Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  9h46' p.m
Nhà Shinichi

  Shinichi POV
Hahahaaaaahaaaaaa!!
Hôm nay có con bé thư kí mới, trông nó cũng xinh, nó cũng là bé thư kí duy nhất không coi mình là cái quái gì, mới hôm đầu tiên chính thức làm việc mà quát tháo sếp không thương tiếc. Mình phải làm vài vụ "huấn luyện" cô ta nữa, phải làm cho cô ta biết ngoan ngoãn nghe lời Kudo Shinichi này... Hahahaha....

Khoan đã... Ran... Cái tên thật đẹp, mình thấy cô ta cứ thế nào ấy nhỉ...? Dễ thương đấy chứ! 

Không, Shinichi, mày không được mềm lòng, cô ta... chắc cô ta ghét mày lắm....ghét...ghét ư??? Tại sao {Shin nhà ta ngố quá}    

  ---------------------

6h15' a.m
Công ti Detective no.1 (bắt đầu từ giờ e sẽ chỉ ghi là công ti thôi nha)

  Ran ôm tập hồ sơ và chạy như ma đuổi trên cầu thang bộ của công ti (cầu thang máy đang sửa) thầm nghĩ: "Hừm, đi làm sớm thế này chắc mình nghỉ việc, mình hay dậy muộn mà, hic".

 Bỗng..... Rầm........ Cô đâm phải "ai đó" và giơ thì đè lên người của "ai đó" vừa đâm phải cô....trong một tư thế hết sức nhạy cảm. Mắt cô nhắm nghiền, mặt đỏ ửng lên, và cô nghe thấy cô bị sổ một tràng:

- Cô làm cái gì thế? Đau quá!

- A, tôi xin lỗi... A A A A A A A A A

- Sao mà cô hét toáng lên thế?

- Giám...Giám đốc....

- Vâng thưa cô thư kí của tôi, cầu thang không có ma đâu mà sợ! Và đừng có ôm chầm lấy tôi, kẻo người ta lại tưởng ta yêu nhau! Hehehe

- Anh...anh dám  

  - Heheheheehe... 

  10' sau
Trong phòng

- Hey, Mori-chan, tôi muốn gọi cô là Ran, được chứ?
- Tại sao?
- Tại tôi thích!
- Tại sao thích?
- Tôi thích thế, kệ tôi!
- Không được, anh là gì mà dám gọi tôi bằng tên?
- Là sếp của cô!
- Không là không!
- Cô có thể gọi tên của tôi.
- Tôi không muốn
- Tùy cô, nhưng tôi sẽ gọi cô là Ran, mãi mãi. Giờ phiền cô đi xuống căng tin mua tôi 1 cái pizza, 1 lon nước ngọt và một quả táo. Thế nhé, thanks, Ran-chan!
- Ơ, tôi không phải người hầu của anh....
- Sếp nói phải nghe, thế thôi!
- V-â-n-g!!! - Ran cố nói từng chữ.
-------------------------------------------------
Ran đi xuống căng tin, cô tình cờ gặp lại hai người bạn thân của cô Sonoko và Shiho:
- Ồ, chào Ran-chan - Sonoko và Shiho nói
- Ôi, chào các cậu, lâu lắm mới gặp nhỉ, từ hồi Sonoko lấy anh Makoto và Shiho đi du học là tụi mình không gặp nhau. Nhớ thật đấy! Mà hai cậu làm gì ở đây thế?
- Đến thăm chồng của Shiho, nhỉ? - Sonoko nhanh nhảu
- Trời, cậu nói cái gì thế, anh Hakuba với tớ đã lấy nhau đâu! - Shiho ra sức chối
- Thôi nào, ngồi xuống đây chơi với tớ! - Ran nói và chỉ tay vào một bàn trống
- Thế cậu làm gì ở đây vậy? - Shiho hỏi
- Tớ là thư kí ở đây!
- Thế à - Sonoko nói
- A, Ran này, cho tớ hỏi - Shiho hỏi Ran - Bố mẹ cậu có nhà không?
- Ôi, Bố mẹ tớ sang Los rồi - Ran nói - Có việc gì vậy Shiho?
- À, cậu cho tớ ở nhờ vài ngày được không? - Shiho nhỏ tiếng hỏi - Tớ chưa thuê được nhà
- Thật à, đến ở với tớ đi, tớ ở một mình, buồn lắm - Ran hớn hở
- Ôi, cảm ơn cậu, Ran
- Có gì đâu mà.....
- Này hai cậu không cho tớ nói à? - Sonoko xen vào
- À ừ, tụi tớ quên mất!
Ba người bạn cười nói vui vẻ, bỗng....
- A..lo... - Ran trả lời
- A lo cái gì, tôi đói muốn chết đây, cô đi đâu thế hả?
- A, xin lỗi, tôi lên ngay! - Cúp máy - Xin lỗi mấy cậu, tớ phải đi mua đồ ăn cho cái ông sếp của tớ, khi nào về Shiho gọi tớ nha...pp
----------------------
15' sau
Trong phòng

- Ran, cô ngủ dưới đấy à, đói quá
- Tôi gặp bạn tôi, xin lỗi vì phải để anh chờ!
- Xem ra cô cũng biết ngoan ngoãn dưới tay tôi đấy chứ nhỉ
- Anh....

------------------------ 

T/g:Một ngày làm việc tồi tệ với Angel nhà ta ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net