Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Shinichi POV


--------Sau khi vô tình KISS---------

- Anh lại làm cái gì thế hả?????

- Tôi vô tội thật mà....

- Anh.......thật quá đáng, toàn nhằm lúc tôi không để ý....đồ độc ác..

- Tôi có cố ý đâu? Tôi chỉ đang định nói cho cô biết tôi bao nhiêu tuổi nhưng.....

- Hờ hờ.... Anh ko cố tình? Anh giữ đầu tôi mất 5 phút đấy! Thế là cố tình rồi!!!!! Anh có ý gì, nói mau!

- À thì thì thì.... nhưng cũng chẳng có ai thấy gì đâu....Hahaha....ha...

- Anh có muốn chết không?

- Hả?

- Tôi hỏi là anh có muốn chết không?

- Tất nhiên là không rồi

- Chuẩn bị chết đi.....Kkyyyyyyyyaaaaaaaaaaaaaaaaa

- Á....chết tôi òy!!!

- Ran-chan, anh ta đã làm gì cậu vậy? - Bằ chằn Shiho này ở đâu ra vậy?

- Oh, không có gì cả, chỉ là.....

- Cô em bực mình quá nên tôi suýt chết thôi! - Ha ha, nàng tức lắm đây

- Cô em? Anh đang nói cái gì vậy có muốn..... - Nàng bực thật rồi...

- Có muốn nếm thử thế Xoay trên không mới của Quán quân Karate Tokio không? - Shiho lại tiếp lời
- Hả? Quán quân? Karate? Tokio??? - Tôi ngạc nhiên

- Ủa? - Nàng quay ra với bộ mặt nhìn tôi như thể tôi là người ngoài hành tinh - Bộ hổng biết à????

- Không không ..

- Thôi tha cho anh đấy, Meitantei-sa - Và em nở nụ cười tười như thiên thần.....


Lòng tôi bỗng chốc thanh thản và nhẹ nhõm (không phải vì được tha đâu đấy). Em cười với tôi, em chấp nhận nụ hôn vừa rồi là do tôi không cố tình, em tha thứ cho tôi...   


- Tôi đói rồi! Đi ăn đây! - Ran than thở- Chờ tôi với...- Tôi không cho anh đi theo!-........Cửa nhà hàng khách sàn mở ra, hai người bước vào và

Bùm.....- Cái gì thế này?- Chúc mừng anh chị đã trở thành cặp đôi thứ 100 bước vào nhà hàng....- Cái gì ?

- Mời anh chị tới bàn đôi đằng kia ạ...

 - Cô nhân viên vẫn cứ nói như không có việc gì xảy ra

- Ơ..... - và hai người bị đẩy tới chỗ đó....

- Mời anh chị dùng ạ

- Vâng, cô nói thế thì chúng tôi đành..... - Tôi trả lời trước sự ngạc nhiên của Ran

 - Tôi không có hứng ăn tối với anh! Anh lại có âm mưu gì đó thì sao?

- Âm mưu gì

- Kiểu như lựa lúc tôi không để ý bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của tôi xong rồi giở trò..

.- Này, tôi cóc thèm nhá...

- Nhìn mặt anh thì dễ thế lắm....

- Tôi đã nói là không rồ

i-----------------------30 phút sau đó--------------------------- 

Ra bờ biển chơi nhé, Ran!

- Ơ... vâng....

- Không ăn thịt đâu nhá! Cứ làm như tôi là hổ không bằng!

- Thì đúng là hổ mà..

- Ờ, thì tôi là hổ... - và tôi kéo em vào trong vòng tay của tôi....

 - Đi ra biển nào, Ran...

- Kudo..

- Gọi tôi là Shinichi, được không? - Và tôi siết chặt cô trong vòng tay....- Shinichi, bỏ tôi ra....- Không, cho tới khi ra đến biển thì tôi mới bỏ ra... - Rồi tôi cười..- Đồ con hổ độc ác...- Ha ha ha...


Từng con sóng vẫn trôi như thế.... Vẫn đập vào bờ, và đó là mãi mãi..... Chúng vẫn đập vào bờ cát kia..... Có phải vậy không? Em đang cười đó.... Nụ cười ngọt ngào như ánh trăng đêm đó.... 

- Sao đẹp quá, Ran nhỉ

- .....

- Này, tôi nói với cô đấy.....

- .....

- Này, Ran....

Gió. Gió thổi mát rượi. Tóc em bay, lướt qua mặt tôi, và giờ tôi mới biết em gục vào tôi ngủ từ đời thủa nào đó.....

Và tất nhiên, tôi phải bế em về phòng! 

------------ 30 phút sau -------------

Tôi đi tắm.... Và..... khi tôi vừa bước ra thì.....

- Anh cho thuốc ngủ vào đồ ăn phải không? 

- Tôi không làm...

- Thế sao sau khi tôi đi ra biển với anh thì tôi tự dưng chả biết gì nữa?

- Là cô tự ngủ....

- À, thế à.... Xin lỗi nhé.....

- Thế giờ làm gì?

- Đi ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net