Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haiz, đứa con này của tôi không được lòng mọi người hay sao ấy nhỉ???? :(((((

---------------------------------

3 ngày sau tại biên giới giữa 2 thế giới.

- Trông tớ thế nào Josh? Rất xinh đẹp đúng hơm??? - JeongHan xoay xoay người trước mặt JiSoo.

- Giống ăn mày thì có. - JiSoo phán câu xanh rờn làm JeongHan tụt hứng.

- Này, nếu như bỏ bộ đồ rách rưới này đi thì tớ là đệ nhất mĩ nhân đấy nhé. - JeongHan hất mái tóc dài đã được nhuộm thành màu tím của mình.

- JeongHan hyung, JoShua hyung nhớ cẩn thận đó. - Chan lo lắng dặn dò đủ kiểu.

- Em yên tâm. Hyung sẽ trở về mà. Có phải đi chiến đấu đâu chứ. - JeongHan trấn an Chan.

- Èo, nhưng phải trà trộn vào đó còn đáng sợ hơn ra trận ấy chứ. Ngày nào cũng phải lo sợ sẽ bị phát hiện. - MinGyu bĩu môi, rùng mình.

- MinGyu nói cũng đúng đấy. Đây nè, tặng 2 hyung đó. - MingHao đưa cho 2 người 2 chậu cây.

- ... ???

- Loại cây đặc biệt do em trồng ra để giúp 2 hyung. Khi nào gặp nạn, chúng sẽ tự xì khỏi để 2 hyung trốn thoát. Còn nữa, lá của nó có chức năng giải độc rất tốt. - MingHao giải thích.

- Ra là vậy. Cảm ơn em HaoHao, thôi hyung đi đây. Tạm biệt mọi người. - JiSoo xoa đầu MingHao rồi tạm biệt mọi người, cùng JeongHan tiến vào thế giới Thiên Thần.

" HaoHao chứ? HaoHao tên để tôi gọi em ấy . Cái đồ đáng ghét". - Ai đó nghĩ thầm :)))

Biên giới giữa thế giới Thiên Thần và thế giới Ác Quỷ là một khu rừng. Tuy không rộng cho lắm nhưng khá là âm u. Đây thường là nơi dùng để tra tấn hay tử hình phạm nhân của 2 thế giới. Người ta gọi nó là Rừng Yoseo. (cái tên ahihi :"> )

Để tới thế giới Thiên Thần, JeongHan và JiSoo phải vượt qua khu rừng đó. Sau đó họ phải lừa được người canh gác cổng Thiên Thần để được vào. Nhờ miệng lưỡi của JeongHan, họ đã vào thành công mà không gây nghi ngờ.

Nhưng khi vào tới khu trung tâm rồi, 2 người họ bị mọi người nhìn với ánh mắt kì thị. Tất nhiên là, giống như lời JiSoo, 2 người không khác gì ăn mày. Bộ quần áo rách rưới, mặt tèm lem bẩn thỉu. Thêm 2 cái bị đeo bên người và cái gậy thì chuẩn ăn mày rồi.

- Josh này, sao người ta cứ nhìn mình kì thị ấy nhở. - JeongHan thì thầm vào tai JiSoo.

- Thì ai bảo mình mặc như ăn mày làm gì. - JiSoo tỉnh bơ phán.

- Ơ mà này, bây giờ mình ở đâu đây?

- Ai biết.

- Cái gì???? What???? Đùa à?

- Thì SoonYoung bảo tìm đại nhà ai đấy ở nhờ.

- Nhưng ai mà cho ... *Binh*

Do mải nói chuyện nên JeongHan bị vấp vào cái gì đó. Cơ mà rất may, cậu không bị dập mặt mà ngã vào lòng ai đó.

- Cậu có sao không?

- K ... Không sao hết. Xin ... Xin lỗi. - JeongHan vội đẩy SeungCheol ra.

- 2 cậu ... Không phải người ở đây đúng không? - SeungCheol nhíu mày ngửi ngửi. Thực ra thì mũi SeungCheol khá là thính (nếu như không muốn nói thính hơn cả mũi chóa :">). Chỉ cần ngửi mùi là anh biết ai với ai luôn. Và mùi 2 người này không giống mùi của bất kì một ai trong cái khu trung tâm này cả.

- À ... Đúng vậy. Chúng tôi từ một làng nhỏ ở xa nơi này. - JiSoo bắt đầu, kiếm đại một lý do.

- Vậy sao? Vậy 2 cậu đã có chỗ để ở chưa? Nếu chưa thì có thể ở nhà tôi. - SeungCheol vừa dứt lời thì có một vật thể bay tới chỗ anh, và vật thể đó còn ai ngoài Yoon JeongHan.

- Thật ư? Ôi cậu tốt bụng quá. Cảm ơn cậu. - Cậu cầm tay anh lắc lên lắc xuống.

- Không ... Không có gì ... Dù sao thì tôi cũng không ở nhà nhiều nên cần người trông coi nhà.

- Vậy cảm ơn cậu nhé. - JiSoo gật đầu cười nói.

