34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết làm thế nào cho phải. Sự rắc rối phức tạp này là do tôi tạo ra chứ chẳng phải tai Val hay ai khác. Trong đầu tôi bị giằng xé bởi bao suy nghĩ thình lình đổ ào tới như thác Niagra. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hay tại tôi đã mong muốn nó từ tận sâu thẳm tim mình?

Như tôi đã viết, Val và Yvette chia tay nhau, bất chấp mọi nỗ lực níu kéo của Yvette. Val có vẻ không đau đớn lắm bởi cuộc chia tay ấy trong khi Yvette thì vật vã với rượu và cỏ ngoài kia nên có thể dễ dàng đoán được đứa nào nói chia tay trước. Val không nói gì về cuộc chia tay gây tranh cãi trên mạng của nó, hay phản ứng của ông bà Xavier, khi chúng tôi gặp nhau vào thứ năm.

Tuy ngoài miệng nói là không quan tâm với bất cứ ai tới dò la tôi nhằm moi móc thêm thông tin về cặp đôi nóng hổi ấy, nhưng tôi tò mò chết đi được, cho tới một hôm tôi không kiềm được tính tò mò khốn khổ khốn nạn ấy được nữa.

"Sao em chia tay Yvette? Có phải là do bố em?" – Tôi đã buột miệng hỏi thế và nhận ra gần như cùng lúc mình vô duyên thế nào khi tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác. Val buông bút xuống ngả người ra sau nhìn lên trần nhà kiểu đang ngẫm đời sâu sắc. Tôi định nói thêm: xin lỗi, em không cần trả lời cũng được, thì nó trả lời:

"Em cảm thấy mình không yêu cậu ấy đủ." - rồi nó nhìn tôi - "Chắc tại em thích chị hơn."

"Ý em là em... thích chị à?" – tôi lắp bắp. Vấn đề bắt đầu phức tạp rồi đây.

"Em chỉ hôn người em thích thôi."

Nó đang gián tiếp tỏ tình với tôi?

"Chị không gay, chị thẳng và chị..."

"Chị không thích em, ừ, nhưng chị không có thẳng đâu..." - nó nhẹ nhàng ngắt lời tôi còn tôi thì há hốc mồm định phản đối. - "Vì nếu chị thẳng thì em đã không theo đuổi chị."

Cái gì cơ?

"Thật sự em không thể có bất cứ cơ hội nào với chị ư?" - nó hỏi lại như để chắc chắn nó có 0% cơ hội để hẹn hò với tôi.

Tôi lắc đầu, muốn nói "không" thẳng thừng nhưng tôi không phát âm thành tiếng được. Val gần gật đầu:

"Em cũng đoán thế. Có lẽ em không nên dành cả đời đeo đuổi người không yêu mình."

Giọng của Val nghe buồn gì đâu. Tôi cứ tưởng con bé đã thực sự từ bỏ tôi rồi.

"Em có yêu Yvette không?" - tôi hỏi.

"Em đã đắn đo đến việc chia tay từ lúc em đồng ý hẹn hò với nó. Hẹn hò với một người trong khi mình thích một người khác hơn nó ác lắm." - nó nói thêm.

"Nhưng chắc chắn không ác bằng việc cưỡng hiếp người khác." - tôi thể tôi chẳng hiểu thứ logic kì cục nào dẫn miệng tôi thốt ra câu đó.

Val đơ ra nhìn tôi một lúc: "Em đã xin lỗi rồi mà? Với lại hôm sinh nhật em, em đâu có cưỡng hiếp chị, chị tự nguyện mà?"

Tôi đoán lúc đó mồm tôi há rộng hết cỡ. Giờ thì nó cãi trả treo tôi này! Bọn thiếu niên bây giờ hoàn toàn không có khái niệm đúng đắn về "tự nguyện" à?

"Em gái à, em chuốc người ta say mềm người rồi đè họ ra làm tình thì đấy không phải tự nguyện đâu!" - tôi gom hết sự bình tĩnh còn sót lại để nói phải trái với Val.

