Chương 47: Nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền ngồi đối diện với Lam Hàn, đứa trẻ này càng lớn càng giống Phác Xán Liệt, cậu sợ có ngày sẽ không giấu nổi hắn nữa. Tại nơi này, cùng vị trí này duyên phận đem Phác Xán Liệt đến với cậu, giờ đây cảnh vẫn còn đó nhưng người đã đi xa, bất quá tiểu tử này ở đây cũng là đem lại cho Bạch Hiền chút cảm giác về hắn. Cậu khẽ thở dài nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, hướng Tiểu Hàn nói:

– Tiểu Hàn, từ sau không được như ngày hôm nay nữa. Con mà còn như vậy, baba nhất định sẽ không cho con gặp cha thêm một lần nào nữa.

Làm Hàn ngồi đối diện một chút cũng không sợ, bản thân nó vốn là người bị ủy khuất, ba ba nó vì cớ gì lại mắng nó chứ? Nữ nhân kia rõ ràng là nói sai nó chỉ tiện miệng chỉnh lại một chút thôi mà. Đôi mắt to tròn của Lam Hàn ánh lên một tầng sương mỏng. Nó cắn môi muốn phản bác lại nhưng lại sợ ba ba buồn lòng.

Tiểu Hàn còn nhỏ nhưng tuyệt đối là một đứa trẻ nhạy cảm, nó biết, ba ba nó ngày hôm nay hẳn đã rất đau lòng. Nó từng trộm nhìn thấy ba ba vuốt ve ảnh của cha mà thở dài, thỉnh thoảng lại thẫn thờ nhìn về phía phương trời vô định. Baba của Tiểu Hàn trước mặt nó luôn tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng trong cơn mơ lại vô thức miên man cái tên Phác Xán Liệt. Tiểu Hàn cũng trách cha của nó nhiều nhưng nghĩ cha bị bệnh nó lại càng thương cha hơn. Bất quá, đối với loại chuyện cha nó ôm ấp thân mật với nữ nhân khác là quá mức chịu đựng của nó rồi. Tiểu Hàn cúi đầu, nó cắn răng, khó khăn cất tiếng nói, thanh âm hơi run rẩy:

– Con…xin lỗi.

Bạch Hiền thở dài, muốn đem đứa trẻ này ôm vào lòng mà an ủi nhưng cậu không thể làm thế được, trẻ con chiều quá sẽ sinh hư. Tiểu Hàn sinh ra đã chịu thiệt thòi, nhớ năm đó khi sinh Tiểu Hà, Bạch Hiền suýt chút nữa mất mạng, thực may mắn bên cạnh cậu luôn có Ngô Diệc Phàm. Nghĩ lại, bảy năm qua dù chưa một lần nói ra nhưng cậu rất biết ơn hắn. Quả thực nếu không phải đã trót yêu Phác Xán Liệt, Bạch Hiền nhất định sẽ yêu Ngô Diệc Phàm, một nam nhân tốt như vậy, cậu lại bỏ lỡ mất.

– Thực trùng hợp, Biện tổng.

Thanh âm trong trẻo, cao vút khiến Bạch Hiền giật mình, cậu quay lưng liền bắt gặp gương mặt tươi cười xinh đẹp của Lý Tú Anh, Bạch Hiền cũng không câu nệ mà mỉm cười đáp lại:

– Lý tiểu thư.

– Gặp nhau nhiều thế này, không phải là duyên phận đấy chứ?

Phác Xán Liệt theo sau Tú Anh, tay theo thói quen đặt lên vai cô. Biểu cảm trên gương mặt Bạch Hiền thoáng buồn rồi lập tức trở lại bình thường. Chỉ là cậu không có để ý tới Phác Xán Liệt một bên đã thu hết mọi biểu cảm của cậu vào trong tầm mắt.

– Phải không?

Bạch Hiền thanh âm không nghe ra là vui hay buồn. Phác Xán Liệt cũng không thèm quản. hắn nhìn Tú Anh ôn nhu mỉm cười, thì thầm vào tai cô điều gì đó, Tú Anh khẽ gật đầu dồng ý.

