CHAP 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13

Khi thời gian bên ngoài đã là hơn nửa đêm, là thời khắc mọi người đáng ra đều đang an giấc, nhưng trong căn hộ của Jessica lại có hai người vẫn chưa chịu đi vào giấc ngủ. 

Tiếng thở trầm nhẹ vang lên từng hồi, đôi lúc dồn dập, đôi lúc đứt quãng đầy yêu kiều. Dưới ánh đèn vàng nhạt lan trên da thịt, Kwon Yuri vẫn trìu mến trải từng nụ hôn lên khắp cơ thể của Jessica như tôn thờ một bảo vật quý báu trên đời. 

Nương theo từng động tác của cô gái bên trên, Jessica vẫn không ngừng cựa quậy, vừa như mê đắm vừa như muốn thoát khỏi nhiệt tình nóng rực như thiêu như đốt này.

Còn Yuri để được chú tâm vào công việc của mình hơn, cô đè ép cánh tay đang giẫy giụa của Jessica xuống giường rồi tinh tế đặt thêm nhiều nụ hôn tham luyến lên chiếc cổ kiêu hãnh, thon thon của cô ấy. Bàn tay hai người nhất loạt lại thực hiện hai động tác hoàn toàn trái ngược nhau, một người duỗi thẳng mơn trớn, lả lướt trên da thịt, một người lại khó nhọc siết chặt lấy tấm ga trải giường khiến nó trở nên càng lúc càng nhăn nhúm hơn.

Bờ ngực phập phồng lên xuống không ngừng, nhưng Jessica vẫn cố giữ lấy hơi thở của mình, cô cất giọng nói tựa như tiếng ngân khe khẽ:

-Kwon Yuri…tôi buồn ngủ, ngủ thôi…có được không…Á – cơn đau từ trước ngực truyền đến khiến Jessica bất chợt hét lên, cô trừng mắt nhìn gương mặt đang gần sát của người bên trên. 

-Gọi Yul đi. – Kwon Yuri quyến rũ nói bên tai Jessica, tối hôm nay dù cô đã dụ dỗ hay dùng mọi phương cách uy hiếp thế nào cũng không thể khiến Jessica gọi tên cô một cách ngọt ngào được – Sica, gọi Yul đi – Yuri lại tiếp tục mân mê bên tai Jessica bằng chất giọng trầm khàn của mình.

-Kwon…Yu…Yuri – Jessica cố nghiêng đầu né tránh, hai má cô vẫn còn đỏ ửng sau trận ái ân kịch liệt vừa qua, không hiểu con người này sao lại có thể lấy đâu ra sức lực mà dai như đĩa vậy. Tới tận bây giờ rồi mà vẫn không chịu nằm im để cô ngủ nữa – Ngủ đi, sáng mai không phải đi làm hay sao ?

-Nghỉ một bữa cũng không sao – Kwon Yuri tỉnh bơ hôn lên môi Jessica mấy cái, rồi bàn tay tiện đà luồn lách vào nơi bí ẩn nào cũng không rõ nữa.

Jessica thoáng chau mày đẩy cô gái bên trên ra, rồi nhẹ giọng nói: “Nhưng…em phải đi làm. Ngày mai còn phải lên tòa án nữa.”

-Được rồi, ngủ thì ngủ.

Yuri nét mặt không cam chịu cho lắm nhưng vì Jessica đã nói thế thì đành nghiêng thân mình nằm xuống bên cạnh cô ấy, lúc này cô mới hiểu được câu nói vừa rồi của Jessica là có ý gì. “Không ôm” có nghĩa là “không được ôm”, hoàn toàn không có chút nào ẩn ý trong đó cả. Yuri nhìn cô ấy lăn người qua một bên, né tránh vòng tay của mình mà sững người trong giây phút, lại thoáng thấy ánh mắt kiên quyết cự tuyệt của Jessica y hệt như buổi tối ngày hôm đó thì cô biết được rằng kết quả cuối cùng cũng sẽ y hệt như tối hôm đó mà thôi.

