Chap 30: Hạnh phúc về sau - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30: Hạnh phúc về sau - END

Trong thư phòng

Julia khẽ bước tới chỗ Karry đang đọc sách

- Anh- Julia nhẹ nhàng

Khẽ nhìn lên phía Julia, Karry im lặng chờ đợi điều Julia định nói. Anh không phải là ghét cô, anh cảm nhận được đây không phải là người có thể làm hại đến anh hay bất cứ ai.

- Cô Marie nói em mang cà phê lên cho anh ạ

- Ừ, để đó. Cảm ơn. Karry chỉ lạnh lùng

- Anh... thật sự là anh mất trí nhớ?

- ..... Có chuyện gì?

- Ukm.. cô Marie nói, anh đã đánh mất một thứ rất quan trọng và... Julia chỉ tay về phía tủ kính.... những trái táo kia sẽ giúp được anh.

-....

- Em chỉ nói vậy thôi ạ. Nói rồi Julia ra khỏi phòng

- Ừ cảm ơn...

Karry trầm ngâm, tay cầm ly cà phê, đứng trước tủ kính đựng những trái táo kia, máu dắc đầy đủ cả. Anh nhìn, nhìn mãi rồi suy nghĩ, rốt cục anh vẫn không nhớ ra bất cứ thứ gì hết. Những trái táo pha lê kia, bộ sưu tập của anh đã được hoàn thiện bởi quả màu xanh saphire anh được tặng. Nhưng anh không tài nào nhớ ra nổi, mà hỏi mẹ anh thì..... Nói chung là anh vẫn không suy nghĩ ra được cái gì

<< Bộ óc thiên tài đâu rồi mà lại không nghĩ ra hả con zaiii>>

Lại như mọi đêm, anh lại mơ giấc mơ ấy, về người con trai vóc dáng mảnh mai, mơ về cậu ta xuất hiện rồi lại biến mất. Anh bừng tỉnh dậy, mồ hôi trên trán "Tại sao? Tại sao? Cậu ta...là ai??" Karry vò đầu lại suy nghĩ.

.

.

.

Một tuần nữa lại trôi qua

Mọi thứ đã trở nên dần ổn định. Roy đã ăn được nhiều hơn trước, vẻ mặt đã hồng hào, cậu cũng đã cười nhiều hơn. Cả tuần nay cậu đã đến trường trở lại. Các bạn nữ trong lớp đều xuýt xoa, hỏi han Roy. Cậu chỉ cười nhẹ với mọi người, một nụ cười thiên thần mang đầy nắng. Một Roy luôn vui vẻ hồn nhiên đã trở lại. Tuần qua, cậu không lúc nào không nhớ đến Karry, ngay cả trong giấc ngủ cậu cũng mơ thấy anh. Nhưng càng nhớ, cậu càng quyết tâm hơn, cậu sẽ cố gắng, sẽ cố đợi đến khi anh nhớ ra cậu....

.

.

.

Hôm nay, Jackson Wang dẫn Roy đi chơi ở công viên. Bước tới cổng khu vui chơi, Roy khẽ ngước nhìn mọi thứ. Trong tất cả thật to lớn, rộng rãi. Đã lớn rồi mà cậu vẫn thích chơi tàu lượn. Lon ton chen chân vào lũ nhóc nhí nhố ở đấy, Roy kéo theo tay Wang chơi cùng. Wang phì cười, cậu em trai của anh thật dễ thương.

Vèo.....vèo....

Từng vòng tàu lượn chạy nhanh qua. Gió bay nhẹ vài mặt Roy khiến cậu thấy mát lạnh. "Thật thú vị!"

A.a....a.a....a.aaa.... Tiếng cậu hét to cùng tiếng của mọi người mỗi lần tàu lộn ngược. Cảm giác này thật vui! Roy thấy tâm trạng mình như nhẹ đi, nỗi nhớ anh cũng vơi dần. Cậu cứ vui vẻ như vậy, mọi phiền muộn như được xóa đi....

Chơi đã thấm mệt, cậu đòi đi ăn kem. Không tới những quán kem sang trọng nữa, cậu kéo Wang đến một quầy bán kem tự động. Chọn cho mình một cây kem socola và một cây kem vani cho Wang, cậu tinh nghịch cầm hai que kem, nhìn qua lại rồi mới đưa cho Wang. Anh khẽ xoa đầu cậu, cười nhẹ. Hai anh em lại bước ra ghế đã ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Khuôn mặt Roy hớn hở, cắn từng miếng kem ngon tuyệt. Vị ngọt đắng của socola thấm dần vào miệng cậu, khiến cậu phải cất tiếng khen "ngon tuyệt!" . Cậu và anh cứ ngồi như thế, cậu vẫn cứ chu miệng đều đề nói, anh vẫn cứ ngồi cười lắng nghe cậu, lâu lâu khẽ xoa đầu cậu em lắm chuyện của mình.

