẻ đáng yêu ấy.....

* Sweet Cream *

Ba người , chọn một chiếc bàn ngay cạnh cửa kính ( toàn quán kem này có hai cửa ra vào. Các bên của quán thì có dựng kính để khách có thể vừa ăn vừa tận hưởng cái nhịp sống của London.). Ba người ngồi ăn, cười nói vui vẻ. Daniel và Wang cũng đã bớt lo cho Roy. Cậu vui vẻ ăn, khuôn mặt đã có chút sắc hồng.

- Roy, em ăn lem ra hết rồi này, để anh... - Nói rồi Daniel vươn tay ra, cầm chiếc khăn giấy lau khóe miệng cho Roy. Một hành động đơn giản mà nhẹ nhàng ấy lại khiến Roy đỏ mặt, mắt đưa ra ngoài...

.CẠCH.- chiếc thìa ăn kem trên tay Roy rơi xuống bàn, ánh mắt cậu thẫn thờ. Daniel và Wang nhìn theo hướng Roy. .

.

.

.

Bên kia đường, Karry đang đi dạo. Điều này không có gì đáng nói nếu bên cạnh anh không có một người con gái. PHẢI. Một cô gái rất xinh đẹp đang khoác tay anh, cười nói vui vẻ. Anh không thể hiện thái độ gì, nhưng dường như anh không khó chịu với cô gái ấy. Roy đơ ra, khuôn mặt tái lại. "Cô gái xinh đẹp ấy là ai?? Tại sao anh Karry lại đi cùng cô ấy, còn khoác tay nhau thân mật? Không phải anh luôn gắt gỏng với người ngoài hay sao?? Tại sao..????" Nước mắt trong Roy chực trào ra. Cậu quay đi, khẽ mím môi. Nhìn cậu thật sự rất tội... Daniel và Wang buồn bã nhìn cậu, ánh mắt đầy quan tâm..

Tối ấy, Karry lại suy nghĩ. "Hồi chiều, tại sao cảm giác đó lại kì lạ vậy. Tại sao khi nhìn thấy thằng nhóc đó gần gũi người khác trái tim mình lại nhói lên//?? Karry à, rốt cuộc mày bị sao vậy hả? Thằng nhóc đó là ai? .." Anh lại chìm vào giấc ngủ. Anh lại mơ về một cậu nhóc ,một thiên thần...

.

.

.

Cô gái ấy là ai?? Liệu có phá tình cảm của hai người??

Giữa hai người luôn có một sợi dây vô hình. Nó có thể rút ngắn khoảng cách giữ họ nhưng cũng có thể kéo dài khoảng cách ấy.

Sói phận của Roy và Karry sẽ như thế nào?? Liệu ông trời  có bất công với họ//???

Theo dõi ở chap sau a~~

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net