Extra #4 #5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Extra 4. Hiểu nhầm

Chuyện này xảy ra cũng lâu rồi, trước khi Karry và Roy  có con

Sau khi làm đám cưới, cũng là thời điểm mà công ty của Karry đang có nhiều cơ hội để hợp tác các dự án lớn, vì thế thời gian anh dành cho công việc nhiều hơn là dành cho Roy. Tuy nhiên Roy không giận anh mà còn thông cảm cho anh.

Nhưng đến một ngày, sự tức giận của Roy đến đỉnh điểm khi Karry về nhà muộn, cậu vừa buồn vừa tức giận anh, cậu không biết làm gì hơn ngoài việc khóc. Gọi điện cho Ever tâm sự thì Ever đang bận đi du lịch cùng Yi nên không tiện nói chuyện. Gọi cho Jullia thì cũng đang bận, tùi thân mà khóc to

Nhớ lại hồi chiều

-         Anh bận việc ở công ty, nên tồi nay tăng ca- Karry nói với Roy

-         Ngày mai là chủ nhật mà, cuối tuần sao còn phải tăng ca- Roy vừa nói vừa lo lắng cho chồng mình

-         Mai là Valentine nên có rất nhiều cơ hội để công ty chúng ta có nhiều hợp đồng to lớn

-         Vây thôi cũng được, anh nhớ về sớm nhé- Roy ngậm ngùi nhưng vẫn động viên cỗ vũ Karry

Một lúc sau, cậu lại suy nghĩ “Hay là mang cơm cho Karry nhỉ, chắc anh ấy sẽ bất ngờ và lúc đó mình cùng anh về nhà luôn”. Nghĩ sao làm vậy, Roy chuẩn bị hết thức ăn cho cả hai rồi đén công ty Darkstar  vào lúc 5 giở 30’

-         Dạ thưa chủ tịch về từ lúc 5h rồi ạ!- bác bảo vệ ngạc nhiên khi thấy Roy đến

-         Dạ có nhầm không ạ, anh ấy nói là hôm nay công ty làm tăng ca cơ mà- Roy ngạc nhiên khi nghe thấy tin này

-         Dạ hôm nay là cuối tuần ạ, nên không thể nào tăng ca

-         Vậng- cảm ơn bác ạ- Roy cười trừ rồi quay đi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn

“rốt cục anh đang làm gì vậy Karry”

Roy về đến nhà, vẫn chẳng thấy Karry đâu, lòng cậu buồn rười rượi, suy nghĩ vu vơ “chẳng lẽ anh ấy....” nghĩ vậy Roy lắc đầu, như nhớ ra một điều gì đó. Cậu lấy điên thoại

-         Alo

-         Mẹ à, con chào mẹ! Anh Karry có về đó không hả mẹ

-         Không con, có chuyện gì à- bà Marie sốt sắng hỏi

-         Dạ không có chuyện gì đâu mẹ, mẹ yên tâm, con chào mẹ ạ

-         Ừ chào con

.

.

.

Lúc này đây, Roy cảm thấy như bị lừa dối, bao lâu nay anh có bao giờ lừa cậu đâu. Tủi thân, Roy lại khóc

11h30’

-         CẠCH

-         Anh đã nói em chờ không được đâu, đi ngủ đi mà

-         .... Roy im lặng

-         Ách... sao em lại khóc vậy?

-         Anh.. chiều nay anh đã đi đâu

-         Anh đã nói anh tăng ca mà

-         Em đã đến công ty và hỏi mẹ rồi, bây giờ anh giải thích sao- Roy nói trong nước mắt

-         Chuyện này.... anh không thể nói được...- Khải ấp úng.

-         Có gì mà anh phải dấu em chứ, anh được lắm.... vậy thì anh ôm lấy cái bí mật của anh luôn đi

Roy không thể nào nói được nữa, cậu thật sự rất thất vọng, cậu tủi thân, cậu cảm thấy như mình bị lừa dối, cậu khóc, cứ chạy hoài, chạy mãi  trong đêm tối... khóc cạn nước mắt, cậu cảm thấy trong lòng mình đè nén quá nhiều thứ, chạy ra bờ sông Thames, trên cây cầy, cậu hét lớn

- KARRY WANG , TÔI GHÉT ANH.... TẠI SAO ANH LẠI LỪA DỐI TÔI!