-Ngủ thôi – Jessica nhẹ giọng nói rồi trở mình quay mặt đi.

Và suốt thời gian còn lại cho đến tận sáng hôm sau, việc duy nhất Kwon Yuri làm đó chính là chỉ nhìn theo bóng lưng của Jessica từ phía sau và tự hỏi điều gì đã khiến cho cô ấy có loại bài xích kì lạ đến như vậy. Trong hiểu biết hạn hẹp của mình, Yuri biết nhiều người vẫn luôn tâm niệm rằng hành động ôm ấp là thứ ấm áp nhất trên đời, nhất là cái ôm của tình nhân được diễn ra sau thời gian yêu đương nồng nhiệt. Vậy mà Jessica lại thẳng thừng từ chối nó đi, chẳng phải như vậy có nghĩa là cô ấy dù có buông lỏng thế nào, vẫn sẽ cố giữ vẹn chút lạnh lẽo nào đó trong tâm hồn của mình, không cho phép bất kì người nào có cơ hội được chạm vào nó 

------------------------------------

Tiffany đẩy cửa bước vào nhà hàng sang trọng và nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đang chăm chú với cuốn tạp chí trên tay của mình. Vẻ ngoài của anh ta vẫn y như trong trí nhớ của cô không hề thay đổi, có chăng thời gian qua đi chỉ càng tạo thêm phần trầm ổn, chính chắn trong vẻ ngoài của người đàn ông đó mà thôi.

Tiffany bước lại gần chiếc bàn của anh ta rồi mỉm cười nói: “ChàoTaecYeon, đã lâu không gặp.”

Ok TaecYeon nghe giọng nói dịu dàng của người con gái anh luôn mong đợi vừa vang lên thi liền bỏ tờ tạp chí che chắn tầm nhìn của mình xuống, thoáng sững sờ trong một lúc, rồi anh nhanh chóng đứng dậy kéo ghế cho cô ấy, cất giọng trầm thấp vừa như đùa vui vừa như chân thật: “Tiffany, em làm anh ngạc nhiên đó. Anh vừa rồi tưởng rằng chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ thời trung học.” 

Tiffany vốn đã quen với kiểu nói chuyện lúc nào cũng ngọt ngào như vậy của người đàn ông đối diện, cô chỉ cười nhẹ rồi nói: “Anh về nước đã lâu chưa ? “

-Anh về từ 2 tuần trước rồi, ổn định xong công việc rồi mới tìm em này. 

-Hôm nay gọi em ra đây có việc gì không ?

-Anh phải có việc thì mới được gặp em hay sao ? Bạn bè lâu ngày gặp lại em không nên vô tình như vậy chứ - Ok TaecYeon nhã nhặn cười, lộ nửa hàm răng trắng sáng của mình.

-TaecYeon, đừng có vu oan cho em. Đương nhiên gặp lại anh em rất vui rồi. Lần này anh định về Hàn quốc trong bao lâu ?

-Lần này anh định sẽ ở đây luôn. – Ok TaecYeon nhìn chăm chú lên gương mặt của người con gái đối diện, mối tính đầu của anh. Dù đã qua bao lâu anh vẫn không thể nào tìm được một người làm anh xao động như cô ấy, nhiều năm gặp lại với anh Tiffany vẫn còn có sức hút vẹn nguyên như năm nào.

-Vậy sao ? Thế thì tốt quá, thỉnh thoảng chúng ta có thể gặp nhau cùng trò chuyện cũng được – Tiffany vui vẻ nói.

-Thật sao ! – Ok TaecYeon hơi cao giọng hỏi lại, không giống được vẻ phấn khích trong đáy mắt của mình.

-Đương nhiên rồi ạ. Lần sau em sẽ bảo TaeYeon cùng đi.

Chỉ một lời nói của Tiffany bỗng làm lòng anh ta trùng xuống.

–Tiffany, dạo này em sống thế nào rồi, có hạnh phúc không ? Cô ấy đối xử với em tốt chứ ?