.

.

Nhưng mọi hành động đáng yêu của Roy lại rơi vào tầm mắt một người. Là Karry. Anh đang đứng cách đó không xa. Anh đang đi dạo dọc trên những con đường quen thuộc của London. Và một cách tình cờ, anh lại đi đến ngay công viên giải trí này. Bước chân anh lại vô thức bước vào đây. Dường như có một lực hấp dẫn đã kéo anh vào nơi này, để rồi anh nhìn thấy cậu nhóc ấy. Cậu nhóc ngay lần đầu tiên khi gặp mặt ( là lần đầu sau khi Karry mất trí nhớ) đã nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ có chút chờ đợi, cái vẻ mặt thiên thần khiến anh nhớ mãi. Anh, lại một cách vô thức, nhìn cậu nhóc ấy. Vẫn cái vẻ đáng yêu, hồn nhiên, cậu đã kéo theo sự theo dõi của anh. Bất chợt, anh thầm nghĩ "Nhóc này, cũng có vẻ đáng yêu". Rồi trong tâm trí anh lại vang lên cái câu nói ấy, lặp đi lặp lại, dường như trước đây anh đã từng nói như vậy. Karry bỗng cảm thấy nhức đầu. Mỗi lần mảng kí ức nào đó ùa về, đầu anh lại nhói đau. Khẽ đưa tay lên xoa thái dương, ánh mắt anh hiện nét đau đớn. Anh vội quay đi, bước đi từng bước chậm rãi....

"Ác mộng thật sự là khi không nhận ra người yêu thương ngay bên cạnh"

Lại nói về Roy. Cậu nhóc ấy, lại với vẻ mặt cún con đáng yêu, đã thuyết phục được Wang chở ra biển chơi. Wang khẽ cười, nhìn đồng hồ, là 04.00h. Từ đây ra đến đó mất khoảng một tiếng. Anh khẽ thở dài, lại quay qua nhìn cái khuôn mặt dễ thương ấy, cuối cùng cũng đồng ý đưa Roy đi. Cậu lại vui vẻ, cười tươi yêu đời......

1 tiếng sau.

- Aaaaaaaaaaaaaa thích quá đi, biển đây rồi. - vừa đến nơi, Roy đã tháo sẵn giày , chạy ra bờ. Từng lớp cát mềm mịn bám lấy chân cậu. Cậu chạy ra đón sóng biển. Từng lớp sóng đánh vào bờ nhẹ nhàng. Đôi chân dính cát của cậu được nước biển rửa dần. Cảm giác mát lạnh ập vài chân khiến cậu thích thú. Lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy thanh thản như thế này. Cậu chạy nhảy trên bãi biển, như một chú thỏ con đáng yêu......

Được một lúc nhảy nhót, Roy thấm mệt, cậu đi lên bờ đá cao cao đằng xa, ngồi bó gối nhìn. Hoàng hôn trên biển thật đẹp! Ánh nắng nhạt dần, từng tia sáng yếu ớt vẫn còn le lói mang đến cho người ta một cảm giác thanh bình.....

- Karry Wang, em yêu anh. Anh hãy mau nhớ ra đi .- Roy đưa hai tay lên miệng, chụm lại thành loa, hét to.

- Karry, em sẽ không bỏ cuộc đâu. Thật đấy" Anh hãy mau trở về!!!!!!!

- Roy love Karry. Anh không được quên điều này đâu đấy!!!!

- KARRY!!!!!!

Roy hét to, cậu nói rất nhiều. Mỗi lời cậu nói ra, cậu thấy nhẹ bớt lòng. Cậu sẽ luôn chờ anh nhớ ra, sẽ đợi anh. Đáp lại tiếng cậu là tiếng sóng ập vào bờ đá, là tiếng gió biển vi vu bên tai cậu..... Xa xa Wang nhìn cậu, khẽ buồn.

08.00 pm

Biệt thự Karry

Karry đang ngồi ở bàn làm việc, xử lí đống hồ sơ về những việc trong tập đoàn. Nhìn laptop..... cầm bút viết...... Đóng tập hồ sơ cuối cùng lại, anh thở phào. Vậy công việc ngày hôm nay đã xong. Dựa lưng vào ghế ngửa ra, anh khẽ đưa tay lên trán suy nghĩ vu vơ. Lại ngồi thẳng dậy, anh với tay lấy trái táo pha lê ngay đấy, nhìn ngắm. Dường như trái táo này có sức hút đặc biệt với anh. Màu xanh lấp lánh kia như mệ hoặc anh. Đưa tay lên miết từng đường chạm khắc tinh xảo, anh thầm thán phục những người đã kì công để tạo ra một sản phẩm pha lê đẹp như thế này. Chợt tay anh dừng lại. Dưới đáy pha lê táo, hình như có vết gì đó. Anh đưa lại gần, chỉ là một vết xước. Khẽ cười mỉa "LỖI" rồi anh nhanh chóng vứt nó vào thùng rác cách đấy không xa. Chợt anh có một cảm giác kì lạ, thấy không đúng lắm, anh nhìn lướt qua, hình như..... Vội vàng tìm lại quả táo, anh nhìn chăm chú, một vết xước cạn, hàng chữ hiện ra

