Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xe 

"Bar Genie" 

"Nè, cô là ai? Chiếc xe này là tôi gọi trước cơ mà?" Lạnh lùng lên tiếng đầy tức giận, liếc nhìn cô gái kia với ánh mắt kì thị 

Không thèm đếm xỉa đến con người đang làm hùng làm hổ bên cạnh, Rám nắng thản nhiên hấc bộ mặt kêu ngạo, nhếch môi nhìn lên phía viên tài xế "Bar Genie" 

"Yahhh!!! Cô khiếm thính hả? Tôi bảo chiếc taxi này là tôi gọi trước kia mà? Chú àh, sao chú lại đi sợ sệt loại người ngông cuồng tự đại ngang ngược này?" 

"Vì ông ta là con nợ của tôi, còn cô, khôn hồn thì ngậm miệng lại hoặc tôi sẽ nhét trái banh golf vào đó" Trông cô ta không tí gì là đang đùa cả, ánh mắt sắc lạnh sau chiếc kính râm phần nào làm Lạnh lùng không khỏi rùng mình 

Bác tài đến nước này không dám thốt lên một câu, ông chỉ len lén liếc nhìn chiếc kính chiếu hậu để rõ tình hình đang diễn ra bên dưới, điều đó chứng tỏ những gì cô gái ngang tàn kia nói là sự thật 

"Thì ra là vậy" Lạnh lùng nhếch mép khinh bỉ "Vậy.... Cô có biết tôi là ai không?" 

Im lặng một cách nguy hiểm, Rám nắng từ từ rút ra một vật gì đó cứng, lạnh, màu đen và dài chĩa thẳng vào thái dương bên trái của Lạnh lùng làm cô ấy hơi chút điếng người nhưng ngay sau đó, nụ cười nửa miệng lại hiện trên khoé môi ra chiều mỉa mai khinh thường 

"Nếu tôi còn nghe bất kì âm thanh nào phát ra từ miệng cô...." Rám nắng ấn mạnh khẩu súng và dùng một tay giữ chặt đầu cô gái kia "Thì cô biết mình sẽ thế nào rồi chứ?" 

Tình thế bây giờ không đơn giản chỉ là một vụ việc giành giật taxi bình thường mà nó có liên quan đến hình sự khi khẩu súng đó xuất hiện. Trông bộ mặt Rám nắng không phải loại người dám nói không dám làm, dù sao đi nữa thì Lạnh lùng cũng có thể chắc chắn rằng, con người đang ngồi cạnh và chĩa ống súng vào đầu mình hoàn toàn không phải cảnh sát. Nếu vậy thì chỉ còn một khả duy nhất.... 

Manh động bây giờ là một quyết định vô cùng ngu ngốc, Lạnh lùng không nói một lời cũng không chọn phương án xuống xe, trong đầu cô đang hình thành rất nhiều suy nghĩ về sự việc gì đó. Chỉ trong vài phút, người con gái đáng thương đang bị cô nàng cạnh bên dùng súng uy hiếp đã chịu ngoan ngoãn không hé môi nửa lời. Chiếc xe nhanh chóng rời đi theo mệnh lệnh của Rám nắng.... 

"Chiết tiệt mà! Vừa về Seoul đã gặp toàn chuyện xúi quẩy! Tên đen kia, cô cứ chóng mắt lên mà coi mình sẽ còn hống hách được đến đâu đi nhá?!" 

______ LOCKS GROUP ______ 

"Choi Sooyounggg!!! Ai cho phép cô mang theo thú cưng đi làm hả??? Cô có biết quy định của công ty là cấm tuyệt chuyện này hay không???" 

Sunny vừa vào đến văn phòng của mình đã tá hoả tâm tinh khi nhận ra sự có mặt của một chú cún lông xù nhỏ xíu trắng muốt thong thả coi chiếc ghế giám đốc của cô như giường ngủ của nó. Xem ra Sooyoung nguy đến nơi rồi vì nhìn chẳng có vẻ gì là giám đốc của cô sẽ để chuyện bày trôi qua một cách êm xuôi 

"Aggg Friskie ahhh!!! Con hư quá nha, sao lại chạy vào đây?" Sooyoung phóng như bay lại và mau chóng tóm lấy chú cún nhỏ đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế của Sunny 

"Ê ê mùi.... Mùi gì đây???" Sunny tiến lại chỗ ngồi của mình "YAHHH nó tè ướt cả chỗ của tôi rồi này!!! Cô dạy thú cưng của mình kiểu gì vậy hả???" Cô tức đến bốc khói vì giá của chiếc ghế kia đâu có rẽ gì mà còn là hàng ngoại nhập do chính Sunny tỉ mỏ chọn lựa nữa chứ 

"Gia.... Giám đốc.... Mong cô thông cảm.... Vì dạo này...." 