-Vâng ạ, em sống rất hạnh phúc. Bọn em còn có với nhau một bé gái nữa ạ.

-Ồ vậy sao ? Bé tên gì vậy ?

-Là Kim Seo Hyun. Bé được 4t rồi, dễ thương và biết nghe lời người lớn lắm.

-Còn Kim TaeYeon thì sao ? Có đối xử tốt với em không ?

-TaecYeon, anh nói gì lạ vậy. Tae đương nhiên đối xử với em rất tốt rồi. Thôi đừng nói về em nữa, nói về anh đi. Sao, hiện giờ anh đã có bạn gái chưa, hay là em giới thiệu cho anh vài cô bạn nhé ? Anh còn nhớ…..

Ok TaecYeon nhìn nụ cười đẹp tựa vầng trăng của Tiffany thì tinh thần lại khô héo đi một chút nữa, anh ta tự trách mình năm đó đã quá chần chừ, giá như năm đó anh ta biết trân trọng mối tình ngây thơ, trong sáng ấy một chút thì ngày nay không phải hối tiếc như thế này. Anh ta từng nghe Henry Hwang, anh trai của 

Tiffany, nói rất nhiều về tình hình hiện tại của Kim TaeYeon, cô ta vốn không phải là người thuộc dạng xuất chúng gì lắm, thành tích học tập ở đại học rất khá nhưng thành tựu nghề nghiệp hiện nay chỉ dừng lại ở một văn phòng luật mà được tạo nên từ chính tiền đầu tư của ba Tiffany, cơ bản không phải là người có thể so với anh ta, lại càng không thể xứng với Tiffany. 

Nếu như năm đó, anh ta không phải vì còn ngần ngại bản thân mình chưa có sự nghiệp thì làm sao để Tiffany lấy một người như vậy, trong khi anh ta lúc đó lại rất được lòng gia đình của cô ấy, cái mà người như Kim TaeYeon mãi mãi cũng sẽ không bao giờ có được. Từ khi nghe được những lời nói của Henry, anh ta càng nung nấu ý nguyện trở về và tìm gặp Tiffany. Ok TaecYeon không hề có ý định phá hoại gia đình của cô ấy, bởi vì anh ta luôn tin rằng nếu như tình cảm của hai người đủ mạnh thì họ sẽ có thể ở mãi bên nhau dù có sóng gió thế nào hoặc vẫn sẽ tìm lại được nhau cho dù đã trải qua biết bao lâu chăng nữa.

--------------------------------------

Kwon Yuri vừa đi vừa gọi điện cho cấp dưới của mình để tiếp tục giao phó công việc của ngày hôm nay. Cô vừa lãng phí không ít thời gian của mình, điều mà cách đây ít phút cô nghĩ là nó cần thiết để tránh một tâm hồn phải chịu tổn thương thêm nữa vì mình. Nhưng tâm hồn tổn thương sao ? Nên cười nhạt thôi, vì cô nghĩ mình đã đánh giá quá cao cô ta rồi.

Khi Kwon Yuri vừa định bước ra khỏi cửa nhà hàng thì vô tình nhìn thấy Tiffany Kim đi cùng một người đàn ông nào đó, cả ba người vô tình đụng mặt nhau trước cửa ra vào. 

-A, Yuri – Tiffany rất vui vẻ chào, mặc dù với cô cô gái này hơi xa cách nhưng xét về cách cư xử bên ngoài thì cô ấy thì vẫn là một người tốt và có lễ độ.

Kwon Yuri lướt ánh mắt nhanh chóng nhìn hai người đối diện, tâm tư suy xét về người đàn ông kia trong nửa giây rồi gật đầu cười nói: “Hey, Tiffany. Lát nữa nhắn với TaeYeon dùm tớ là tối nay chúng ta có hẹn ăn tối cùng nhau ở nhà Ji Woo, hai người nhớ dẫn cả Seo Hyun đi nữa đấy.”

-A, vậy sao. Được rồi, bọn tớ sẽ đến sớm.

