Chap 45 [END]: Vô cực yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bẹ.

_ Daddy…Dadd y.

Bạch Hiền ngồi xuống ghế sofa, đặt con trai ngồi lên đùi mình, lấy con gấu bông bên cạnh đưa cho Tiểu Bạch.

_ Tiểu Bạch đừng khóc. Pinku Pinku sẽ khóc theo.

Tiểu Bạch tựa đầu vào ngực daddy, theo bản năng đưa tay lên mút, đôi mắt ngấn nước ngắm nhìn Pinku đáng yêu lấp ló theo tay daddy. Bạch Hiền quả thực biết dỗ đứa nhỏ, âu yếm trêu đùa với con trai. Tay còn lại lau nước mắt vương trên gương mặt non nớt.

_ Con…cho con… Pinku Pinku~

Tiểu Bạch đưa tay lên với với lấy con thú nhỏ, cánh môi chu lên, đôi mắt lấp lánh tựa ngôi sao. Bạch Hiền nhu thuận đưa Pinku lại gần tầm với của Tiểu Bạch, cười khẽ. Con thú bông chưa kịp chạm tới bàn tay nhỏ bé, đã bị bàn tay lớn giật mất, lại giơ lên thật cao.

_ Tiểu Bạch…Baba không cho con. Baba sẽ mang Pinku Pinku của con cho Tiểu Mao hàng xóm.

Tiểu Bạch mở lớn mắt nhìn baba đưa Pinku bảo bối lên thật cao, lại còn nắm chặt lấy đầu của nó. Baba đáng ghét, còn nói sẽ đem bảo bối cho thằng béo nhà bên cạnh. Baba từ trước tới nay luôn trêu Tiểu Bạch a.

Tiểu Bạch từ từ bĩu môi nhỏ, đôi mắt nheo lại. Cái đầu nhỏ dựa vào ngực Bạch Hiền, trực tiếp khóc lớn. Đôi bàn tay bé xíu ủy khuất nắm lấy áo daddy. Bộ dạng đáng thương của đứa nhỏ khiến Bạch Hiền thập phần đau lòng. Vừa nín khóc một chút, lại bị trêu đến đỏ hai mắt. Đôi vai nhỏ bé run lên.

_ Baba xấu…

Bạch Hiền hướng tới Xán Liệt mà trợn mắt đầy đe dọa.

_ Anh không thôi trêu bảo bối, em lập tức sẽ cấm túc anh.

“ Cấm túc”. Phác Xán Liệt chính là đã bị ám ảnh rồi. Hắn từ baba cao ngạo liền bị hạ thấp không bằng con cún con, không chút tiền đồ ngồi thụp xuống, ôm lấy Tiểu Bạch từ tay Bạch Hiền, đem con thú nhỏ đặt vào tay con trai.

_ Bảo bối. Pinku Pinku của con. Ngoan…Nam nhân không được khóc.

Tiểu Bạch đến khi nhận lại được Pinku Pinku, vẫn thực chán ghét baba lớn, đưa tay đòi daddy bế. Xán Liệt nhìn đứa nhỏ lao vào lòng Bạch Hiền, liền nhìn cậu cười khổ.

_ A. Bạch Hiền. Hôm nay chúng ta có khách, khách đặc biệt.

Bạch Hiền đang ôn nhu chơi đùa cùng con trai nhỏ, nghe Xán Liệt e dè cất giọng, không ngẩng lên, chỉ lạnh lùng đáp lại.

_ Là Lộc ca a?

Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi trong lòng Bạch Hiền, nghe thấy tên Lộc Hàm, vội hướng tới Bạch Hiền, cười thật tươi để lộ chiếc rang nanh đáng yêu tựa quỷ nhỏ. Miệng bi bô cất lên non nớt.

_ Tiểu Huân…

Bạch Hiền gật gật đầu, yêu thương xoa đầu đứa nhỏ, hướng tới Xán Liệt chờ đợi câu trả lời.

