Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Shinichi POV

Nàng ngồi ăn trong phòng, chẳng hiểu tại sao từ lúc về khách sạn là nàng không nói với ai cái gì trừ đúng một câu:

 "Em không đói đâu, mọi người cứ đi ăn đi, em muốn ở một mình trong phòng!"

Đấy, tôi có tội gì đâu, sao mọi người cứ trách mắng tôi là làm gì đó khiến nàng bực hay buồn cái gì đó ấy... 

Tôi nhắc lại lần nữa: TÔI KHÔNG LÀM GÌ CẢ!!!!

Mọi người thật quá đáng! Mình đã nói là không có gì với cả là mình chẳng làm gì cô ấy thế mà mọi người đỏ hết tội lên đầu mình, rồi bắt mình phải đi xin lỗi và mời cô nàng xuống ăn.

 Hay ho thật, tôi gọi cửa không được và phải chạy đôn chạy đáo khắp các hành lang khách sạn như một tên ngốc để tìm mấy anh chàng phục vụ mở khóa.

"Cạch" - Tôi mở cửa và bước vào phòng. 

Tôi chưa thấy cảnh tượng nào khiến tôi bực mình như thế: nàng ung dung nằm ăn gói snack, tai đeo phone, mắt dán chặt vào quyển tạp chí. 

Không hỏi han, không một tiếng chào, để mặc cái thân tàn tạ tồi tệ của tôi chạy lăng xăng khắp nơi, còn nàng thì ngồi chơi xơi....snack!!!!

"Rầm" - Tôi đóng sập cửa lại và...

"Soạt" - Giờ nàng mới chịu ngồi dậy và nhìn tôi như người ngoài hành tinh:

- Anh làm cái gì thế?

- À há - tôi nặng nhọc nở một nụ cười như cơm nguội - cô rảnh quá ha? 

- Tất nhiên! Tôi đang nghỉ ngơi mà! Anh làm cái trò gì thế? Tôi nói là tôi muốn ở một mình rồi cơ mà!

- Cô muốn ở một mình, muốn cầm chía khóa, nằm ăn snack, nghe nhạc, đọc tạp chí và biến tôi thành thằng ngốc! 

- Ếh? Thì tôi công nhận là ăn snack, nghe nhạc và đọc tạp chí, đơn giản đó là sở thích của tôi. Tôi muốn ở một mình vì tôi mệt, giữ chìa vì tôi không thích anh vào trong lúc tôi đang chơi, hiểu chưa? Làm sao anh vào được đây? Tôi biến anh thành thằng ngốc áh? Bao giờ? 

- À há - Tôi tiếp tục lặp lại cái nụ cười ngớ ngẩn kia. 

- Nghe nhạc là lí do cô không biết ai gọi cửa, ai vào phòng, ai làm gì hả? Tôi tưởng cô nghẻo rồi nên mới không mở cửa được, thế là tôi chạy như một thằng điên khắp nơi để tìm phục vụ mở cửa. 

Thế mà cô ung dung như ko có chuyện gì xảy ra như thế hả?

- NGHẺO Á??? Anh nghỉ tôi chết nhanh thế hả? Tôi mà chết thì tôi sẽ ám anh cả đời, nhá! Ba~ka!

- Ba~ka? Cô mới là đồ ba~ka ấy!

- Giờ để cháu yên, Shinichi-ojisan (chú Shinichi)

- Cái gì? Cô có biết tôi bao nhiêu tuổi không mà gọi là chú hả? {Ủa, giờ mà vẫn chưa cho nàng biết à}
- Chắc khoảng 30. Oáp 

- Cái gì? 30? 

- Khoảng đấy, Ojisan

- Đừng có gọi tôi là chú! - Tôi dí sát mặt vào nàng - Tôi, Kudo Shinichi, 22 tuổi, tantei-sa 

- A.....

Tôi không nhận ra rằng tôi lại gần nàng đến thế, và mọi người biết rồi đấy. Lại thế nữa rồi, tôi không thể kiẻm soát bản thân được nữa và............  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net