Chap 7: Jackson Yi, Jackson Wang & Ever (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa như trút nước. Tâm trạng Yi đang rối bời như những giọt mưa ngoài kia. Cậu không yêu Sue, nhưng cô ấy đang bị bệnh, không còn sống được bao lâu nữa, cậu không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến mình. Còn Ever, haiz....

Sao hôm nay trời lại mưa to như vậy, Ever thấy trong lòng cậu khó chịu, rất khó chịu. Anh Yi......

Hai con người, hai tâm trạng cùng đang nghĩ đến nhau.

Sáng hôm sau. Sue đến công ty của Yi.

" anh Yi, hi!" Sue tươi tắn đi đến bàn làm việc của Yi.

"Sue, mới sáng em không nghỉ ngơi mà đến tìm anh làm gì?"- Thấy cô, anh ngạc nhiên hỏi.

"Em đến thăm anh mà, ở nhà thật chán, em rủ anh đi chơi. Hihi" Cô nũng nịu.

" Nhưng anh đang làm việc mà, không thể đi với em được". " Đi mà anh Yi, đi đi mà, năn nỉ, nha nha". Cô lắc lắc tay Yi.

" Không được, để hôm khác anh dẫn em đi, hôm nay anh rất bận". Yi lạnh lùng trả lời

"Vâng"-Khuôn mặt xinh đẹp của Sue xịu xuống-"Em ở đây được không?"

Cậu nhìn Sue, khuôn mặt đang xịu buồn" Được rồi. Nhưng chán lắm đó, anh sợ em buồn thôi".Trong lòng cậu hiện lên khuôn mặt tươi cười của ai đó, bất gíac mỉm cười. Nhưng rồi vội vụt tắt.

"Thanks anh". Sue mỉm cười ' em biết anh còn yêu em mà, bằng mọi cách em sẽ kéo anh về phía em'. Cô thầm nghĩ.

Trong lúc đó, trong giờ học.(*) Tiếng thầy giáo đang giảng bài nhưng Ever không nghe thấy gì hết, ánh mắt cậu lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. " không biết giờ anh ấy đang làm gì nhỉ? Aaaa không được nghĩ nữa, mình không xứng với anh ấy, hic"

Còn Wang, đang làm việc trong văn phòng nhưng tâm trí lại đang bay tận trường học của Ever. Cậu đang nghĩ đến những việc xảy ra gần đây. Ever thích Yi, Yi cũng thích Ever, mặc dù cố che dấu nhưng cậu vẫn có thể nhận ra. Sue, cô ta trở lại rồi. Ung thư máu giai đoạn cuối sao? Ha, đóng kịch giỏi lắm, lừa được cả Yi, nhưng không thể qua mặt cậu. Thử xem cô ta diễn được bao lâu. Cậu sẽ tìm ra chứng cứ vạch mặt cô ta. Mặc dù như vậy, có thể sẽ mất Ever. Nhưng thà cậu đau còn hơn thấy cậu ấy đau khổ.

" Anh Yi, đến giờ nghỉ trưa rồi, đi ăn trưa đi" Một giọng nữ lảnh lót vang lên.

"Đã đến trưa rồi à?"-"Vâng. Em đói rồi mình đi ăn trưa đi". "Ừm, mình đi".

Trên đường thấy Wang, Sue lại chào " hi anh Wang, tụi em đi ăn trưa, anh đi chung cho vui".

Wang trả lời " Hai người đi đi, tôi ăn rồi. À Sue, nghe nói em bị bệnh, anh quen mấy vị bác sĩ giỏi lắm, để anh dẫn em đi khám?"

"Đúng đó, em phải đi khám thử, hiện nay y học rất phát triển" Yi tiếp lời.

Khuôn mặt của Sue thoáng biến sắc-" Không cần đâu, em khám ở nhiều nơi rôi, mà không có kết quả, em không muốn hi vọng nữa, rồi lại thất vọng."

" Không sao"-Wang tiếp tục-" chỉ cần em cố gắng chắc chắn sẽ có kết quả. Mai em rảnh không? Anh hẹn bác sĩ cho em. Được rồi, anh đi trước, hai người đi ăn đi. Pp".

Tối, tại nhà Ever

- Anh Wang, sao anh lại tới đây?