Môi của Val hơi nhếch lên, tôi nhớ hình như cái lần nó cưỡng hiếp tôi vào ngày sinh nhật của tôi môi nó cũng nhếch kiểu đấy. Nó từ từ đứng lên còn đầu tôi lập tức suy nghĩ đến việc tông cửa chạy ra khỏi căn phòng này. Val ngồi vào lòng tôi tự nhiên như không làm tôi sởn da gà: "Em có thể gần gũi với chị mà không cảm thấy tội lỗi."

Có khi đây mới là lí do chính nó chia tay Yvette.

"Xuống ngay! Học bài đi!" - tôi có đẩy con bé ra nhưng nó đã kịp vịn vào thành ghế, tay còn lại nâng cằm tôi lên hôn tôi. Lâu lắm rồi tôi mới lại hôn nó. Cơ thể tôi lúc đó đờ ra. Thấy vậy Val tiếp tục trêu tôi, nửa đùa nửa thật:

"Thừa nhận đi, chị thích mà, phải không? Em có thể biết được ai thèm khát mình, và em biết chị cũng muốn em." - Val dạn dĩ đưa bàn tay của tôi luồn vào trong áo nó đặt lên một bên ngực của nó. Mồ hôi sau gáy tôi rịn ra lạnh ngắt. Tôi nhắm mắt quay mặt đi và rút tay mình về. Tay tôi vẫn còn nóng hổi sau cái đụng chạm ấy. - "Kiềm chế không tốt cho chị đâu. Hình như chị chưa thấy em khỏa thân thì phải." tiếp theo đó tôi nghe tiếng vải rớt xuống sàn nhà nhẹ tênh. Tôi đoán áo không còn trên người nó nữa, mắt tôi nhắm càng chặt hơn vì sợ hãi.

Tôi hoàn toàn có thể đứng dậy đẩy Val đang ngồi vắt vẻo trên đùi tôi ngã xuống đất và chạy biến một đi không trở lại nhưng rõ ràng tôi đã không làm thế.

Val xoay mặt tôi đối diện với nó: "Chị mở mắt ra!" nhưng tôi không chịu thế là nó cầm bàn tay của tôi đưa lên môi nó hôn và mút. Lưỡi nó nham nhám lia dọc những ngón tay tôi. Sau đó, Val đưa bàn tay của tôi xuống bên dưới. Tôi liền rụt tay lại khi biết mình mới chạm vào cái gì giữa hai đùi nó nhưng nó giằng lại: "Đừng cử động mạnh, em mà bị rách chị sẽ không lành lặn đâu."

"Dừng lại ngay đi, làm ơn đấy!" - Lần đầu tiên sang Mẽo tôi phải cầu xin người khác như thế này. Nhục không tả được!

"Tại sao phải dừng lại khỉ cả hai chúng ta đều thích?"

"Bố mẹ em còn ở trong nhà!"

"Em chốt cửa rồi."

Tôi bỗng cảm thấy đùi tôi nhẹ hơn. Val đã đứng dậy nhưng tôi chưa dám mở mắt chừng nào nó chưa mặc áo vào. Val đột nhiên kéo tay tôi đứng dậy, tôi sợ tới nỗi chân tôi cứng lại nên Val phải dùng lực kéo mạnh tôi ra khỏi ghế và đẩy tôi xuống giường rồi ngồi lên người tôi. Hai bàn tay của tôi bị buộc đặt trên ngực nó và xoa nắn theo sự điều khiển của tay nó. Nó cúi xuống thì thầm vào tai tôi: "Mở mắt ra đi. Em muốn chị thấy cơ thể của em."