_ Không phải. Là người khác. Chắc chắn em sẽ rất bất ngờ.

Bạch Hiền trong lòng có điểm tò mò. Vừa định hỏi Xán Liệt, liền nghe thấy tiếng chuông cửa. Phác Xán Liệt quay đầu lại nhìn cậu, cười tươi rồi nhanh chóng ra mở cửa.

Bạch Hiền ngồi một mình trong phòng khách, tiếp tục chiều chuộng đứa nhỏ. Không lâu sau, một thanh âm có phần lạ lẫm cất lên.

_ Bạch Hiền!

Biện Bạch Hiền giật mình ngẩng đầu lên. Đôi mắt ẩn ẩn đầy kinh ngạc. Phía trước mắt cậu là một phu nhân cao quý, bội phần xinh đẹp cùng một nam nhân đứng tuổi nhưng vô cùng thanh lãm. Cậu toàn thân run rẩy, cảm thấy tất cả như một cơn mơ. Nước mắt không kìm được từ từ rơi xuống, trên môi lại nở một nụ cười.

_ Ba…Mẹ!

=====================================================

Độ Khánh Thù dùng chiếc khăn nhỏ bịt mắt mình lại, miệng vui vẻ nói.

_ Nhân nhân, con mau mau trốn đi, không daddy sẽ bắt con lại a.

Kim Khánh Nhân bé nhỏ được hơn hai tuổi, cười vui vẻ, quấn quýt quanh chân của Độ Khánh Thù. Cái miệng nhỏ cất lên non nớt

_ Daddy…Daddy.

Độ Khánh Thù nghe tiếng trẻ con cất lên, lòng vui vẻ lạ thương. Mỗi ngày đều cùng tiểu bảo bối vui vẻ chơi đùa, chính là cuộc sống rất thoải mái. Sinh linh nhỏ bé đã giúp cậu vượt qua đau khổ, vượt qua cô đơn suốt ba năm qua, đã tiếp thêm dung khí để cậu chờ đợi Kim Chung Nhân trở về. Chỉ cần nhìn hài tử bé nhỏ, thâm tâm tưởng như nhìn thấy Kim Chung Nhân. Năm đó là hắn bị bắt đi vì tội bắt cóc, để một mình Độ Khánh Thù tự sinh tự diệt, tự mình sinh tiểu hài tử này ra, rồi nuôi nó lớn lên. Uỷ khuất đau đớn một mình gánh chịu, thương nhớ đợi chờ một đem lại một đêm. Như thế nào suốt ba năm qua vẫn cố gắng sinh tồn.

_ Daddy.

Tiểu hài tử nhỏ bé trốn vào một góc nhà, nhìn daddy ngây ngốc liền cất tiếng gọi. Độ Khánh Thù bật cười khẽ. Ngốc tử, đã trốn đi còn cất tiếng gọi.

_ A~ Daddy sẽ tìm thấy con nha bảo bối.

Khung cảnh xung quanh không nhìn thấy gì, cố gắng giả vờ không biết tiểu hài tử đang nấp ở đâu. Chính là mải mê đùa nghịch, hoàn toàn không để ý tới cánh cửa nhà mình nhẹ nhàng mở ra.

Một vòng tay rắn chắc phút chốc bao trọn lấy cậu. Độ Khánh Thù hoảng hốt muốn đẩy nam nhân kia ra, nhưng ngay lập tức bị giữ chặt lại. Mùi hương nam tính quẩn quanh không gian. Kèm theo đó chính là thanh âm trầm thấp, có phần nghèn nghẹn. Thanh âm của nam nhân cất lên, như thể đem cả thế giớ của Độ Khánh Thù lộn ngược lại. Nam nhân nhanh chóng nhấn môi mình lên môi Khánh Thù, chứa định bao yêu thương nhớ nhung.

_ Khánh Thù, anh đã trở về, anh về với em rồi.