– Thế này đi Bạch Hiền. Chúng tôi ngồi cùng không phiền chứ?

Bạch Hiền lưỡng lự một chút rồi lắc đầu:

– Không phiền.

Tú Anh cùng Xán Liệt tự động tách nhau ra tiến lại gần bàn của Bạch Hiền, khi này hắn và cô mới nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của Lam Hàn ngồi gọn trong sô pha, vẻ mặt của hài tử dường như có phần hờn dỗi. Xán Liệt đối với đứa trẻ này có điểm yêu thương liền dịu dàng mỉm cười, thanh âm trầm ấm hướng đứa trẻ:

– Tiểu Hàn.

Lam Hàn khi này mới giật mình quay ra, nó có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh liền ngoan ngoãn đáp lại:

– Con chào… chú, chào cô.

Một tiếng “chú” này nó khó khăn lắm mới bật ra được, rõ ràng là cha nó vậy mà nó chẳng thể cất tiếng gọi cho đúng. Phác Xán Liệt ngồi xuống cạnh đứa nhỏ, xoa xoa mái đầu hạt dẻ. Hai ba con nhà này bất quá ngoại trừ đôi môi hồng nhuận cùng mái tóc hạt dẻ ra thì một chút cũng không giống, có lẽ nó giống cha. Xán Liệt vô thức mỉm cười nhu thuận, hắn nghĩ có lẽ con của hắn cùng Tú Anh lớn lên cũng sẽ đáng yêu như thế.

Tú Anh ngồi xuống bên cạnh Bạch Hiền. Cô đã gặp qua chàng trai này một lần, ấn tượng của cô về cậu trai này rất không tốt, nhìn thấy Xán Liệt mỉm cười vui vẻ như vậy, trong lòng cô không khỏi dấy lên một trận lo lắng, việc này, không thể cứ để nó tiếp diễn. Lý Tú Anh trước kia nghĩ những con người mưu mô, xảo quyệt, không từ bất cứ thủ đoạn nào vì một chữ tình thực không đáng nhưng hình như cô nhầm rồi. Đối với loại người như Biện Bạch Hiền, thậm chí còn dám sinh con cho Phác Xán Liệt, cô tuyệt đối không bỏ qua.

Tú Anh mỉm cười, liên tục đưa tay lên vén tóc. Mắt Bạch Hiền cũng chưa phải là mù, hoàn toàn có thể nhận ra trên tay cô, một chiếc nhẫn thập phần tinh xảo đang yên vị. khẳng định là hai người kia sắp kết hôn rồi. Bất quá nhìn thấy tay trái Xán Liệt có đeo nhẫn, trong lòng cậu không khỏi đau đớn, trên ngón tay thon dài kia, từng là nhẫn cậu mua cho hắn.

Bốn người bọn họ căn bản là không thể tìm được chủ đề mà nói chung quy lại cũng chỉ có chủ đề duy nhất là Tiểu Hàn. Phác Xán Liệt lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí ngựn ngùng:

– Tiểu Hàn, năm nay, con bao nhiêu tuổi rồi?

Lam Hàn mút trà sữa rồn rột, vừa mút vừa trả lời:

– Con bảy tuổi.

Tú Anh trong đầu nhẩm tính, ngày cáng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.

– Vậy là năm nay học lớp một rồi. Tiểu Hàn, con có ước mơ gì không?

– Ước mơ của con là làm bác sĩ, có thể chữa bệnh cho cha con.

Lý Tú Anh mở lớn mắt, chẳng lẽ suy đoán của cô là nhầm? Tuyệt đối không thể, bé con kia ngay cả ngoại hình cũng giống Phác Xán Liệt đến tám chín phần chẳng qua hắn là người trong cuộc nên mới không nhận ra mà thôi. Nhưng đứa trẻ kia cha nó đến tột cùng là bệnh gì? Tú Anh hướng đứa trẻ thanh âm dịu dàng:

– Cha con bệnh gì?

