Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - A..... - Lần đầu tiên, anh rụt rè, sợ làm cô thức giấc - Ran, cô có thể dậy được không?

- A.. chết rồi, thành thật xin lỗi anh, tôi hơi mệt, tôi sẽ...... - Cô gái cuống cuồng xen chút hoảng sợ.....

- Thôi nào, đi với tôi một chút nhé - Người con trai cười tươi làm cho cô gái sững sờ.........

Không kịp để cô nói câu nào hay phản đối, anh lôi tuột cô đi ra khỏi phòng và khóa cửa lại. Trên xe..:

- Thưa giám đốc, chúng ta đi đâu thế ạ?

- Đến vài nơi! 

Xe dừng lại trước một cửa hàng váy dạ hội sang trọng, cô rất ngạc nhiên, quay sang người bên cạnh:
- Sao lại ở đây, giám đô.. - Cô chưa kịp nói hết câu, một bàn tay đã bịt miệng cô lại

- Suỵt, im ngay nào, nghe tôi nói, giờ cứ vào đây, tôi phải mua vài thứ cho cô và...

- Cho tôi, để làm gì? 

- Và nếu cô muốn gọi tôi, thì đừng gọi là giám đốc, mà cứ gọi tên tôi, Shinichi-kun hay gì gì đó cũng được, thế nhé!

- Ơ, vâng..

Anh dắt tay Ran vào cửa hàng, cô nhân viên vội ra chào khách. Shinichi nói nhỏ với cô nhân viên một điều gì đó, rồi cô ta trả lời:

- Mời anh chị lên tầng 3, trên đó có nhiều lắm ạ.

- Cảm ơn cô! - Anh nói và lôi tuột cô vào thang máy...

- Giám đốc.... - Ran rụt rè hỏi và cô nhận lại được từ Shin một cái nhìn lạnh toát sống lưng
- Gọi tên thôi, gọi G-I-Á-M - Đ-Ố-C nghe kì lắm - khi mà chúng ta ở đây, hiểu không? - Anh gí sát mặt vào cô, rất gần, gần hơn nữa và "Píp píp" tiếng chuông báo đến nơi đã đẩy họ ra. 

Ran đang rất bất ngờ và hoảng sợ..... Việc gì đang xảy ra?

Anh chọn cho cô vài bộ đầm đẹp tuyệt vời và nói cô hãy thay cho anh xem thử. Cuối cùng, anh chọn cho cô một bộ váy màu trắng. Và rồi họ rời cửa hàng......
---------------------------
Trong xe:
- Giám đốc...

- Nói cái gì thế?

- À, Sh....Shin.....i....

- Shinichi-kun, gọi như thế, được chứ?

---------------------
Anh lôi cô đi khắp các cửa hàng trang sức chỉ để kiếm cho cô một cái vòng cổ, dọc các cửa hàng trên các khu mua sắm ở Tokio đến 6h tối. Liếc vội cái đồng hồ, anh thét lên:

- Thôi xong tôi rồi, nhanh lên, chúng ta chỉ còn một tiếng!

- Để làm gì thế?

Không trả lời, anh kéo cô vào trong xe, thắt dây an toàn và........phòng như điên về nhà anh. Biệt thự nhà Kudo.

- Nhanh nhanh, làm ơn nhanh nhanh lên cho tôi nhờ, vào nhà đi! - Anh gắt lên như sắp chết tới nơi và lôi cô xềnh xệch vào nhà. (khổ thân Ran, một ngày mà bị lôi đến cả chục lần)

- Vào nhà anh á, để làm gì?

- Thay đồ đi, làm ơn, tôi đã hứa với chủ tịch là sẽ đi dự tiệc thay cậu Hakuba rồi, và cô cũng phải đi theo...

- Ế, tôi á, tại sao? (Nhìn mặt Ran lúc này iu ơi là iu)

- Tôi xin đấy, cô làm ơn thay đồ đi

- Đồ? Là cái này á?

- Ừ, phòng tắm ở kia kìa

- Thôi được rồi, cấm anh...nhìn trộm đó nha.... - Ran bẽn lẽn trả lời..

- Tôi cũng phải thay mà....Hahaha

- Anh thay ở đâu?

- Trong phòng
------------------------------------------------------
Shinichi POV
Ngỡ ngàng và ngạc nhiên, tôi không biết em lại đẹp đến thế, phải, như một thiên thần. Em phát hiện ra tôi nhìn em khác mọi khi và cũng vì thế, em quay đi để giấu bộ mặt xấu hổ của mình. 

Cuối cùng, tôi đã đưa em vào trong xe, phóng đi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net