"ROY <3 KARRY"

"Roy.....Roy....." anh khẽ lẩm nhẩm. Kí ức như ùa về trong anh. Một cuộn phim ngắn đang chạy trong tâm trí anh. Phải rồi. Là Roy. Chính là Roy, người anh rất yêu. Roy, thiên thần của anh, người đã mang lại cho anh hạnh phúc, mang lại cho anh niềm vui, đã đem đến cho anh những nụ cười, đã xóa tan trong anh tảng băng lớn, đã làm tan chảy trái tim anh. Anh đã nhớ ra, anh đã nhớ ra mọi chuyện....từ khi anh biết Roy, khi cậu theo đuổi anh, cả khi anh nhận ra mình đã yêu cậu, kể cả việc xảy ra ở bãi biển vào đêm sinh nhật anh.... anh đã nhớ ra tất cả. Vơ vội chiếc áo khoác, anh vội vã xống nhà, miệng không ngừng lẩm nhẩm "Roy". Lấy xe chạy đi...... Hai người ngồi trên salon trong nhà, nhìn thấy vậy, khẽ nhìn nhau cười.

Biệt thự Jackson - Roy

Cậu nhóc đang xem hoạt hình, cười vui vẻ. Mọi người trong nhà ai cũng vui theo. (^^). Nghe tiếng xe đỗ bên ngoài, cộng thêm tiếng nói có phần ngạc nhiên của quản gia,moi người nhìn ra. Một chàng thanh niên khôi ngô, vẻ đẹp tuyệt mĩ bước vào. Ai nấy đều sửng sờ, ngạc nhiên. Ánh mắt anh nhìn quanh, khi xác định được người ấy, anh vội vã tiến đến, ôm chầm lấy cậu. Người thanh niên ấy không ai khác chính là Karry. Và nhân vật chính ở đây chính là Roy. Cậu ngỡ ngàng, mắt mở to ngạc nhiên. "Là anh Karry??" Anh ôm chặt cậu, như thể cậu sắp rời xa anh vậy.

- Xin lỗi Roy, thật xin lỗi em. Thời gian qua em đã chịu nhiều đau khổ rồi. Là tại anh không tốt, đã quên em, là tại anh....- Karry ôm Roy, giọng anh trầm ấm cất lên.

- Là anh thật sao Karry???- Roy vẫn chưa hết ngạc nhiên, thẫn thờ

- Anh đây. Là Karry đây. Thời gian qua thật sự xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em. Anh thật vô dụng, đã khiến em đau buồn nhiều.... - Karry nghẹn ngào, giọng trầm xuống. Anh cứ phải yếu đuối trước thiên thần này, thật mỏng manh, thật dễ vỡ.

- Hic ...hic.... là anh thật sao? Có thật là anh không Karry....hu .... hu??- Roy vừa nói vừa khóc, lệ rơi trên khuôn mặt thanh tú ấy, tay cậu đấm nhẹ vào con người trước mặt cậu.

- Anh là Karry. Xin lỗi em. Anh đã nhớ lại mọi chuyện. Anh yêu em, Roy à. Hãy tha thứ cho anh!!!! - Karry nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn Roy đầy yêu thương.

- Anh.....hic....anh... có biết em nhớ anh nhiều lắm không?? - Roy nấc lên, giọng nói có chút giận hờn. - em thật sự cũng yêu anh nhiều lắm. - Cậu khẽ nói, ôm chầm lấy anh.

Mọi người chứng kiến việc gặp lại nhau của Karry và Roy đều có cảm giác gì đó lạ lạ trong lòng, một cảm giác vui buồn lẫn lộn. Ai cũng thầm chúc phúc cho đôi trẻ. Từ đây về sau, một tình yêu đẹp đẽ xuất hiện và bền vững giữa Roy và Karry.

Sóng gió nào cũng sẽ vượt qua, nhất là trong tình cảm.

Nếu biết tin tưởng lẫn nhau, không gì là không thể.

Hạnh phúc chợt đến rồi chợt đi, quan trọng là con người phải nắm bắt được nó.

Hạnh phúc đã mở cửa từ đây, những điều ngọt ngào tươi đẹp sẽ đến với Roy và Karry....

End fic.

P/s : Có lẽ sẽ có EXTRA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net