"Còn nói? Tôi không biết đó! Thú làm chủ chịu! Cô liệu mà dọn dẹp đi! Chiếc ghế này ở Hàn Quốc hoàn toàn không sản xuất nhá, báo cho cô biết trước nhá!" 

"Thưa giám đốc, xin hãy nghe tôi giải thích đi.... Tôi có nỗi khổ nên mới làm vậy" Nhan sắc Sooyoung héo úa đến nhìn thôi đã thấy thương tâm 

"2 phút, nói!" Sunny chóng nạnh mặt hấc lên tận trời 

"Thực ra vì dạo này umma và appa tôi vừa dưới quê lên, họ định sẽ ở lại nhà tôi khoảng chừng 1 tháng mấy...." Tay Sooyoung ôm chặt con Friskie của cô ấy, mặt thì thụn xuống tưởng đâu dễ thương đáng yên ngoan hiền lắm chứ thực ra là đang cố xài aegyo để dụ dỗ người ta đồng cảm mà xí xoá 

"Đừng vòng vo, vào thẳng vấn đề lẹ đi!" 

"Àh ờh.... Tại vì bố mẹ tôi bị dị ứng nặng với lông chó nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc đi làm phải mang Friskie theo, giám đốc, cô hiểu mà đúng không?" 

"Hiểu hiểu cái con khỉ! Tôi không cần biết giờ lí do là gì, nói chung tôi phải trừ lương cô vì tội dám làm trái với quy định của công ty"  

"Gi.... Giám đốc, không phải cô tàn nhẫn vậy chứ? Có nhiêu đó lỗi thôi cũng trừ?" 

Mặc dù biết là bản thân đang làm chủ một quán coffee có tiếng tại Hàn Quốc nhưng cứ nghe đến "trừ lương" là Sooyoung nóng ran người lên. Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, nếu không vì muốn giúp đỡ Taeyeon thì cô đã chẳng cần mò đến đây để rồi bị xem thường, hiếp đáp và bạo hành như vậy. Con người, tính cách của Sunny chẳng hề thua kém gì Tiffany Hwang bạn cô ta, mà Sooyoung thì đâu phải thứ hiền từ gì như Taeyeon để cô ấy muốn đè đầu cưỡi cổ là được? 

"Tôi thích đó! Àh, trừ thêm 30% nữa tiền tẩy rửa chiếc ghế yêu dấu này của tôi" 

"YAHHH CÔ ĐỦ RỒI NHA! TÔI....

"Ấuw ấuwww...." 

Âm thanh lạ vang lên làm cả hai người phải dồn hết sự chú ý của mình vào chiếc ngăn tủ cuối cùng dưới bàn của Sunny, thực ra trước đây Sooyoung đã từng có lần nghe qua rồi nhưng không mấy để ý lắm, hôm nay nó lại không hẹn mà tới khiến cô lần này sẵn đang tức giận phải làm cho rõ mọi chuyện 

"Ê ê ê giám đốc.... Nghe như là tiếng của cún con nhỉ?" Vì đã từng nuôi không ít cún nên Sooyoung có thể nhận ra tiếng của nó dễ dàng "Mà hình như không phải một con thôi nha?" 

"Cun.... Cún con cái đầu cô ấy! Mau mang con Kiekie gì gì đó của cô xéo khỏi đây ngay cho tôi! Nói nữa tôi trừ hết lương cô đó!" Sunny chỉ tay vào Sooyoung và chú cún trắng của cô ấy 

"Đi thì đi! Trừ trừ trừ! Giỏi thì trừ hết luôn đi đồ lùn!" 

"YAHHH CHOI SOOYOUNG CÔ THẬT TO GAN LỚN MẬT MÀ!!! CÔ ĐI CHẾT ĐI CHO TÔI!!!