Đêm rồi nhưng cảnh tấp nập ở đây vẫn không khi nào nghỉ. Mọi người nhìn cậu dò xét. Cậu không quan tâm, cứ khóc mãi, chạy lại một chiếc ghế đá gần đó, ngỗi xuống.

Anh thì từ lúc cậu ra khỏi nhà cái là chạy đi tìm ngay, nhưng sao Roy chạy nhanh quá, anh không tìm thấy cậu, mãi mà không thấy giờ mới thấy cậu ở đây, thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự lo lắng cho thiên thần này a~~

-         Này em khóc đủ chưa vậy

-         Anh còn tìm tôi làm gì- Roy đưa khuôn mặt đẫm lệ ngước nhìn Karry

-         Em bây giờ là sao đây

-         Anh đi đến chỗ anh cất bí mật đấy, tìm tôi làm gì- cậu lại vùng ra, định chạy đi

-         Anh.... Karry nắm chặt tay Roy... em đi đâu

-         Đi đến chỗ anh đấy- Roy bực tức

-         Được thôi! Karry không khá hơn, anh sắp mất bình tĩnh vì cậu nhóc này rồi

Lôi Roy vào xe, Karry phóng vù đi. Nhìn khuôn mặt anh bây giờ rất đáng sợ, Roy nhìn anh như vậy không khỏi sợ sệt, liệu có khi nào anh lại... trở lại là ác quỷ. Một tiếng sau, Roy mới nhìn ra, con đường này quen quá, chẳng lẽ.... “đường ra biển” Roy nhớ ngay lập tức. Ngay lập tức xe dừng lại, cắt dòng suy nghĩ của Roy

-         Em có thể xuống rồi

-         .... Roy im lặng bước xuống  “chẳng lẽ anh ấy giấu tình nhân ở đây”

Bước thêm vài bước nữa, Roy ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà trước đây anh và cậu đã ở, đã tùng rât hạnh phúc. Nhưng quan trọng hơn cả là khi cậu vừa bước tới, ánh đèn neon đỏ phát sáng dưới chân cậu, bao quanh ngôi nhà thành hình trái tim. Bên cạnh đó, tượng thần tình yêu rất dễ thương đã được đặt từ lúc nào.  Cậu không tin nổi vào mắt mình, những gì hiện ra trước mắt cậu...

-         Đây chính là món quà của anh tặng emm, xin lỗi em vì đã giấu em- Karry tiến lại gân Roy, ôm chầm từ phía sau.

-         Anh.... anh.... Roy ngạc nhiên không nói nên lời. Em xin lỗi- cậu cụp mắt xuống. Thì ra cậu đã hiểu lầm anh

-         Bây giờ đã là Valentine rồi, hãy bỏ qua hết mọi chuyện đi- Karry nắm chắc tay Roy

-         Cảm ơn anh nhiều lắm... I LOVE YOU

-         Anh cũng vậy......

Và thế là hơn 9 tháng sau có sự xuất hiện của 2 bé Cathy và Sandy J

5, END

Cathy và Sandy ngày càng lớn lên, xinh đẹp, giỏi giang, thông minh, thừa hưởng rất nhiều từ Roy và Karry.

David và Ryan thì không cần nói, cả hai đều được thừa hưởng từ Jackson Yi và Wang về chiều cao, trí óc và tất nhiên là cũng có phần của Julia và Ever.

David và Cathy, Sandy và Ryan thì từ nhỏ đã chơi thân với nhau vì thế lớn lên càng thân thiết hơn và có lẽ tiến xa hơn nữa

Nhưng đó chỉ là ngoài mặt, hay nói đúng hơn là trước mắt các bố mẹ thì như vậy nhưng thật ra.... chỉ có Ryan và Cathy ở cạnh nhau. Còn David lúc nào cũng lạnh lùng, tỏ vẻ không quan tâm tới Sandy, anh luôn giữ khoảng cách trên trường với Sandy.  Sandy rất buồn,cô không biết tại sao lại thế, lúc nhỏ anh và cô chơi rất thân, nhìn chị mình Cathy hạnh phúc như vậy, thật sự cô muốn khóc. Trên trường có một hội anti Sandy và Cathy. Bọn họ vì ghen tị và tức giận với vẻ đẹp thuần khiết của hai chị em, và hơn nữa đã cướp đi David và Ryan- hotboy trường họ. Tụi anti rất ghét nhưng không thể làm gì được, đụng vào Ryan và David thì chỉ có chết. Nhưng một nguồn tin cho biết rằng David và Sandy không là gì của nhau nên tụi này đã lập ra một kế hoạch ác độc đối với Sandy... nhưng tụi nó không biết rằng....

