Chương 24: Né tránh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua buổi tối kinh sợ hôm qua, sáng hôm sau Jeon JungKook tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng vì một đêm mất ngủ. Thật ra cũng có ngủ chứ không hẳn là mất, nhưng là nửa đêm bị giật mình rồi thức tới sáng luôn.

Năm giờ sáng, Jeon JungKook vì dậy sớm nên không biết làm gì liền thay đồ xuống chung cư chạy bộ một tí. Cũng lâu rồi cậu không chạy bộ, dạo này có cảm giác như mình tăng cân nên đành chạy một tí vậy.

Jeon JungKook sau khi thay đồ và mang giày xong xuôi liền tiến ra phía cửa. Cậu cẩn thận, e dè mở hé cửa ra rồi liếc qua ngó lại. Phù, may quá không thấy hắn! Chắc là vẫn còn ngủ rồi.

Jeon JungKook thật ra là sợ Kim TaeHyung nhìn thấy mình. Sau sự việc tối qua cậu nghĩ mình nên tránh xa hắn ra, tốt nhất đừng bao giờ chạm mặt hắn thì hơn. Cậu cũng nghĩ tới việc dọn đi chỗ khác, nhưng vẫn là không nỡ.

Nơi này điều kiện tốt như vậy, lại gần trường mẫu giáo, trường cậu và cả JTJ nữa, vì vậy cậu không dại mà đi nơi khác đâu. Vì lợi ích của bản thân nên Jeon JungKook sẽ cố gắng tận lực né tránh Kim TaeHyung, chứ không bao giờ nghĩ đến việc dọn đi nơi khác ở.

Nghĩ nghĩ rồi lại ngó ngó, sau một hồi Jeon JungKook liền mở cửa đi ra ngoài. Cẩn thận khóa cửa, nhẹ bước đến thang máy, cậu không ngờ rằng có một người vẫn nhìn cậu từ nãy đến giờ.

Kim TaeHyung theo thường lệ dậy sớm chạy bộ, đây là thói quen hàng ngày của hắn. Và cũng là câu trả lời cho việc vì sao thân hình hắn lại đẹp như thế. Tất cả là nhờ vào việc hắn chăm chạy bộ và tập thể thao thường xuyên.

Khi Kim TaeHyung vừa mới hé cửa một tí liền nhìn thấy cánh cửa đối diện có một con thỏ đang nhìn tới, ngó lui thông qua cánh cửa đang mở hé. Thông qua khe cửa be bé, hắn nhìn xem con thỏ đấy là đang làm gì liền thấy cậu thẩn thờ nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại ngó qua ngó lại và nhanh chóng khóa cửa bước ra ngoài, khẽ khàng đi tới thang máy.

Jeon JungKook không ngờ rằng mình đã quên mất việc trời vẫn chưa sáng hẳn và căn hộ của Kim TaeHyung trùng hợp thay lại nằm ở phía ngược sáng. Vậy nên việc cậu không thể thấy hắn đang hé cửa là điều hiển nhiên.

Kim TaeHyung nhếch miệng đợi Jeon JungKook đi hẳn rồi mới mở cửa bước ra. Hắn biết cậu vì sao lại lén lút, thập thò như thế. Cậu chính là đang tránh mặt hắn! Nhưng có vẻ như cậu xem thường hắn rồi. Jeon JungKook nghĩ cậu có thể tránh khỏi hắn cả đời ư? Đó là điều không thể nào rồi.

"Jeon JungKook, cậu có thể tránh được tôi một ngày hôm nay. Nhưng tôi không chắc cậu có thể tránh khỏi tôi vào những ngày tháng sau này đâu.", Kim TaeHyung nghĩ rồi nở nụ cười có thể cho là âm hiểm, tiến đến thang máy đi xuống dưới.

-o0o-

Jeon JungKook sau một hồi chạy liền ngồi xuống ghế đá trong công viên phía dưới chung cư ngắm cảnh. Đã lâu lắm rồi cậu không vừa chạy vừa tận hưởng không khí như vậy, đúng là có chút thoải mái mà.

Nhìn ngắm cảnh vật vào buổi sáng, nhắm mắt hưởng thụ cái lạnh của cơn gió vào cuối thu. Nhanh thật! Vậy mà đã gần năm năm cậu có Jeon TaeJung rồi. Nhớ năm xưa khi biết mình mang thai cũng là vào một ngày chiều cuối thu.

Lúc đó, Jeon JungKook cũng ra công viên ngồi ngắm nhìn mọi thứ giống như vầy đây. Rồi sau đó là nhờ cái lạnh của cơn gió mang hết đi những muộn phiền của mình.

