Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân dịp các tình yêu về VIỆT NAM, tặng cho các chị mẹ hẳn 2 chap nhé. Tôi mới stream MAMA còn ai giống tui hong? ai tới HB đu hong???

----------------------------------------------

~Tại nhà SeungCheol~

Đúng là SeungCheol về nhà thật. Anh về nhà lấy ... thỏi son dưỡng mới vì thỏi anh đang dùng sắp hết rồi, công thêm cả ... thuốc chống muỗi nữa. Nghe nói ở đó nhiều muỗi lắm.

*Kính cong*

- JeongHan, cậu ra mở cửa đi. - JiSoo nằm phè phỡn trên sofa đọc sách lấy chân ngoắc ngoắc JeongHan ngồi gần đó.

- Ờ ờ. - JeongHan ngoan ngoãn nghe lời ra mở cổng.

Bên ngoài.

- Xin chào, cho hỏi cậu là ai vậy ạ? - JeongHan hỏi.

- Ơ, đây có phải nhà của Choi SeungCheol không? Anh là ai? - WonWoo thấy người ra mở cổng không phải SeungCheol thấy rất lạ.

- Đúng rồi, đây là nhà cậu ấy. Tôi là người thuê nhà của cậu ấy. - JeongHan đáp. Mà sao anh thấy người này quen quen nhỉ?

- Vậy anh ấy đ ...

- WonWoo ah~ - SeungCheol bay từ nhà ra hét.

- Yah Choi SeungCheol, anh có biết mọi người đợi anh suốt nãy giờ không? Làm gì mà không nói một tiếng vậy? - WonWoo hét lớn.

- Hề hề hyung xin lỗi. Hyung về lấy mấy đồ để quên.

- Chắc lại phấn với kem nền các thứ ấy gì. Tôi biết ông quá mà. - WonWoo khinh bỉ.

- Làm gì có!!!!

- Thôi mau đi nào ông ơi, mọi người tới biên giới trước rồi đấy.

- Đợi đã ... WonWoo ...  WonWoo ... Em là Jeon WonWoo đúng không? - JeongHan mừng rỡ nắm lấy tay WonWoo.

- V-Vâng.

- Em nhận ra hyung không?? - JeongHan mắt long lanh.

- Dạ???

- Hyung là JeongHan đấy. Yoon JeongHan, Cheonsa hyung đây ... Yah thằng nhóc này sao không nhớ ra hyung?

- A, JeongHan hyung!! Nhưng sao hyung lại ở đây? Em nhớ hyung là A ... um um ... - WonWoo chưa dứt câu đã bị JeongHan bịt miệng lại.

"Chuyện này nói sau đi nhé. Hyung có một số chuyện cần làm". - JeongHan thì thầm vào tai WonWoo. WonWoo ra hiệu đã hiểu.

- Này ... 2 người, biết nhau à? - SeungCheol, the cameo, lên tiếng.

- Chuyện dài lắm, hyung không biết đâu. Thôi đi nào, mọi người đang đợi. - WonWoo kéo tay SeungCheol đi làm người ta chưa kịp ú ớ gì.

~Trong nhà~

- Cậu quen người vừa nãy à? - JiSoo từ trong nhà đã nghe và thấy hết mọi việc, tò mò hỏi.

- Ừ, quen từ bé. Chuyện là như thế này ... - Không đợi JiSoo hỏi, JeongHan đã kể. JeongHan biết thừa thể nào tên bạn thân này cũng hỏi nên trả lời luôn.

Vào 1 ngày khi JeongHan mới có 8 tuổi, hồi ấy có thể nói là đỉnh điểm của chiến tranh. Xác chết la liệt chất đống, cứ người này vừa nằm xuống người khác đã nằm đè lên. JeongHan vốn là một đứa nhóc nghịch ngợm, ba mẹ đi ra chiến trường, dặn cậu ở nhà trốn vào hầm để an toàn nhưng cậu đâu nào nghe. Cậu đợi ba mẹ đi xa liền rời khỏi nhà và bay một mạch tới chỗ-bí-mật mà cậu mới tìm được 2 hôm trước. Đó chính là cánh rừng nơi biên giới a. Nhưng JeongHan tới nơi liền thấy có một đứa nhóc đứng chễm chệ ở đó, giữa một đống lửa, đốt cháy hết cây.

Cậu tức tối chạy tới hét lên làm nhóc đó giật mình ngã oạch phát xuống đất. Rồi hai người cãi nhau một trận, và xông vào đánh nhau. Sau gần 1 tiếng thì 2 đứa nằm phịch xuống đất thở như trâu, không ai còn sức nữa. Rồi cả 2 làm hòa, JeongHan biết được nhóc đó tên là Jeon WonWoo 7 tuổi. Và nhóc là thiên thần. Hỏi ra JeongHan mới biết nhóc cũng giống mình, thích ra đây quậy phá. Thế là hai người làm thân luôn. Thi thoảng hẹn nhau ra đó chơi.