Lúc này Ok TaecYeon tiến đến và đưa bàn tay của mình ra, cười sáng lạng nói: “Tổng giám đốc Kwon, xin chào, không ngờ lại gặp cô ở đây.”

-À, anh là….- Kwon Yuri mơ hồ hỏi.

Mặt Ok TaecYeon có hơi xám lại, nhưng anh ta vẫn ngượng cười nói: “Tôi là Ok TaecYeon, giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn tài chính P.”

-Ồ, là anh sao. Thì ra người mà tiểu thư Park nói là nhân tài trong giới kinh doanh chính là anh. Rất vui được gặp mặt.

-Rất hân hạnh cho tôi. Lần sau có dịp rất mong được mời Tổng giám đốc Kwon một bữa cơm. 

-Nhất định – Kwon Yuri cười lịch sự đáp lại, rồi quay qua nhấn mạnh với Tiffany một lần nữa – Thôi tạm biệt cậu, Tiffany. Nhớ tối nay bảo TaeYeon chở hai mẹ con cậu tới sớm.

-Tớ nhớ rồi. Tạm biệt Yuri .

Có thể nói Tiffany có hơi ngạc nhiên vì sự thân thiện bất ngờ của Kwon Yuri ngày hôm nay, nhưng cũng có thể nói cô là người vô tâm nhất trong đoạn hội thoại vừa rồi, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng những lời hai người kia nói đều là những câu nói xã giao thông thường nhưng thật chất lại không phải như vậy. Rõ ràng gương mặt của Ok TaecYeon từ xám xịt đã chuyển ra âm u khi nhìn theo bóng lưng của Kwon Yuri rời khỏi. Bóng dánh kiêu kì, ngạo nghễ đó không phải đơn giản như anh ta từng nghĩ. Rõ ràng lần trước đã gặp mặt nhau vậy mà cô ta vẫn giả như không biết anh, đã vậy còn cố tình nhấn mạnh về Kim TaeYeon như thể nhắc nhở cho anh ta biết rằng Tiffany đã có gia đình, chớ dại mà đụng vào. Không hiểu Kwon Yuri có rốt cuộc quan hệ thân thiết gì với Kim TaeYeon, nhưng Ok TaecYeon tự nhủ từ lần sau mình nên cẩn thận với con người này một chút.

------------------------------------

-Không, tối nay em đi cùng với Tiffany cũng được…Ừ…cứ đến đó trước đi…

Tiffany đẩy cửa bước vào văn phòng của Jessica và nghe loáng thoáng cô bạn mình đang nói chuyện cùng ai đó. Cô vốn định quay ra ngoài tránh mặt đi nhưng khi nghe thấy nhắc tới tên mình thì theo bản năng cô liền khựng lại. 

-…Được rồi, tạm biệt…Đừng vớ vẩn… - giọng nói tuy trách mắng nhưng lại mang ngữ điệu khá nhẹ nhàng.

Jessica cúp máy vừa quay người lại, đã thấy Tiffany đứng đối diện đang nghiên cứu mình kĩ lưỡng tự lúc nào rồi. Ánh mắt cô ấy lóe sáng, khiến Jessica liên tưởng mình giống như một đồ vật vừa được nhuộm hồng nào đó, đang trong tầm ngắm của một người mang căn bệnh nghiện màu hồng cấp tính như Tiffany vậy.

-Cậu làm gì mà âm thầm đứng sau lưng tớ hả ? Đang có âm mưu gì ?

-Không phải là tớ có âm mưu. Mà là cậu rất đáng nghi. Khai mau, vừa rồi nói chuyện với ai lại ngọt ngào như vậy ?

-Cậu nghe lén hả ? – Jessica hạ giọng hỏi, tông giọng chậm rãi của cô khiến Tiffany giật mình nhớ ra là cô gái này cũng có những nguyên tắc rất riêng, đó chính là tuyệt đối không ai được xâm phạm để những gì thuộc về riêng tư của cô ấy. Tiffany đang ở thế tra hỏi liền cười cười cầu hòa, bĩu môi nói: “Vô tình nghe thấy thôi mà, với lại tại cậu nhắc tới tên tớ chứ bộ. Nói đi, là ai ?”