Lúc ấy phải nói là Jeon JungKook rất sợ. Cậu sợ bị người đời nhìn mình bằng ánh mắt kì thị, sợ bị xem là quái vật. Đặc biệt cậu sợ nhất chính là ba mẹ sẽ từ cậu. Nhắc đến ba mẹ hai mắt cậu lại cay xè. Cậu nhớ họ!

Ba mẹ Jeon JungKook qua đời trước một vài ngày khi cậu biết mình có bé con. Khi đó, cậu như rơi vào tình trạng hoảng loạn cùng khủng hoảng. Cứ nghĩ thử đi, vài hôm trước vừa chịu cú sốc ba mẹ mình mất, thì mấy hôm sau lại nhận thêm một cú sốc nữa đó là mình mang thai. Trong khi chính mình còn không hề biết mặt mũi của cha đứa nhỏ là ai, như vậy sẽ như thế nào?

Tất nhiên là suy sụp rồi cùng rối loạn rồi! Jeon JungKook chính là như thế. Cậu lúc ấy còn nghĩ đến chuyện tự vẫn nữa kìa! Nhưng may mắn thay, nhờ có Kim YuGyeom và Park JiMin ngăn can, ở bên cạnh động viên, khuyên nhủ nên cậu mới suy nghĩ thoáng hơn. Lúc đó xém tí nữa cậu đã rơi vào căn bệnh trầm cảm.

Hồi tưởng lại chuyện cũ khiến hai mắt Jeon JungKook dần đỏ lên, cơn gió lạnh thổi vào mặt càng làm cho hai mắt cậu cay xè. Cậu tự khen bản thân mình thật quá là kiên cường. Sau biết bao nhiêu chuyện xảy ra vậy mà cậu vẫn mạnh mẽ đối mặt với chúng, không hề trốn tránh cũng chẳng muốn chạy trốn.

Lấy điện thoại ra xem thời gian, mắt thấy đã gần sáu giờ, Jeon JungKook liền ổn định lại tinh thần đi lên căn hộ của mình. Phải chuẩn bị bữa sáng cho Jeon TaeJung nữa chứ dù gì hôm nay cũng chẳng phải ngày nghỉ.

Khi đã đi đến gần cửa ra vào, Jeon JungKook liền nhìn thấy bóng dáng mà mình muốn né tránh. Cậu hoảng hốt chạy thật nhanh vào trong sảnh, tiến lại thang máy rồi chui tọt vào trong. Mong là hắn sẽ không thấy cậu.

Kim TaeHyung sau khi chạy xong liền thả cước bộ đi về chung cư. Lúc đi ngang qua công viên hắn có thấy thân ấy quen thuộc đang ngồi thẩn thờ trên ghế đá. Định bụng lướt qua luôn nhưng không hiểu sao vẫn là đứng lại nhìn cậu.

Ngắm nhìn Jeon JungKook đang nhắm mắt hưởng thụ cơn gió mát lạnh cuối thu, Kim TaeHyung đột nhiên có cảm giác bình yên đến lạ. Hắn không biết cảm nhận của mình về cậu là gì, nhưng mỗi khi nhìn cậu cười hắn cảm thấy rất thoải mái, khi cậu nổi giận hắn chính là thấy rất đáng yêu.

Ngoài ra, khi thấy Jeon JungKook đùa giỡn với Park JiMin và Kim YuGyeom, hắn cảm thấy cực kì khó chịu. Tuy nhiên lại không biết bản thân khó chịu vì việc gì.

Có lẽ Kim TaeHyung chưa nhận ra, hắn chính là đã 'đổ' Jeon JungKook rồi. Trên thương trường làm ăn hắn đặc biệt tài giỏi, nhưng còn trong chuyện tình cảm có vẻ hắn vẫn còn non lắm.

Kim TaeHyung cứ đứng ngắm Jeon JungKook mãi như thế cho đến khi thấy cậu đứng dậy đi lên căn hộ của mình. Hắn nấp sang một bên đợi cậu ra khỏi công viên mới từ từ bước ra.

Nhìn Jeon JungKook đi hướng ngược lại với mình Kim TaeHyung có chút gì đó khá hụt hẫng. Không biết nữa nhưng hắn muốn cậu nhìn thấy bản thân đã đứng ngắm cậu nãy giờ. Vò lấy mái đầu của mình, hắn từ từ rảo bước đến cửa khu chung cư.

Khi chỉ còn cách cửa chung cư một đoạn, Kim TaeHyung thấy Jeon JungKook cũng gần đến cửa và có vẻ như cậu cũng nhìn thấy hắn. Bằng chứng là cậu đang hoảng hốt và nhanh chóng chạy vào trong kia kìa.