Nhưng mấy năm sau đó, cuộc chiến đã dịu lại, tạm thời được hòa bình thì cậu và nhóc không gặp nhau được nữa. Từ đó tới nay đã 14 năm rồi. Không ngờ JeongHan có thể gặp được WonWoo ở đây, sau này phải nhờ nhóc giúp đỡ nhiều.

- À, ra thế à? Nhóc đó biết cậu trước tớ 3 năm lận. Ghê~~~~. - JiSoo trề môi trêu chọc.

- Thì sao? Cậu vẫn là bạn thân nhất nhất của JeongHan này chứ!!! - JeongHan bĩu môi lại.

- Cái này thì đúng rồi này. Chuẩn không cần chỉnh, chỉnh là mất chuẩn. - JiSoo vỗ đùi cái đét phát.

- Dẹp đi ông. Tớ đói quá, nấu gì cho tớ đi. - JeongHan xoa bụng.

- Làm gì còn đồ ăn hả ông tướng. Phải đi mua thôi. Đi không?

- Đi liền, đợi tớ thay quần áo cái đã.

~Chợ~

- Nhiều đồ ghê ha. Đi nào JiSoo. - JeongHan hào hứng nói.

Hai lượn khắp quanh chợ và mua ở mỗi hàng một ít. Chả mấy chốc đã chẳng còn tay để cầm nữa rồi. Mọi người thắc mắc tại sao họ lại có nhiều tiền vậy á? Đơn giản  là vì JeongHan đã dùng mĩ nam kế dụ dỗ SeungCheol thôi. Và đương nhiên là SeungCheol bị dính thính của JeongHan rồi.

Đi một hồi cuối cùng hai người cũng quay về nhà và nấu ăn. Phải nói là tay nghề của JiSoo không phải dạng vừa đâu nhé. Nào là canh kim chi, kimbap, ttokbokki, bibimbap, cả thịt nướng cơ. Sau này ai lấy được JiSoo chắc chắn có phúc lắm.

Ăn xong JeongHan và JiSoo lại rủ nhau đi chơi. Hai người lượn khắp cả khu trung tâm thì cũng đã quá trưa. JeongHan nảy ra một ý kiến là 2 người tới bìa rừng YoSeo (biên giới) để xem có xem xét được tình hình bên thế giới Ác Quỷ không. Vậy là sau khi về nhà cất đồ và ăn uống, tầm 4h chiều, 2 người kéo nhau đi.

~Bìa rừng~

- Sắp tới chưa nhỉ? - JeongHan ngó nghiêng.

- Hình như là sắp rồi đấy. Nhanh lên nào. Tớ nghĩ là chúng ta có thể ra tín hiệu cho bên đó đấy. Chắc bên kia mọi người cũng lập căn cứ ở bìa rừng rồi. - JiSoo nói.

- A, tới rồi kìa! Ớ, sao lại có cái nhà ở đây vậy? - JeongHan ngớ người. Hình như lúc 2 người họ tới thì đâu có nó đâu.

- Ra xem thử xem nào. Đi. - JiSoo hùng hổ kéo JeongHan đi.

Chỗ ngôi nhà.

*Cốc cốc*

*Cạch*

- Xin ch- JeongHan hyung! - WonWoo là người ra mở cửa. Cậu ngạc nhiên, sao JeongHan lại ở đây thế này? JeongHan cũng không kém phần ngạc nhiên. Này gọi là gì ta... Định mệnh chăng?

- A, WonWooie. Em là chủ nhà hả?

- À không ... Đây ... Đây là ... - Biết nói sao giờ?

- Ai đấy WonWoo ... Ô, sao cậu lại ở đây?  - SeungCheol bất ngờ không kém.

- Tớ với JiSoo đi chơi nhưng lại bị lạc vào đây. Đây là đâu vậy? Có thể cho tớ vào chơi không?

- Hai cậu vào đi, lát nữa tôi đưa về. Khổ, đã không biết đường còn đòi đi chơi. - SeungCheol thở dài ngao ngán. Anh đưa hai người vào phòng khách còn mình thì quay lại phòng họp.

~Trong phòng họp~

- Ai vậy hyung? - JiHoon hỏi.

- Bạn hyung thôi. Họ bị lạc. Được rồi, bàn việc tiếp đi.

- Liệu có sao không vậy? Sao lại bị lạc vào tận đây được.

- Yên tâm đi không sao đâu. Có gì hyung chịu trách nhiệm cho.

- Được rồi. Hyung nhớ đấy nhé.

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Chúng ta nói tới đâu rồi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net