- Em ăn tối chưa? Đi ăn với anh nào- chưa kịp để Ever trả lời, Wang đã kéo cậu lên xe.

- Ơ em ăn rồi mà anh kéo em đi đâu vậy?

- Nhưng anh chưa ăn, chẳng lẽ em bắt anh nhịn đói ah- trên mắt Wang hiện lên nụ cười tươi.

Đến nơi, Wang xuống xe cùng Ever đi vào nhà hàng, ai cũng nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

- Chào cậu Wang, phòng VIP của cậu đặt đã chuẩn bị hết rồi.

- Tốt.

..............................

- Em chọn món đi. -vừa nói Wang vừa đưa quyển menu cho Ever.

- Em nói em ăn rồi mà - Ever phụng phịu

- Không sao đâu, em cứ chọn đi, không ăn cũng được.

- Anh chắc chứ. Ever cười ranh mãnh.

- Tất nhiên

- Chị ơi cho em..-Ever nói với nhân viên- món này, món này, cả món này nữa,..lấy hết cho em luôn ạ.

- Trời, em tính ăn cho bội thực à. *choáng váng*

- Hihi, em gọi cho anh mà. Ever cười, nụ cười tỏa sáng làm ai kia đơ ra.

Ăn xong, cả hai người ra công viên chơi, Ever rất thích thú các trò chơi ở đây. Cậu nhí nhảnh đủ kiểu, chạy qua chỗ này, chạy qua chỗ kia, bắt Wang chơi cùng. La hét ầm trời khi chơi tàu siêu tốc, tươi cười khi chơi ngựa gỗ... Bỗng cậu thấy 2 chiếc xích đu lẻ loi trong vườn, cậu nhớ lại hồi trước cậu hay cùng Yi chơi ở đó, rất hạnh phúc. Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi, Wang nhìn thấy lòng vô cùng đau khổ "chỉ còn hôm nay nữa thôi, hãy cho anh nhìn thấy nụ cười của em nhé, đừng khóc nữa rồi ngày mai đến với em sẽ rất tuyệt vời."

Cố tránh cho Wang không thấy nước mắt của mình, Ever lên tiếng vui vẻ:

- Cảm ơn anh Wang nhak, hôm nay em rất vui ah~~

- Không có gì em, mà muộn rồi, chúng ta về thôi.

Đến nhà Ever

- Tạm biệt anh nha, cảm ơn anh vì buổi tối

- Chào em, em ngủ ngon.

.

.

.

Cách đó không xa có một chiếc xe đang dõi theo người đó, ánh mắt tràn ngập đau khổ. "Nhìn hai người thật xứng đôi, chúc em hạnh phúc, Ever"

Ság sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Ever nhìn thấy một chiếc xe. Hình như người trong xe thấy cậu nhìn xuống liền cho xe chạy đi. "Nhìn giống xe anh Yi quá, chẵng lẽ... mà chắc không phải đâu nhỉ, anh ấy có Sue rồi" tự đập đầu mình ngăn cản những suy nghĩ đó, Ever cười buồn.

Tại công ty DEVIL, mọi người xì xầm " hôm nay tôi thấy sắc thái ngài Jackson Yi rất tệ, thật sự rất sợ" " không biết có chuyện gì vậy nhỉ" "chắc là do cô Sue chưa đến rồi, mọi người không biết đâu, trước đây hai người họ yêu nhau sâu đậm đấy, chắc là do nhớ cô ấy rồi" mọi người bàn tán xôn xao. Trưởng phòng lên tiếng " mọi người mau về chỗ làm việc của mình". Tất cả lầm lũi về chỗ.

Về phần Yi, anh không thể nào tập trung làm việc được, trong đầu toàn hiện lên Ever, anh nhớ Ever da diết " mình toàn làm cho Ever khóc, làm Ever đau khổ, có lẽ...phải buông tay, chỉ có Wang mới làm Ever vui được"

Reng!!! Reng!! Chuông điện thoại vang lên

- Alo!

- Anh à, em Sue nè, em đến công ty rồi, anh xuống rồi chúng ta đi khám cùng nhé.

- Chờ anh một chút.

Nhấc máy gọi cho một người khác " gọi cho giám đốc Wang làm thay phần việc của tôi"

Xe đã chuẩn bị sẵn dưới công ty, cả hai cùng bước lên. Xe chạy vụt đi.