Lam Hàn đối với nữ nhân dịu dàng như nước này một chút hảo cảm cũng không có, nó vốn muốn bỏ ngoài tai những lời nói kia nhưng lại sợ baba khó xử nên đành trả lời qua loa.

– Cha con mất trí nhớ, tạm thời không nhận ra con nhưng sớm thôi, cha con sẽ trở lại.

Lý Tú Anh đối với lời nói này bàn tay vô thức siết lại thành quyền, nói như vậy phán đoán của cô là hoàn toàn không sai thậm chí Biện Bạch Hiền này còn có ý định khiến Phác Xán Liệt nhớ lại quá khứ sao? Ngàn vạn lần không được, bằng mọi giá cô phải ngăn việc này lại.

Bạch Hiền nghe hài tử nói, sống lưng bất giác toát mồ hôi lạnh, không phải Lý Tú Anh bắt đầu nghi ngờ rồi đấy chứ. Trong lòng cậu tràn đến một cỗ bất an nhưng miệng vẫn cố nở một cụ cười miễn cưỡng. Lam Hàn một bên vẫn mải mê uống trà sữa không thèm quản thế sự.

Lý Tú Anh đột nhiên đứng dậy ghé vào tai Phác Xán Liệt nói thầm gì đó, dường như là tiếp tục câu chuyện còn dang dở ban nãy. Bạch Hiền một bên trong lòng nảy sinh buồn chán bất quá không bày tỏ gì nhiều. Ước chừng một lát sau dường như đã quá chướng mắt, Biện Bạch Hiền bực mình mà buông một câu:

– Cũng muộn rồi, tôi phải đưa Tiểu Hàn về trước, trẻ con không nên thức khuya. Vậy tôi xin thất lễ trước.

Bạch Hiền mỉm cười khẽ cúi đầu, thẳng đó tách đôi nam nữ kia ra mà nắm lấy tay Lam Hàn. Tiểu Hàn biết điều mà thuận theo để Bạch Hiền kéo đi. Trước khi đi, nó còn cố gắng ngoái lại nhìn theo thân ảnh Phác Xán Liệt, trong lòng tràn lên tia ủy khuất nhưng không dám nói ra. Tối hôm nay không dưới một trăm lần nó muốn gọi một tiếng cha nhưng khi ngẩng mặt lên liền nhìn thấy ánh mắt Bạch Hiền, nó đành miễn cưỡng mà ngậm miệng.

.

.

.

– Tú Anh, hôm nay em rất lạ.

Tú Anh giật mình nhìn Xán Liệt. Vốn dĩ hắn cảm lạ bởi lẽ ngày bình thường, Tú Anh chính là một cô gái tế nhị, đối với những hành động thân mật của hắn đều có phần bài xích, hôm nay trước mặt cậu trai họ Biện kia lại chủ động thân mật với hắn. Tú Anh hơi ngập ngừng một chút kết quả vẫn lên tiếng giải thích:

– Thực ra, trước kia, anh có quen cậu ấy.

Phác Xán Liệt nhăn mày, vẻ mặt thâm trầm nhiều nghi vấn. Chẳng trách khi gặp Biện Bạch Hiền hắn luôn cảm thấy quen thuộc, vậy vì sao Lý Tú Anh lại giấu hắn chuyện này? Thậm chí ngay cả người kia cũng thuận theo mà vờ như không quen biết hắn. Xán Liệt vẫn lặng im nghe Lý Tú Anh. Cô ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

– Sở dĩ em giấu anh vì mối quan hệ của anh và cậu ấy có chút không đúng. Anh và cậu ấy trong quá khứ chính là ái nhân bất quá nói là địch nhân cũng không sai biệt.

Phác Xán Liệt có chút rối rắm, nói như vậy hắn và người con trai kia chính là vừa yêu vừa hận sao? Cảm giác này thực thập phần lạ lùng, khiến bản thân hắn bị lẫn lộn rồi. Thật lâu sau hắn mới lên tiếng, thanh âm có phần nghi hoặc nhưng lại như có chút lưỡng lự:

– Em thử nói rõ hơn xem nào.