Hôm ấy, Sandy lại ra khuôn viên trường, ngồi trên ghế đá ngồi học. Cô lại nhớ đến hồi sáng, lúc đi học cùng nhau, cô và anh không nói bất cứu chuyện gì hết. Ngày nào cũng thế, cô cực kì chán ghét cảnh như thế này.

-         Bạn ơi bạn là Sandy phải không?- một bạn nữ lại đó, hỏi Sandy

-         ừ đúng rồi, có gì không bạn- Sandy niềm nở cười tươi đáp lại

-         à, anh David chuyển lời, gặp bạn ở sân thể dục nha. Nói rồi cô bạn chạy đi

-         Cảm ơn... Sandy cảm thấy rất vui trong lòng

Cách đó không xa một ánh mắt chăm chú nhìn cô, nở một nụ cười hiểm độc.

Sân thể dục

-         Anh David , anh Da... Sandy cất tiếng gọi, nhìn xung quanh, không một bóng người..

.

.

.

Ưm...ưm.... cô bị một kẻ nào đó chụp thuốc mê và kéo cô đi

Hôm đó trường chỉ học buổi sáng nên đến trưa là học sinh được về. David đứng chờ ngoài xe. Đã hơn 30’mà không thấy Sandy đâu, lòng anh có một linh cảm không tốt.

Đi tìm khắp nơi, như muốn lật tung cái trường lên, anh thật sự nổi điên, lòng anh như lửa đốt, goi điện không nghe được... anh hận bản thân vì cứ phải che dấu tình cảm suốt mấy năm qua, anh không muốn cho cô vì mình mà bị mọi người ghét, chỉ là anh muốn cô được an toàn. Vậy mà.... một vật lóe lên, là mặt cỏ bốn lá trong suốt bằng pha lê. Chỉ có 4 đứa sở hữu cái này, anh càng thêm chắc chắn đó là của Sandy. Lúc đó, một tiếng hét lớn vang lên

 “là Sandy”

Anh nhìn quanh quất, thấy nhà kho và anh đã chắc chắn đúng rồi. Đạp cánh cửa mà không tốn sức, anh vô cùng tức giận khi nhìn thấy mấy đứa con gái khác đang đánh đập Sandy dã man. Anh xông vào, ôm trọn lấy cô, trùng mắt nhìn tụi kia. Rồi thẳng tay cho mỗi đứa một cái tát. Nhìn cô như thế này anh thật đau lòng

-         Anh... cô ta với anh không là gì cả mà....- một đứa con gái ôm mặt nói.

-         Ai nói vậy – anh tức giận

-         Chính cô ta, Sandy- cô nàng kia chỉ tay vào Sandy

-         Em thật ngốc- David nhìn cô đầy đau xót

-         CÔ ẤY LÀ NGƯỜI MÀ TÔI YÊU, các người ngày mai ngay lập tức chuyển trường, tôi mà nhìn thấy mặt một lần nữa là khỏi sống- anh bế Sandy trên tay, đi ra ngoài để lại tụi kia khóc ròng rã

Lúc này trên gương mặt Sandy xuất hiện một nụ cười, một nụ cười hạnh phúc.

5 năm sau, hai cặp này lại tổ chức đám cưới và........ CÂU CHUYỆN MANG TÊN HẠNH PHÚC LẠI BẮT ĐẦU VÀ KẾT THÚC, NÓ CỨ THEO QUY LUẬT NHƯ VẬY

- tình cảm rất khó nói, hãy nói ra khi còn có cơ hội

-         Hạnh phúc rất mong manh, hãy nắm giữ nếu có thể

-         Hạnh phúc không bao gồm nghi ngờ lẫn nhau, hãy luôn tin tưởng vào nhau và hướng tới ngày mai tốt đẹp

P/s 1: thế là đã xong fic rồi. Cảm ơn m.n đã ủng hộ nhakkk !!!<3

P/s 2: mình định viết thêm fic "Nhóc, tôi thích cậu rồi đấy!" Không biết m.n có ủng hộ không nữa. <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net