Nhà của SeungCheol.

- Phòng của 2 người đây nhé. Ngoài căn phòng đối diện và 3 phòng ở cuối dãy của 3 tầng thì 2 cậu muốn dùng phòng nào cũng được hết.

- Ừm, cảm ơn cậu nhé. - JeongHan cười tươi nói.

- Không có gì đâu, thôi 2 cậu đi tắm đi. Tôi ở dưới nhà đợi.

- Ừ, biết rồi.

30 phút sau.

- Oaaaaaaa, đã thật đấy. Cả ngày phải khoác cái bộ đồ cái bang đấy nóng chết đi được. - JeongHan nằm lăn lộn trên chiếc giường Kingsize thích thú nói.

- À, quên mất, mình còn chưa hỏi tên của cậu ta nữa. - JeongHan bật dậy toan đi xuống thì JiSoo bước ra.

- Shua ah~~~. Xuống nhà với tớ không????

- Không, tớ ở trong đây nghiên cứu tí. Cậu cứ đi đi. Hình như thân phận tên đó không được bình thường cho lắm. - JiSoo nói rồi lôi ra vài quyển sách. Đây là sách mà Jun thu thập được và đưa cho anh.

- Oki oki. Có gì thì báo cho tớ nhé.

- Ừm.

Ở dưới nhà.

SeungCheol đang ngồi đọc sách ở sofa thì JeongHan tiến lại gần. SeungCheol thấy động liền ngẩng mặt lên và ngay lập tức bị đông cứng. Cậu mặc áo phông màu tím rộng thùng thình, lộ rõ cả xương quai xanh. Thêm cái quần đùi ngắn lộ đôi chân thon và cặp đùi trắng nõn. SeungCheol nuốt nước bọt cái "ực". "Cậu nhỏ" cũng có dấu hiệu đứng dậy.

- Này ... Cậu không sao chứ?? - JeongHan đứng trước mặt SeungCheol vẫy vẫy tay.

Con mẹ nó!! Vì cậu cúi người xuống nên anh gần như có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong. Đặc biệt là hai đầu nhũ hồng hồng đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cậu. F***k! Đây là lần đầu anh chửi thề trong 22 năm cuộc đời.

- Này ... Này ... Sao vậy??? - JeongHan lay lay người anh.

- À ... Không ... Sao hết ... - Anh giật mình đẩy cậu ra.

- Kì cục. - Cậu bĩu môi rồi cũng ngồi xuống cạnh anh.

- Quên chưa hỏi nữa, cậu tên gì vậy? Bao nhiêu tuổi?

- Tôi tên Choi SeungCheol, 22 tuổi. Tôi cấp C. Còn cậu

- Tớ là Yoon JeongHan, cũng 22 tuổi. Cấp Q ... D. Còn cậu ấy *chỉ lên trên* tên là Hong JiSoo, 22 tuổi nốt. Cấp D như tớ. - Hú hồn, suýt nữa thì cậu nói là Quý Tộc rồi.

- Ừ. - Anh gật đầu như đã hiểu rồi quay lại đọc sách.

- Này, nhà cậu to như vậy mà không có ai sống sao?

- Không. Hồi trước có bố mẹ tôi nhưng họ mất rồi, 18 năm trước.

- Xin lỗi ... Vì đã nhắc đến chuyện buồn của cậu.

- Không sao đâu. Cũng lâu rồi mà. - Anh cười nhẹ. Và dường như cậu bị cuốn vào nụ cười đó.

- À đúng rồi. Còn cậu thì sao? Cậu cũng không sống ở đây nữa à?

- Không hẳn. Chỉ là hiện tại tôi có việc không ở nhà thường xuyên được. Cũng may gặp 2 cậu, dù sao để nhà trống vẫn không yên tâm bằng có người ở.

- Cậu tốt bụng thật đấy. Mà việc đó là gì kể tớ nghe được không? - Cậu thật sự rất tò mò. Việc gì mà phải bỏ ngôi nhà lớn thế này nhỉ? Tuy nhà cậu cũng không phải bé nhỏ gì, nhưng so với mấy ngôi nhà bên cạnh thì đây đích thị là lâu đài rồi còn gì.

------------------------------------

Ngắn ngắn xàm xàm thôi các cậu ạ.

Tại tớ đang buồn, buồn lắm

Buồn vì công sức và tâm huyết của JiHoon bị cái công ty ấy đạp đổ.

Anh ấy đã vì SEVENTEEN, vì Carats, vì cái công ty ấy mà thức đêm, bỏ bữa để cố gắng cho ra được một sản phẩm thật tốt, thật hoàn hảo.

Ấy thế mà tâm huyết của anh ấy lại bị chính công ty nói là đạo nhạc.

Nói thật chứ tớ thích "Don't wanna cry" lắm. Vì "Don't wanna cry" đã đưa tớ đến với các Sebongie đấy :"<<

Nhìn JiHoon cứ cười như vậy tớ đau lắm luôn :"<<

Thế giới này đáng sợ lắm. Giờ chỉ tin được mỗi Carats thôi :">>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net