– Chuyện này em và mẹ vốn muốn giấu anh nhưng Biện Bạch Hiền bây giờ xuất hiện rồi, em không muốn anh và cậu ấy lại quá thân thiết. Như thế sẽ rất khó xử. Anh biết chuyện cha mất vì bị tai nạn rồi chứ?

Phác Xán Liệt gật đầu, hắn dù cho mất trí nhớ nhưng mọi việc trước năm hai mươi tuổi vẫn có chút ấn tượng, Dù kí ức rất mờ ảo nhưng chút chuyện đó hắn vẫn có khả năng nhớ lại..Ngày cha hắn ra đi, bầu trời như sụp đổ dưới chân hắn, mẹ hắn cũng vì thế mà đau đớn như muốn chết đi cuối cùng vì hắn mà phải tiếp tục sống. Hắn biết nếu như bảy năm trước hắn ra đi, mẹ hắn tuyệt đối sẽ sụp đổ hoàn toàn. Hắn cũng bởi vì thế mà rất nghe lời Phác mẫu ngay cả chuyện kết hôn cùng Lý Tú Anh một phần cũng là do mẹ hắn giục giã.

– Thực ra, người đâm vào cha anh khi đó chính là cha Biện Bạch Hiền. Anh và cậu ấy cũng không biết chuyện này, có cùng nhau phát sinh quan hệ nhưng rất nhanh liền bị cắt đứt.

Phác Xán Liệt sắp xếp lại từng lời của Lý Tú Anh, hắn vẫn là cảm thấy đây thực chưa phải toàn bộ sự việc, bất quá Tú Anh chưa từng giấu giếm hắn chuyện gì ngay cả mối quan hệ của hắn cùng Bạch Hiền cũng là cô giấu Phác mẫu mà nói ra. Nhưng biểu hiện của Biện Bạch Hiền khi gặp hắn rất lạ, nếu như đã cắt đứt quan hệ thì vì cái gì ánh mắt nhìn hắn còn đau đớn như vậy, thậm chí cả đứa trẻ tên Biện Lam Hàn kia cũng đối với hắn có điểm kì quái, có điều hắn không nói ra được kì quái ở chỗ nào. Cứ cho là hắn đa nghi đi. Phác Xán Liệt lại vô thức đưa tay lên siết chặt chiếc nhẫn nơi cần cổ, hắn buột miệng hỏi:

– Vậy em có biết gì về chiếc nhẫn này không?

Tú Anh nhìn theo bàn tay hắn, cô lặng lẽ lắc đầu. Bản thân cô cũng không biết lai lịch của chiếc nhẫn này .

– Xán Liệt, có phải hay không anh đối với Biện Bạch Hiền vẫn còn vương vấn?

Phác Xán Liệt chợt giật mình, hắn rõ ràng cùng Lý Tú Anh sắp nên vợ chồng, chuyện của Biện Bạch Hiền cũng chỉ là quá khứ, hắn không so đo nhưng vì cớ gì trong lòng vẫn không gỡ được uẩn khúc?

Nhìn vẻ mặt bất an của Tú Anh, Xán Liệt đành miễn cưỡng lắc đầu. Hắn nghĩ có lẽ do khi chưa biết về thân thế của Bạch Hiền hắn vì nghi ngờ mà lưu tâm đến cậu ta, hiện giờ, hắn có thể bỏ cậu ta ra khỏi tâm trí được rồi. Phác Xán Liệt tiến đến, nhẹ nhàng để Tú Anh tựa vào lòng mình. Hắn năm lấy tay cô, đưa lên miệng khẽ hôn. Tú Anh trong lòng hắn tạm thời có thể yên tâm.

Hai người một nam một nữ ôm nhau đến thập phần hạnh phúc, vui vẻ vô tình bóp nát trái tim người con trai nhỏ bé lặng lẽ dõi theo. Cậu tận lực nén xuống dòng nước nóng hổi nơi khóe mắt, trước mặt Lam Hàn, Biện Bạch Hiền không cho phép bản thân được lộ ra bất cứ tia yếu đuối nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC