Chap 15 : Hồi ức đau thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cuối cùng cũng đã tìm ra, Tiffany toan bước vào thì cô chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó từ bên trong.

_ Cậu là ai ? 

Đó là giọng nói của Jessica, Tiffany có thể nhận ra nó, nhưng cô ấy đang nói chuyện với ai vậy ?

_ Chào cậu, mình tên là Taeyeon, cậu đã cảm thấy khỏe hơn chưa ? 

Tiffang há hốc ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói của người còn lại, cô tự hỏi tại sao Taeyeon lại ở đây.

_ Chúng ta đã từng quen biết nhau sao ? - Jessica hỏi một cách hoài nghi, cô nheo mày cô gắng nhớ lại nhưng vô vọng, mọi ký ức có liên quan đều đã bị xóa sạch không để lại chút dấu tích.

_ Cũng có thể nói thế…cậu là ân nhân của mình… - Taeyeon mỉm cười đáp, cô rót một ly nước và ân cần đưa cho Jessica.

_ Ân nhân ? 

_ Phải…có thể cậu không nhớ nhưng mình chắc chắn không bao giờ quên, từ nay mình sẽ đến đây và chăm sóc cậu mỗi ngày, vậy nên, chúng ta làm bạn nhé ? - Taeyeon đề nghị, cô chìa bàn tay của mình về phía Jessica.

Nhưng đáp lại sự thân thiện từ Taeyeon, Jessica quay mặt đi chỗ khác không hưởng ứng. Khẽ thở dài, Taeyeon rụt tay của mình lại, không bỏ cuộc, cô bé mỉm cười với Jessica nói đầy chắc chắn.

_ Mình sẽ quay lại vào ngày mai, hãy nghỉ ngơi đi nhé.

………………………… 

Tiffany ngồi một mình tại một góc ở sân trường, tay nắm chặt chiếc hộp nhạc nâng niu, cô nhè nhẹ mở nó ra, từng giai điệu nhẹ nhàng và tha thiết cất lên khiến cô thấy vô cùng đau lòng.

_ Phải làm sao đây…? Mình không còn là người bạn đầu tiên của cậu ấy nữa rồi. 

Tiffany mỉm cười cay đắng, cô lôi trong túi ra một chiếc vòng màu lam rất đẹp, ngắm nghía cẩn thận, cô nói đầy chua xót.

_ Xem ra Taeyeon chẳng nhớ gì về mình…cả hai đều đã quên mình, quên một Tiffany đang tồn tại trên cõi đời này.

Dưới ánh nắng ấm áp của buồi ban chiều, có một cô bé lặng lẽ ngân nga từng giai điệu của một bài hát được chuyển thể từ một câu chuyện cổ tích rất nổi tiếng. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt trong sáng làm nhòe đi đôi mắt cười xinh đẹp, nếu số phận quyết định như thế thì cô chấp nhận tuân theo mà không một lời phàn nàn nào về nó.

_ Này, cho cậu. Đừng khóc nữa.

Một bàn tay chìa ra trước mặt cô, có một viên kẹo nhỏ nằm trong đó, Tiffany ngạc nhiên ngước lên, ánh nắng chói và đôi mắt đang nhòe đi khiến cô không thể trông rõ người đối diện, chỉ biết đó là một cô nhóc không khá cao. Cô ta nắm lấy tay Tiffany và đặt viên kẹo vào đó.

_ Ăn đi, Đồ ngọt có thể giảm stress đấy ! - Nói rồi cô bé quay đi, chạy vội sang hướng người bạn đang gọi, để lại Tiffany vẫn còn ngơ ngác chưa kịp nói cả lời cảm ơn.

Chầm chậm gỡ tờ giấy gói màu vàng, Tiffany bỏ viên kẹo vào miệng, vị ngọt lan dần trong đầu lưỡi khiến cô bất giác mỉm cười. Ngước lên nhìn bầu trời trong xanh trước mặt mình, cô bé nói một cách lạc quan.

_ Bây giờ quá khứ chẳng còn quan trọng nữa, mình sẽ tạo dựng những hồi ức mới thật đẹp cho tất cả

Những ngày sau đó Tiffany và Jessica được chính thức gia nhập ngôi nhà chung, Tiffany được xếp chung phòng với Taeyeon, điều đó khiến lúc đầu cô bé có hơi ngượng ngùng và lúng túng nhưng rồi cô cũng cố gắng vượt qua, cả hai mỗi ngày đều đến thăm và chơi đùa cùng Jessica. Chẳng mấy chốc cả ba cô bé trở nên vô cùng thân thiết, đặc biệt là tình cảm của Taeyeon và Jessica dần tiến triển từng ngày, duy có một điều mà cả hai người đó đều không hề hay biết đó là những tâm tư và cảm xúc mà Tiffany đã chôn chặt trong tận đáy lòng mình.