-Không ai cả - vẫn là giọng nói lạnh lùng đó.

Thấy Jessica quay đi, nhưng gương mặt đã có hơi ửng hồng, Tiffany lại nhớ tới nét cười nơi khóe môi cô ấy lúc nãy thì càng truy tới: “Nói đi, là ai vậy ? Choi Soo Young ? “

-Thôi trò gán ghép ấy đi.

-Vậy thì là ai chứ hả ? Gần đây cậu có quan hệ thân thiết với ai mà tớ không biết sao ?

-Jessicaaa

Jessica vẫn không trả lời, chăm chú vào tài liệu đặt trên bàn như thể Tiffany là người vô hình. Cô biết mình sẽ bị phiền tới chết nếu không trả lời câu hỏi của cậu ấy, nhưng thừa nhận thì….giờ chưa phải là lúc. 

Bỗng trong đầu Tiffany chợt lóe sáng một cái, cô phấn khích reo lên: “Là Kwon Yuri, đúng chứ ? Là cô ấy đúng không ? Tớ lúc nãy vừa gặp cô ấy đấy. Haha, cậu đã thấy cái chân lý hai kẻ tự cao gặp nhau thì sẽ phát sinh ra nhiệt điện lần trước tớ nói có chính xác hay không hả, lần này hi vọng là có thể gả cậu đi được. ”

-Nè, cậu đang nói cái gì vậy ? – Jessica thật sự rất muốn kiềm chế cái khả năng luôn hứng thú với mọi điều của Tiffany lại, tựa hồ như cô ấy muốn thông báo cho cả cái văn phòng luật này từ trên xuống dưới đều biết phát hiện vừa rồi của mình.

-Jessica Jung, thành thật thì sẽ được khoan hồng, còn bằng không thì cậu sẽ hối hận đấy.

-Có cái gì mà phải thành thật chứ - Jessica tỏ vẻ không quan tâm, phủi tay nói - Cậu ra ngoài để tớ làm việc dùm. Không hiểu Kim TaeYeon quản lý trợ lý của mình kiểu gì nữa, cứ thích chạy lung tung.

Tiffany lại hấp háy đôi mắt cười của mình, trêu chọc nhìn Jessica: “Haha, có người ngại rồi kìa. Thôi được rồi không phiền cậu nữa, dù sao tối nay cũng giáp mặt nhau mà, sợ gì cậu không bị lộ chứ. Còn đây là tài liệu của vụ án lần tới, TaeYeon nói sẽ giao cho cậu.”

-Cũng không định cho tôi nghỉ ngơi chút nào, vừa xong vụ này lại đến vụ khác, hai vợ chồng các cậu thiệt là biết cách bóc lột người khác mà.

-Có ý tốt muốn tăng danh tiếng cho cậu thôi mà – Tiffany cười hì hì rồi nhanh chóng chuyển sang rầu rĩ nói – Dạo này TaeYeon bận vụ bào chữa cho Yang Ho Dong chẳng lấy đâu ra thời gian để nghỉ ngơi chứ nói gì là thời gian để tiếp nhận án khác.

Jessica cũng gật đầu đồng ý: “Vụ đó coi bộ lằng nhằng, rắc rối lắm đó nha. Vì nói gì thì bối cảnh của nạn nhân cũng thuộc dạng khó khăn, tớ chỉ sợ TaeYeon chưa tìm hiểu kĩ được con người của Yang Ho Dong, nói gì thì anh ta cũng thuộc dạng là kẻ ăn chơi khét tiếng.”

Tiffany nghe Jessica nói thế thì bất chợt nhíu mày một cái hiếm hoi: “Không có đâu. Cậu biết tính TaeYeon mà, cậu ấy sẽ không đời nào nhận bào chữa cho những kẻ phạm pháp, như vậy là đi ngược lại với lương tâm nghề nghiệp của cậu ấy.”