Tôi lắc đầu nguầy nguậy và bật khóc. Val hôn khắp mặt tôi: "Nào, đừng khóc nữa. Có gì đáng sợ để khóc đâu?" Từ đầu buổi Val vẫn dùng chất giọng dịu dàng và ngọt ngào như vậy. Val không thúc ép tôi nhưng nó đang tìm cách làm tôi tự nguyện, một cách đầy kiên nhẫn đến ngạc nhiên. Làn da nó lần này mát rượi, không nóng bỏng như hồi Giáng Sinh. Tôi cố tìm lí do để khơi gợi sự căm ghét sẵn có dành cho nó, để cơ thể tôi được giải phóng khỏi thứ ham muốn quái đản đang làm tôi vừa thỏa mãn vừa đau đớn đến phát khóc này. Val đã cố gắng tiếp cận tôi ngay từ buổi đầu tiên, nó đã cố gắng biến tôi thành một friend with benefits thứ hai sau Yvette. Tất cả những gì nó nhắm tới là để thỏa mãn máu cuồng dâm của nó. Nó chắc chắn không yêu Yvette, chưa bao giờ yêu, và tôi chắc rằng nó cũng không yêu tôi. Kẻ như nó không bao giờ biết đến tình yêu. Thứ duy nhất mà nó quyến luyến ở tôi hay Yvette là tình dục. Tội nghiệp Yvette, cũng tội nghiệp cho tôi, khi đều trở thành nạn nhân bất đắc dĩ của Val.

Tôi khóc lóc xin nó tha cho tôi. Nó cưỡng hiếp tôi đã đủ tệ rồi, nhưng tệ nhất là nó đang khiến tôi chủ động làm tình với nó, bởi đó là dấu hiệu của sự đầu hàng đầy xấu hổ, nó chứng minh rằng tôi cũng thèm khát cơ thể của nó, của một đứa con gái khác, tôi có thể bị quyến rũ bởi con gái, và rằng tôi không hoàn toàn trung thực với L.

Ngón tay tôi đã ở bên trong nó, một ngón, rồi hai ngón... Nó mềm, ướt và ấm. Val hôn môi tôi. Nó chỉ dẫn đường cho tôi vào rồi để tôi tự quyết định làm gì tiếp theo: "Đừng sợ nữa, đã có em ở đây rồi..."

Tôi chầm chầm mở mắt. Val đang nằm sấp trên người tôi, khỏa thân hoàn toàn. Tôi cảm nhận được khuôn ngực căng tròn của nó áp trên người mình, hơi thở nóng hổi đứt đoạn bên mang tai mình khi tôi tiến vào sâu hơn. Tôi tựa cằm lên vai Val nhìn từ trên xuống thấy tấm lưng trắng trẻo và cặp mông căng tròn của nó: "Em có một cơ thể đẹp, Val."

"Và nó đang dành cho chị." - Val cắn nhẹ tai tôi.

Ừ, tôi đã chủ động làm tình với Val. Rắc rối và khốn khổ bắt đầu từ đây.

Tôi đã làm chuyện đó một cách nhát gừng và vụng về, có lẽ đôi lúc tôi sơ ý làm Val đau. Sau khi làm tình, tôi ôm nó từ đằng sau mơn trớn lưng và cổ nó để hít hà dư vị còn sót lại của sự đam mê được thỏa mãn này. Cơn thèm khát thể xác quái gở trong tôi đã dịu lại.

"Nếu  là đàn ông thì chắc tôi hẳn đã yêu em."

"Nếu chị là đàn ông thì đừng hòng em cho chị vào nhà." - nó đáp. Chúng tôi bật cười. Nó định nói thêm gì đấy nhưng rồi thôi, chỉ khi tôi hối nó chịu nói ra, dụi đầu vào cổ tôi, má nó nóng bừng:

"Chị có muốn hẹn hò với em không? Nếu chị muốn thì chúng ta có thể hẹn hò bí mật với nhau."

Tôi thở dài buông nó ra: "Chị đã đi nửa vòng Trái Đất đến đây để tìm cho mình một cơ hội cho một cuộc đời mới. Chị xin lỗi nhưng chị không thể để chúng bị hủy hoại được."

Val im lặng một lúc như để suy nghĩ điều gì đó rồi ngồi dậy mặc quần áo lại, lạnh lùng bảo tôi đi về. Tôi định giải thích thêm nhưng nó ngắt lời tôi đuổi tôi đi. Con bé rất giận tôi, chẳng trách được. Tôi sẽ không bao giờ có tình cảm đặc biệt với Val, điều đó không được phép xảy ra. Có vẻ tôi bắt đầu khốn nạn như Val khi lợi dụng Val như thế.

Còn tôi nên tính sao với anh bạn trai của mình?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net