Cô vốn định sẽ không bao giờ nói ra…cho đến ngày hôm nay.

…………………………

Taeyeon bất động theo từng lời kể của Tiffany, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi một cách không thể kiểm soát được. Từ trước đến nay cô luôn nghĩ rằng Jessica chính là người đã cứu cô trong sự cố năm đó, cũng giống như việc bạn luôn tin chắc rằng mặt trời luôn chiếu sáng xung quanh nơi mà chúng ta đang sống nhưng mãi về sau mới chợt nhận ra, thực chất chính Trái Đất mới là thứ quay xung quanh mặt trời và nhận lấy ánh sáng từ nó.

_ Tại sao…tại sao cậu lại không nói ra…tại sao cậu lại giữ kín mọi thứ cho đến tận lúc này hả Tiffany ?! Nếu mình biết sớm hơn thì…

Taeyeon hét lên, cô chợt khựng lại câu nói của mình. Dù không muốn thừa nhận rằng đã có đôi lúc, cô cảm nhận được sự yên bình và ấm áp khi ở cạnh Tiffany nhưng cô ngay lập tức gạt phăng đi, tự nhủ rằng bản thân sẽ không bao giờ phản bội lại Jessica và phá hỏng đi tình bạn đẹp đẽ giữa cả ba người. 

_ Sao hả Taeyeon…? Nếu mình nói sớm hơn thì sao ? Cậu có thể làm được gì ? 

Tiffany nói đầy xót xa, ngay từ đầu cô vốn không có ý định để tình cảm của mình đi xa đến thế này. Nhưng tình yêu thì không thể nói trước được, nó cứ âm thầm đến, từng ngày từng ngày lại một nhiều lên, cho đến khi cô chợt nhận ra thì nó đã trở nên quá sâu đậm, không cách nào có thể từ bỏ được nữa rồi.

Taeyeon im lặng, chính cô cũng không thể hiểu được suy nghĩ lúc này của mình, những mâu thuẫn trong cô đang đấu tranh mãnh liệt, một nửa trái tim lên tiếng với cô rằng tình cảm dành cho Tiffany vốn đã vượt xa tình bạn từ rất lâu nhưng vẫn bướng bỉnh không dám thừa nhận, nửa khác lại tranh cãi vì những hồi ức và kỷ niệm mà cô cùng Jessica trải qua cùng nhau là không thể phủ nhận, dẫu thật sự cô đã nhận lầm người nhưng cũng không thể nói rằng cô không yêu con người Jessica của hiện tại.

Làm sao cô có thể chọn lựa ? Một người thuộc về quá khứ, một người lại là hiện tại…cuối cùng thì ai mới là tương lai dành cho cô ?

_ Không trả lời được phải không ? - Tiffany cười buồn, cô tiến đến bên Taeyeon, lướt những ngón tay lên khuôn mặt cô ấy, từ từ và chậm rãi như để khắc ghi từng đường nét khuôn mặt người cô yêu vào trong tâm trí.

_ Tae đã từng hỏi em vì sao Nàng Tiên Cá lại không giết chết chàng hoàng tử vô tâm và trở về với biển cả đúng không…?

Taeyeon bỗng run lên theo từng câu nói của Tiffany, tự trách mình thật quá ngốc khi không nhận ra tình cảm của cô ấy trong ngần ấy năm, nói ra thì cô liệu có khác gì tên hoàng tử ngu ngốc đó, có khi cô còn vô tình và nhẫn tâm hơn hắn gấp cả trăm lần.

_ Vì dù có cho cô ấy chọn lựa lại hàng ngàn lần đi chăng nữa, cô ấy vẫn chấp nhận được cứu chàng hoàng tử, ở bên cạnh chàng và nguyện tan thành bọt biển để chàng được hạnh phúc. Em cũng vậy Taeyeon à, em không trách Tae vì đã không nhận ra em nhưng em sẽ căm hận Tae đến suốt đời nếu bây giờ Tae chấp nhận yêu em chỉ vì em là ân nhân năm xưa của Tae, lòng tự tôn trong em thà chịu tan thành bọt biển vì tình yêu chứ không bao giờ chấp nhận sự thương hại.

Tiffany nói một cách cương quyết, cả hai nhìn sâu vào mắt nhau với những cảm xúc hỗn độn đến khó tả. Chiếc nhẫn trong tay của họ cùng lúc phát sáng mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất cả Taeyeon lẫn Tiffany đều có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn và tổn thương của đối phương một cách rõ rệt…như chính trái tim của họ vậy.

……………………

Bốn người, SooYoung, Sunny và Yoona, SeoHyun đang đi chơi cùng nhau. Sau những ngày xảy ra quá nhiều điều phiền phức, tất cả đều nhất trí rằng hôm nay sẽ là ngày họ thư giãn và tạm gác tất cả những thứ có liên quan đến công việc hay nhiệm vụ sang một bên.