Kim TaeHyung khẽ mỉm cười khi nhìn thấy cảnh ấy. Hắn cũng đâu có ăn thịt cậu đâu, sao lại sợ đến mức bỏ chạy như thế rồi? Nhưng vẫn là có chút buồn đi. Cậu sợ hắn đến thế sao? Sợ đến mức chỉ mới nhìn thấy từ xa liền bỏ chạy?

Kim TaeHyung chợt nhớ đến câu nói của bà Kim vào mấy hôm trước. Hắn nghĩ lần này mình sẽ nghe theo lời mẹ hắn. Thử một tí chắc không sao đâu nhỉ? Nếu không thành thì vẫn là còn Jeon TaeJung trói buộc mà.

Mặc dù việc trói buộc dó chút bỉ ổi nhưng vẫn là bỉ ổi bất đắc dĩ. Kim TaeHyung vốn dĩ đâu có muốn việc thất bại đó xảy ra. Nếu nó mà không thành công thật, rồi hắn lỡ yêu Jeon JungKook thì Jeon TaeJung lúc đó chính là chiếc phao cứu sinh duy nhất để hắn bám vào rồi. Làm một tên bỉ ổi bất đắc dĩ, chắc sẽ không sao đâu mà...ha?

-o0o-

Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như bình thường, chỉ có điều một tuần nay Jeon JungKook không hề gặp Kim TaeHyung nữa. Ừ thì đúng là cậu đang cố gắng né hắn nhưng mà hắn cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới luôn rồi ấy. Việc này khiến cho cậu có chút lo lắng (?).

Jeon JungKook cũng có nghĩ đến việc phải chăng bữa đó mình nặng lời quá nên Kim TaeHyung thật sự đã bỏ đi nơi khác. Nhưng chẳng phải hắn bảo sẽ cướp người sinh ra Jeon TaeJung hay sao? Không lí nào vì chuyện cỏn con đó mà hắn bỏ đi luôn được!

"Ơ nghĩ cái gì vậy nè? Sao tự nhiên nhớ câu đó chi vậy? Hắn cướp gì thì kệ hắn chứ, mày quan tâm làm gì? Mày điên rồi Jeon JungKook! Điên thật rồi!", Jeon JungKook tự chửi thầm bản thân mình, tự đập đầu vào gối ôm trong phòng khách. Nhưng hôm đó còn có một sự việc khác nữa. Đó là, đó là....

"A, Jeon JungKook mày không được nhớ về nó, không được nghĩ đến cái nụ hôn chết tiệt đó nữa. Mặc kệ tên vô sỉ kia đi mày nghĩ nhiều làm gì? Phải chăng mấy nay làm việc riết nên đầu óc lú lẫn rồi? Đúng rồi chắc chắn là do làm việc nhiều nên mới thế! Phải làm việc ít lại, đúng rồi làm ít lại.", ừm thì trông cũng không khác gì mấy tên thần kinh trốn viện lắm.

Jeon TaeJung đang đọc cuốn tiểu thuyết trinh thám mới mua hôm bữa ngao ngán lắc đầu, "Rốt cuộc baba bị chạm mạch ở đâu rồi? Lúc trước vẫn bình thường mà? Sao tự nhiên từ hôm chạy bộ về lại dở chứng thế này? Chắc bữa nào phải nhờ ba Chimin dẫn baba đến bệnh viện xem sao.", nói rồi lại tiếp tục đọc sách.

Đấy con với chả cái nuôi cho nó mập mạp, đáng yêu như thế rồi nó quay qua nó nó baba nó vậy đó, coi tức không? Nếu Jeon JungKook mà nghe được đảm bảo cậu sẽ giận đến tím người, tức đến colorful luôn cho mọi người coi.

================================================================

tuy là tui beta lại fic nhưng beta từ tận tối khuya đến năm sáu giờ sáng mới xong nên sẽ không tránh khỏi việc bị sót lỗi nào đó, như chính tả hoặc lời văn chẳng hạn. nếu chỗ nào không hiểu mọi người cứ hỏi nha, tui sẽ giải đáp cho nha.

fact: hôm qua tui ngủ dậy là lúc mười hai giờ trưa và đã thức đến tận bây giờ là bảy giờ sáng, cả hai hôm trước cũng thức tầm giờ đó đến sáu giờ sáng hơn nên tui vẫn còn ngáo lắm. nếu mấy chương trước tui up có lỗi chỗ nào mọi người hãy cmt báo cho tui nha. chứ giờ tui ngáo lắm rồi không đâu là đúng, đâu là sai đâu hjc :'((

2020.08.02

(đã chỉnh sửa)

#nky

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net