==================================================================

Lộc Hàm nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhà, phủi những bông tuyết vương trên áo khoác. Vừa bước vào căn nhà, như thể đặt chân lên thế giới khác. Không khí quả thực vô cùng ấm áp ngọt ngào lại rất thanh tĩnh.

Nhưng đó chỉ là không khí sau cánh cửa gỗ.

_ A!

Lộc Hàm chính là muốn phát hỏa lên. Vừa mở cửa liền thấy một bãi chiến trường thu nhỏ. Khắp nơi là màu vẽ, trên sàn giấy bay phủ kín. Bàn ghế như thế nào cũng xê dịch đi không ít. Đi bên phải liền đụng vào xe ô tô của Tiểu Huân, đi bên trái liền đụng vào quần áo của Thế Huân. Cậu mới đi ra ngoài một tiếng, khi trở về liền nghĩ mình vào nhầm nhà.

_ Tiểu Huân! Con mau đứng lại cho baba. Tại sao lại vẽ lên áo sơ mi của ba.

Từ phía trên cầu thang là hai thân ảnh một lớn một nhỏ lao xuống, đạp tung những gì nằm trên sàn, kèm theo là loại âm thanh hỗn loạn. Tiếng hét của nam nhân cường tráng, tiếng kêu của tiểu quỷ nhỏ nhắn.

_ Con không đứng a. Áo của baba là thực đẹp…đẹp.

Ngô Thế Huân ngày hôm nay khi mở tủ quần áo đã phát hiện ra tất cả áo sơ mi trắng của mình đều bị tiểu quỷ vẽ lên. Thực không nhìn ra hình thù gì, chỉ biết rất nhiều màu sắc. Ngô Thế Huân hoàn toàn không hiểu như thế nào đứa nhỏ này có thể leo lên lấy đồ của hắn. Trước kia vốn rất lo sợ hài tử này sẽ bị tổn thương lúc chào đời mà chậm phát triển, thực không thể ngờ còn vô cùng nghịch ngợm, tựa hồ không bao giờ biết mệt. Lúc nào cũng thấy đứa nhỏ này tràn đầy sức sống. Vậy nên đối với Thế Huân cùng Lộc Hàm, nghi ngờ đây chính là quỷ nhỏ của Phác Xán Liệt.

_ Cún con! Qủy nhỏ! Đứng lại!

Thế Huân thuận thế lấy bột màu dưới đất, ném trực tiếp vào đứa nhỏ nhanh nhạy chạy xung quanh. Thực không ngờ thân thủ của bảo bối quá lợi hại liền cúi xuống. Nắm bột đầy đủ màu sắc không chút lưu tình mà hạ thế trên người Lộc Hàm.

Không khí phòng khách phút chốc như đóng băng lại. Thế Huân cùng Tiểu Huân đứng hình nhìn Lộc Hàm. Từ góc độ này, hai người phút chốc cảm thấy đầu Lộc Hàm có chút khói.

Tiểu Huân vội vã đứng nấp đằng sau chân Thế Huân, nhìn không gian xung quanh. Hai cái đầu không hẹn mà cùng suy nghĩ, ngày hôm nay thực sự thảm rồi.

Lộc Hàm nhìn bản thân mình từ đầu tới chân, đều là màu sắc tím xanh đỏ, quả thực vô cùng giống con vẹt bảy màu. Cậu từ từ đưa mắt liếc nhìn hai cha con họ Ngô đang muốn trốn đi.

_ Ngô Thế Huân!

Cái này chính là một lần gọi, cả hai người một lớn một nhỏ đều giật mình nhìn lên.

“ Bụp”

Một gói bột màu từ bên kia bay tới, đáp thẳng vào người Thế Huân. Hắn mở lớn hai mắt, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ, không chút lưu tình ra lệnh cho Tiểu Huân đưa màu cho hắn. Một khung cảnh hỗn chiến bùng nổ. giữa mùa đông lạnh lẽo của Seoul, một căn nhà vang lên tiếng cười vang không ngớt, thắp bừng cả một góc phố.