Trong xe.

- Anh à, em sợ lắm, lỡ như hết hi vọng thật rồi thì sao? - Em đừng lo, có anh ở đây

- Em sợ lắm, huhu. Sue khóc, từng giọt nước mắt giả tạo rơi. Anh đừng bỏ em nhé, Yi!

- Anh hứa, nói rồi anh ôm cô vào lòng. "Xin lỗi em, Ever"

Yi và Sue cùng nhau đến bệnh viện nơi vị bác sĩ nổi tiếng làm việc mà Wang giới thiệu cho. Cùng lúc đó, một chiếc Audi cũng vừa đến nơi, trong xe là hai người con trai, một người điềm tĩnh, một người lo lắng" không biết anh Wang dẫn mình đến đây làm gì."...

Một tiếng sau.

Sue bước ra với khuôn mặt đẫm lệ, tay cầm tờ giấy xét nghiệm rưng rưng... anh Yi, em hết hi vọng thật rồi. Nói rồi Sue ôm chầm lấy Yi khóc.

Bất chợt có một ánh mắt nhìn thấy cảnh đó "sao Yi và Sue lại ở đây, rốt cục Wang đưa mình đến đây làm gì". Ever ngước nhìn Wang, trên môi anh hiện ra một nụ cười ẩn ý, rất khó hiểu.

Bác sĩ từ tốn:

- Bệnh nhân chỉ còn sống được một năm nữa thôi, cậu hãy cố gắng chăm sóc cô ấy thật tốt.

- Tôi đã hiểu, cảm ơn bác sĩ.

- Anh à, em có một nguyện vọng cuối cùng trước khi chết, hic, mong anh sẽ chấp nhận nó.

- Em nói đi.

- Chúng ta kết hôn đi!

- "Ever, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ yêu em và ở bên em mãi mãi" Yi cay đắng: Được thôi, anh đồng...

Ở đâu đó ánh mắt tuyệt vọng "làm ơn đừng nói điều em sợ nhất, Yi ah, đừng nói..."

.

.

.

.

.

BỘP...BỘP....BỘP, tiếng vỗ tay vang lên, Wang cùng Ever bước ra từ sau phòng khám:

- Sue, cô đóng kịch giỏi đấy, lừa được cả em trai yêu quý của tôi.. nhưng... không lừa được tôi đâu. Hahahaha.

- Wang, anh đang nói gì vậy, chính vị bác sĩ mà anh giới thiệu đã kết luận vậy rồi. - mặt Sue trở nên biến sắc nhưng vẫn cố nói.

Có hai con người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn Wang, nhìn Sue, rồi vô tình nhìn thấy nhau.

- Nực cười, cô nghĩ cô có thể dối trá hay sao? Bác sĩ, đến lúc sự thật cần phơi bày rồi đấy.

- Xin lỗi cậu Yi, theo lời cậu Wang tôi không được phép nói sự thật cho đến khi cậu ấy xuất hiện. Cô ấy thật sự hoàn toàn bình thường!!!

Yi không tin nổi vào những gì mình nghe thấy, anh lạnh lùng:

- Sue, chuyện này là sao??

- Em........

- Thật ra cô ta chỉ muốn chiếm đoạt tài sản của em thôi Yi ah - Wang lên tiếng.

Yi lúc này thật sự rất tức giận, nổi nóng :

- cô biết vì cô mà tôi đã bỏ rơi người tôi yêu thật sự không? Có biết vì cô mà tôi đã làm cho người tôi yêu buồn không? Tôi chỉ yêu mình em, Ever à, hãy tha lỗi cho anh. Câu cuối anh gần như hét lên, quay sang nói với Ever.

Lúc này, có một khuôn mặt đang đơ toàn tập."cái gì, anh ấy vừa nói cái gì? Đây là mơ ư?? Yi yêu mình ư??" *choáng váng*

- ANH YÊU EM, Ever!!!! Từ lúc nào Yi đã đến bên Ever, ôm chầm lấy cậu.

- Anh...anh...

- Cô còn đứng đây làm gì, mau biến khuất mắt tôi..

Sue khóc, cô chạy đi, trong lòng toan tính" Jackson Yi, Ever nhất định ta sẽ không tha cho các ngươi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net