_ Dạo này chị và SooYoung unnie thế nào rồi ? - SeoHyun lên tiếng hỏi trong khi cả hai chờ đợi Yoona và SooYoung đi mua đồ uống về.

_ Cũng tạm ổn, sau trận chiến lần trước cậu ấy đã biết quan tâm tới chị hơn, cũng ngoan ngoãn và dễ bảo hơn. – Sunny đáp, cô mỉm cười thích thú.

_ Có vẻ là chị đang rất vui, nếu thế thì em yên tâm rồi. 

_ Em đó, đừng suốt ngày cứ cằn nhằn người khác, lo mà đối xử cho tốt với Yoona đi, chị nghe bảo là em ấy hay đi nói xấu em với người khác lắm đấy.

_ Thật sao ?! Chị ấy dám à ? - SeoHyun tròn mắt ngạc nhiên, nhìn phản ứng của cô bé Sunny mới nhận ra mình đã lỡ miệng, xem ra Yoona sắp phải chịu khổ rồi.

_ Bọn mình về rồi đây, trà của SeoHyun và sữa của cậu đây Sunny. 

Đúng lúc đó thì SooYoung và Yoona quay về, mang theo những món đồ mà họ đã yêu cầu khi nãy, Sunny vui vẻ nhận nó từ tay SooYoung trong khi SeoHyun cầm lấy một cách miễn cưỡng, cô quay đi chỗ khác không thèm nhìn mặt Yoona.

Khỏi nói là Yoona ngơ ngác đến thế nào, cô bé cứ gãi đầu gãi tai một cách bối rối mà không hiểu nỗi chuyện gì vừa xảy ra.

_ Cậu cố uống sữa làm gì ? Dù sao cậu cũng không thể cao thêm được đâu - SooYoung trêu chọc.

_ Kệ mình, mình thích uống ! - Sunny cũng đáp trả một cách ngang ngạnh.

Cứ như thế, cuộc đấu khẩu của họ lại bắt đầu. Nó cứ như một thói quen vậy, mỗi lần như thế họ lại cảm thấy thân thiết và gần gũi với nhau hơn. 

Hôm nay là một ngày quan trọng với Sunny, cô muốn rủ SooYoung đi cùng mình đến một nơi, nhận thấy đây chính là thời điểm thích hợp, đang định lên tiếng thì bỗng điện thoại của SooYoung reo lên.

_ Xin lỗi, mình nghe điện thoại một chút. – SooYoung cáo lỗi rồi bước ra chỗ khác nghe điện thoại.

Sunny thở dài, cô quyết định chờ SooYoung quay lại rồi sẽ tiếp tục, được một lúc thì cuối cùng cô ấy cũng đã trở lại nhưng Sunny nhận thấy có điều gì đó không ổn. SooYoung nói một cách gấp gáp.

_ Xin lỗi mọi người nhưng mình phải đi bây giờ, hình như Tiffany có chuyện gì đó… 

Lồng ngực Sunny bỗng nhói lên khi nghe SooYoung nhắc đến Tiffany, chợt tự thấy bản thân mình ngốc nghếch, cô bật cười cay đắng. Ngước lên nhìn SooYoung với gương mặt bình tĩnh, Sunny đáp.

_ Không sao, cậu cứ đi đi, dù sao bọn mình cũng đang định về sớm.

Yoona và SeoHyun đều ngạc nhiên trước câu nói của cô nhưng có vẻ SooYoung chẳng hề để ý, cô vội vã gật đầu rồi rời khỏi đó ngay lập tức.

Sunny chỉ im lặng dõi theo bóng cô ấy cho đến khi khuất hẳn.

_ Tại sao…chị không nói cho SooYoung unnie biết hôm nay là sinh nhật chị… - Yoona e dè lên tiếng.

_ Điều đó thì có gì quan trọng chứ ? Nhìn cậu ấy lo lắng đến vậy chị không nỡ khiến cậu ấy phải khó xử… - Sunny nở một nụ cười buồn, nhìn sang vẻ lo lắng của Yoona và SeoHyun, cô vờ cười thật tươi.

_ Gì chứ ? Không có SooYoung chúng ta vẫn có thể đi chơi vui vẻ mà, nào đi thôi !

Nhưng cả SeoHyun và Yoona đều không hưởng ứng trước vẻ hăng hái của cô. SeoHyun đến bên và nắm lấy tay cô thật dịu dàng, cô bé nói một cách quan tâm.

_ Nếu chị muốn khóc…thì cứ khóc đi…

_ Khóc ư ? Sao chị lại phải khóc chứ…?

Câu nói của Sunny nhỏ dần cho đến khi nó bị nghẹn lại không thể cất thành lời. SeoHyun nhìn cô một cách đầy thương cảm, cô bé không nói thêm lời nào, lấy ra một chiếc khăn và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi không ngừng trên gương mặt Sunny.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net