Cùng chơi đùa một hồi lâu, cả ba người vô cùng mệt mỏi, nhưng trên một vẫn lưu lại ý cười. Thế Huân nằm xuống sàn, dang rộng hai cánh tay. Một bên Lộc Hàm, một bên Tiểu Huân cùng dựa vào. Ngô Thế Huân vào giây phút ấy cảm nhận như thể mình nắm giữ cả thế giới trong tay. Bên cạnh hắn là hai người hắn thương yêu nhất, suốt đời nhất nhất bảo bọc.

Thế Huân một tay xoa đầu Tiểu Huân, còn quay đầu lại, đối diện với gương mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm. Gương mặt trắng sứ giờ đây nhem nhuốc màu sắc. Hai cánh môi hồng nhuận không thôi nở nụ cười. Hắn từ từ nhấn môi mình vào môi cậu, thương yêu dây dưa không thôi, mắt tràn ngập thương yêu. Lộc Hàm không ngăn bản thân hai má đã đỏ ửng lên, ánh mắt thương yêu nhìn Ngô Thế Huân trước mặt. Cậu nép người vào lòng hắn, cảm nhận mùi hương nam tính nống nồng khắp không gian, đôi bàn tay đặt lên ngực hắn, lẳng lặng vẽ thành những vòng tròn vô đinh. Như thế này chính là câu dẫn.

Ngô Thế Huân ấm áp nhắm mắt lại, cảm nhận hết giây phút được sống trong thế giới riêng của mình. Hắn phi thường hạnh phúc, phi thường vui vẻ. Hạnh phúc tran quý là mỗi ngày được cùng Lộc Hàm và Tiểu Huân sống êm đềm bên cạnh nhau, mặc kệ thế giới đổi thay, mặc kệ thương trường khốc liệt, đằng sau cánh cửa gỗ là cả một thế giới của riêng hắn, một thế giới yên bình, nơi có người hắn thương yêu, nơi có tiểu hài tử của hắn.

Ngô Thế Huân quay sang nhìn thẳng vòa mắt Lộc Hàm , thương yêu nói.

_ Anh yêu em.

Đôi măt nai to tròn ánh lên. Ngô Thế Huân có thể nhìn thấy toàn bộ ký ức của họ,hỉ nộ ái ố đều cùng nhau trải qua, sung sướng thống khổ cùng nhau chia sẻ. Yêu thương như thế nào đã vô cùng sâu sắc, yêu thương từ tận sâu trong trái tim. Không phải thương yêu nhanh chóng như một cơn mưa, chỉ nhẹ nhàng như gió, vĩnh viễn không bao giờ rời đi.

Cảm xúc của chúng ta là chuyển từ hận thành yêu, là từ căm ghét thành nhung nhớ. Tình yêu của chúng ta là cùng vượt qua bao gian lao thống khổ, bao đau đớn, thương yêu cũng theo đó mà lớn dần lên. Tình yêu chính là giống âm thanh của chuông gió, tuy thực mong manh và khó nắm bắt, nhưng lại chẳng bao giờ bị mất đi. Chỉ cần có gió, thì chuông gió sẽ lại câu. Chỉ cần có anh, em sẽ tiếp tục sống. Chúng ta giống như hai đường thẳng song song, luôn luôn vô cực. Yêu thương không cần phải cắt nhau, chỉ cần ta mãi mãi ở bên cạnh nhau, giống như gió cùng chuông gió, cùng nhau viết lên những câu chuyện của riêng mình, với em là đủ.

============== TOÀN VĂN HOÀN ==============

P/S:Cuối cùng thì cũng hoàn fic này rồi. Đây là longfic đầu tiên hoàn của mình. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ những fic sau <

Còn phiên ngoại nữa a~ Mong mọi người tiếp tục ủng hộ =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net