Jessica thấy vẻ khẩn trương của bạn thì liền phì cười: “Tớ chỉ là lo xa thôi, cậu đừng có mà quýnh lên như vậy, ai chẳng biết Taetae của cậu vừa hiền lành lại vừa chung thật, tốt bụng chứ.”

-Đương nhiên rồi. Cậu biết vậy thì tốt – Tiffany hãnh diện nói, lại nhớ tới gương mặt tập trung vào công việc mấy ngày nay của TaeYeon, lòng không khỏi vừa thường vừa xót - Thôi tớ trở lại làm việc đây. À mà bữa tối ăn ở nhà Ji Woo, cậu cũng sẽ đi cùng bọn tớ chứ ?

Jessica gật đầu, Tiffany lại cười cười rất gian xảo: “Tối nay tớ phải hỏi rõ Kwon Yuri mới được. Cậu đừng hòng chối cãi. Ha…ha…ha “

Jessica chỉ còn biết than thầm trong lòng khi tiếng cười của Tiffany cứ vang lên tửng đợt như vậy cho đến tận cuối hành lang, cô sẽ không ngạc nhiên nếu như tối nay cậu ấy sẽ đặc biệt chiếu tướng cô bằng ánh nhìn cháy bỏng trong suốt cả buổi tối đâu. Gì chứ Jessica quá hiểu rõ cô bạn của mình mà, thật là một con người có tâm hồn dễ bị thu hút với mọi thứ, bây giờ Jessica mới bắt đầu cảm thấy thương …hại cho Kim TaeYeon quá đi.

----------------------------------

-AAAAA…..huuuuu hu hu hu………tôi muốn chết……cho tôi chết đi…….sống mà làm gì để cho con ả kia xỉ nhục như vậy chứ………Agggggg……huahuhuhu…

-Con gái, con bình tĩnh lại, có chuyện gì nói cho mẹ nghe nào ?

-AAAAAAAAA…..Hu hu hu hu hu………để tôi chết đi…..thiên kim tiểu thư họ Lee…cái quái quỷ gì chứ……hu hu hu hu……..

Park Eun Mi trong lòng đang nóng như lửa đốt vì nhìn thấy con gái cưng của mình đang đổ gục cả người xuống giường mà gào khóc, tiếng khóc nghe có vẻ đau lòng nhưng cũng thật chói tai người khác. Lee Ji Eun bất kể mặt mũi từ lúc trở về nhà tới giờ luôn miệng mắng chửi và khóc lóc không ngừng đến náo loạn cả một căn biệt thự rộng lớn, Một vài người làm đứng tụ tập bên ngoài phòng của cô ta bàn tán sôi nổi về đối tượng lần này đã chọc giận được đại tiểu thư nhà họ Lee, chắc hẳn là một con người vô cùng lợi hại và người đó chắc chắn cũng sắp gặp một rắc rối rất lớn khi phu nhân họ Lee đã triệu tập gấp chủ tịch họ Lee bỏ cả công việc về nhà chỉ để chứng kiến cảnh con gái họ đau lòng.

Lee Sang phẩy tay đuổi đám người làm nhiều chuyện rời khỏi, rồi tự mình bước vào phòng, ông ta cất giọng nói không hề che giấu sự bực bội của mình:

-Rốt cuộc là có chuyện gì ? Tại sao lại gọi tôi về ngay khi tôi đang làm việc vậy hả?

Park Eun Mi miệng một bên dỗ dành con gái, một bên quay qua ngoa ngoắt với chồng: “Còn là việc gì nữa hả ? Con gái bên ngoài bị người ta xem thường mà ông để yên được hay sao, ông là cha kiểu gì vậy ?”

-Ai ? Ai dám xem thường con gái của Lee Sang này ?

-Còn ai vào đây nữa, ngoài đứa con vàng ngọc luôn vâng lời Lee Soo Yeon của ông. À mà không, thậm chí bây giờ nó khinh thường ông tới nổi còn không thèm để họ của ông trong chứng minh thư của nó nữa kìa, nó bây giờ là Jessica Jung đó.