Dứt lời, Sooyoung nhận được hàng tá giấy, bút, thước và các thứ văn phòng phẩm khác thi nhau bay chéo chéo vào người mình. Không biết cô gái trong đó chọi liệng kiểu gì mà phát nào trúng trân phát ấy làm người ngượm Sooyoung chẳng mấy chóc nhìn như mới trốn viện hay trung rừng trong rú mới ra. Chắc có lẽ sau giờ làm cô ấy nên đặt một phòng dài hạn tại Bệnh viện trung ương Seoul nếu không muốn tình trạng này tiếp tục và bảo toàn được tính mạng vào những ngày sắp tới 

______ HWANG GIA ______ 

"Lần đầu tiên tôi thấy có người bị giam lỏng mà vui giống lượm được vàng như cô đó"  

Fany khó chịu ngồi ngồi phịch lên chiếc giường màu hồng của mình và thầm oán trách tại sao lại nhốt hai người vào phòng mình? Sao không là căn phòng khác? Sao cái tên biến thái này cứ thích bám riếc lấy cô vậy chứ? 

"Nghĩ mọi việc theo hướng lạc quan hơn đi, chẳng phải bây giờ tốt lắm sao? Đến ăn cũng có người dâng tới miệng" Taeyeon đang nằm dài trên chiếc giường mà cái tay hư hỏng cứ không chịu yên, hết mò mẫm sờ mó giờ lại còn vòng qua ôm cứng ngắc thắt lưng Fany làm cô nàng có muốn thoát cũng không xong 

"Bỏ tay ra! Không phải vì cô thì tôi đâu có bị như vầy? Cô có biết đây là lần thứ mấy chục tôi bị nhốt như thế này chưa hả?" 

"Nè, cô ngang ngược vừa thôi chứ? Xin lỗi chứ nếu không có tôi thì cô có khi còn bị lăng trì xử tử nữa kìa! Cô nghĩ gì mà đi ôm hết mọi lỗi lầm vào người thế?" Thực sự lúc này Taeyeon rất tức giận vì không biết lí do tại sao Fany lại đi nhận tội thay cô. Cô ấy không nghĩ đến chuyện sẽ bị phạt thê thảm gấp mấy lần hiện tại hay sao kìa? 

Fany đang không biết nên trả lời ra sao với câu hỏi đó bởi chính cô cũng cần một đáp án, lúc đó cô không nghĩ nhiều, cô chỉ biết nếu mình làm vậy thì Taeyeon sẽ không bị trách phạt nhưng từ lúc nào, từ lúc nào vị trí Taeyeon trong lòng cô được nâng lên một bậc cao đến nhường vậy? Cô yếu đuối, phải, thực sự bây giờ Fany rất yếu đuối, cô đã vì Taeyeon mà không ít lần khiến bản thân rơi lệ - điều mà từ trước đến nay cô hoàn toàn không cho phép bản thân phạm phải....  

"Nè, cô có nghe tôi nói không đó? Fany?"  

Taeyeon rướn người trườn lên để nhìn rõ hơn khuôn mặt đó, không báo trước, Fany tự khắc xoay mặt sang và.... 

*Chụt* 

Chỉ một cái chạm thật khẽ nơi khoé môi thôi nhưng đủ để không gian chìm trong sự yên lặng và thời gian như dừng lại, họ vẫn ở chỗ cũ, không xê dịch. Fany có thể nghe thấy nhịp đập trái tim đang lên tiếng rất mạnh mẽ, thân người cô nhẹ tênh, vô tình để hai ánh mắt chìm hẳn vào nhau 

Char.... Nếu không mau dứt ra thì chẳng biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy đến nữa.... Không gian sẽ còn lãng mạng hơn nữa nếu Taeyeon không tự nhiên dứt ra và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ lựng của Fany với cặp mắt lẫn thái độ điều rât ư là nham nhỡ 

"Fany ah.... Cô thích nó!" 

"Đi.... Điên quá đi, thích cái đầu cô!" Fany quay mặt sang hướng khác che đi hai cái má cứ không ngừng nóng hổi lên  

"Ôi Fany của tôi, tôi biết cô thích nó mà!!! Thích thích thích lắm chứ gì???" 

Tự nhiên khi không Taeyeon nhào qua ôm Fany cứng ngắt còn không ngừng cạ cái bản mặt đáng ghét nham nhỡ biến thái của mình vào mặt người ta, nhìn hai người này sao mà giống vợ chồng mới cưới thế này 

"Không thích thiệt vậy luôn hả?" - *Thụn mặt* 

"Không!" 

"Nhưng tôi thích đó! Rất thích mà!" 

END CHAP----------------------------------------------------------------------- 

Ráng đi mấy bé, trước một cơn giông lớn, thường thì tình hình nó sẽ bình yên ngọt ngào vậy đó >:-j *Mặt bỉ ổi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net