Lee Sang hơi bất ngờ về thông tin sau cái lườm nguýt vừa rồi của vợ mình, ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi ngồi xuống giường bên cạnh Lee Ji Eun, miệng lưỡi nhỏ nhẹ an ủi: “Con gái ngoan, có chuyện gì nói cho appa nghe nào. Ai đã chọc giận con hả ? Chuyện đâu còn có đó mà. ”

Dường như chỉ chờ có thế, Lee Ji Eun liền ngồi bật dậy rồi không ngần ngại hét vào mặt cha mình: “Là Jessica Jung, đứa con gái cưng chết tiệt của appa đó. Nó dám cướp mất Kwon Yuri của con rồi. Hôm nay Yuri còn nói chia tay với con nữa. Appa thiên vị, appa lúc nào cũng thương nó hơn con. ” – nói rồi cô ta lại gục người xuống khóc rống lên.

-Đấy ông thấy chưa, tất cả đều là nhờ con gái ngoan của ông đó, từ nhỏ tới lớn, nó lúc nào cũng tìm đủ mọi cách để ức hiếp Ji Eun cả. Hôm nay Kwon Yuri nói chia tay với Ji Eun, cũng bởi vì nó đó. Ông liệu mà dạy dỗ nó lại đi, nếu không thì không xong với tôi đâu.

-Vậy bà muốn tôi làm thế nào hả ?

-Thì dạy dỗ nó lại chứ còn làm thế nào nữa ? Nó là con gái ông mà, muốn đánh muốn mắng, chẳng phải ông có cái quyền đó hay sao ?

-Bà nói tôi đi đánh nó sao ?

-Sao ông không làm được à ? Hay là ông vẫn còn nhớ nhung mẹ của nó, ả đàn bà vất bỏ con gái của mình để chạy theo nhân tình vậy mà ông vẫn còn nhớ tới bà ta.

-Bà…đừng có nói bậy bạ.

Lee Sang khẽ thở dài bất lực, ông ta ngồi xuống một cái ghế sofa bên cạnh và nhìn đứa con gái của ông ta vẫn không ngừng gào khóc, chửi rủa về một đứa con gái khác, cũng là con gái của ông ta. Lee Sang có thể là một kẻ lão luyện trên thương trường, một người đàn ông mưu mô đã sống hơn nửa đời người, không sóng gió gì là chưa từng vượt qua. Nhưng mỗi lần ông ta đứng đối diện với mọi điều liên quan tới đứa trẻ đó đều có một áp lực vô hình khiến lòng ông ta vừa nặng trĩu lại vừa thấy khó chịu vô cùng. Đứa trẻ đó bây giờ đã lớn thật rồi, lần trước gặp nó ở bữa tiệc ông ta còn thấy rõ ràng phong thái của Jung Chae Young năm nào. Ánh mắt của nó, không biết từ lúc nào vẫn luôn như lần cuối cùng ông nhớ được, đó là ánh mắt khi nó trở về nhà từ bệnh viện năm đó, là ánh mắt căm thù thống hận đến tận xương tủy.

-Thôi nín đi – Lee Sang mệt mỏi quát lên khiến tiếng khóc ồn ào im bặt – Hai mẹ con các người tạm thời đừng quậy nữa, chuyện của Soo Yeon tôi sẽ giải quyết cho.

-Appa…appa – Lee Ji Eun vẫn tiếp tục mếu máo – Trước giờ Jessica Jung có cướp cái gì của con con đều không để ý, nhưng…Kwon Yuri…con thể mất Yuri được…

-Được rồi, đừng khóc nữa – Lee Sang thấy con gái cưng khóc lóc đến mặt mày đỏ ửng, mắt sưng húp lên như vậy lại không khỏi đau lòng, ông ta vuốt ve nói – Appa sẽ chủ trì mọi việc cho con, con gái cưng đừng khóc nữa.

----------------------------------------

Jessica vốn định đi cùng xe với gia đình họ Kim, nhưng bất ngờ là Soo Young lại đứng trước cổng toà nhà cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC