Special gift 3: Chuyện thi cử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kookie à, nghỉ ngơi tí xuống ăn tối thôi em.", Kim TaeHyung nhẹ nhàng tiến đến gần Jeon JungKook vẫn đang bận rộn viết từng dòng chữ một.

"Anh với Bảo Bảo ăn trước đi, em làm nốt cái này rồi ra sau.", tay vẫn không có dấu hiệu ngừng viết, Jeon JungKook chẳng buồn ngước nhìn Kim TaeHyung mà trả lời.

"Không được, mấy hôm trước em cũng nói thế cuối cùng lại bỏ bữa tối khiến cho bệnh dạ dày xém nữa là tái phát rồi. Ngoan, nghe anh ra ăn tối đã rồi hẳn làm tiếp.", thấy Jeon JungKook có vẻ như không để tâm đến lời nói của mình, Kim TaeHyung quyết định dùng 'bạo lực' để giải quyết.

"Ya, cái tên này anh làm gì thế? Mau thả em xuống đi!", bất ngờ bị bế khỏi bàn học Jeon JungKook hoảng loạn, vùng vẫy hét lên, "Kim TaeHyung, anh mau bỏ em xuống!"

Mặc cho người nhỏ hơn đang cố thoát khỏi vòng tay của mình, Kim TaeHyung vẫn bình thản ôm chặt lấy Jeon JungKook, "Trông em không có tí đá động gì đến lời anh nói nên anh sẽ cưỡng ép em phải ra ăn tối cùng anh và con."

Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Kim TaeHyung, Jeon JungKook biết chắc nếu vẫn không thỏa hiệp thì hắn chẳng cho cậu tự đi đâu, "Em sẽ ăn tối cùng anh và con mà nên là hãy thả em xuống đi, TaeHyungie."

"Không, giờ anh muốn tự mình bế em xuống ăn tối nên em hãy ngoan ngoãn nằm im đi.", vẻ mặt chẳng đổi nét, giọng điệu lại chắc nịch như này thì Jeon JungKook biết, hiện tại dù cậu có nói gì hắn cũng không chịu nghe đâu. 

Hic, người ta chỉ muốn tìm tài liệu để hoàn thành việc thi cử thôi mà, có cần phải mạnh bạo với người ta vậy không, đồ tồi tệ này.

Chả là dạo này đang trong mùa thi cử của Jeon JungKook, chỉ nốt bài thi lần này nữa thôi là cậu có thể ra trường được rồi. Vì muốn bài luận văn tốt nghiệp của mình phải thật hoàn hảo, nên mấy ngày nay cậu đã thức đêm thức hôm để cật lực tìm tài liệu, ghi chép rồi chỉnh sửa đến quên cả giờ ăn giấc ngủ.

Mới hôm trước vì quá căng thẳng thêm việc không ăn uống đầy đủ nên dạ dày của Jeon JungKook đột nhiên quặng đau, may là Kim TaeHyung vừa lúc đi làm về thấy cậu nằm ôm bụng trên đất liền nhanh chóng đưa cậu vào bệnh viện.

Sau sự việc của ngày hôm đó, Kim TaeHyung quyết định không nhân nhượng với Jeon JungKook trong việc ăn uống nữa. Nếu cậu ngồi lì trong phòng chẳng chịu xuống ăn thì hắn sẽ đem cơm lên tận nơi để bắt ép cậu ăn, còn cứ tiếp tục kháng cự dĩ nhiên hắn phải giải quyết bằng biện pháp riêng rồi.

Xuống đến bàn ăn không thấy Jeon TaeJung đâu, Jeon JungKook thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu để con trai thấy được cảnh này chắc cậu phải tìm cái hố để chui xuống vì ngượng mất. Dù đôi khi có lỡ để bé thấy cảnh hai người tình tứ với nhau, nhưng da mặt cậu vốn không dày như ai kia, nên việc thể hiện tình cảm lúc người khác ở cạnh với cậu có hơi xấu hổ một chút.

"Ủa Bảo Bảo đâu rồi anh?", rút lại đôi tay đang ôm cổ người lớn hơn, Jeon JungKook được Kim TaeHyung cưng chiều đặt vào ghế bàn ăn.

"Chắc vào phòng lấy gì rồi, ban nãy thằng bé vừa giúp anh dọn bàn ăn mà.", đi đến rót ra ba cốc nước cam, Kim TaeHyung nhẹ giọng nói.

Nửa phút sau đó, Jeon TaeJung từ trên lầu đi xuống rồi chạy lại ôm Jeon JungKook đã vài hôm không được gần gũi vì cậu quá bận rộn cho việc thi cử. Đột nhiên thấy có lỗi với con trai quá nên cậu bế bé lên, hôn vài cái vào đôi má bánh bao trắng trắng tròn tròn của bé làm người nào đấy cũng thầm ghen tị.

Nháo nhào một lúc gia đình ba người bọn họ mới bắt đầu động đũa, đến lúc hoàn thành bữa tối Jeon TaeJung ngoan ngoãn giúp bố và baba của mình dọn bàn ăn rồi chạy ra phòng khách xem phim hoạt hình mà mình yêu thích. 

Kim TaeHyung lại rất tự giác, hắn đeo găng tay vào chăm chỉ rửa bát để Jeon JungKook có thêm thời gian hoàn thành công việc một cách nhanh chóng. Nhìn người đàn ông nguyện vì mình mà học tất cả mọi việc chỉ để có thể phụ giúp mình đôi chút, Jeon JungKook đột nhiên cảm động muốn rơi lệ. 

Mắt thấy con trai vẫn đang hào hứng với bộ phim hoạt hình ở bên ngoài, Jeon JungKook nhẹ nhàng bước đến ôm lấy Kim TaeHyung vẫn đang chú tâm rửa bát. Cậu khẽ gọi một tiếng, "TaeHyungie ơi!", nghe thật êm dịu và tình cảm. 

"Anh nghe. Có việc gì không, bảo bối?", đáp lại Jeon JungKook một cách ôn nhu, Kim TaeHyung ước khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi.

Jeon JungKook kề tai mình vào tấm lưng vững chãi của người phía trước, cảm nhận nhịp tim bình ổn của người nọ cậu chợt thấy lòng mình sao bình yên quá.

"Không có gì, chỉ là em yêu anh thôi.", nhắm lại đôi mi tận hưởng giây phút yên bình, khoảnh khắc này tâm trạng cậu thật thoải mái làm sao. Mọi sự căng thẳng, mệt mỏi của những ngày qua đột nhiên tan biến đi mất như chưa từng tồn tại trong đầu cậu vậy.

Kim TaeHyung chợt khựng lại một chốc, cảm nhận vòng tay đang siết chặt lấy mình cùng hơi ấm từ thân nhiệt sau lưng truyền đến, lan rộng cả thân thể và le lói vào trái tim vốn đang yên bình của hắn. Chỉ vì một lời nói tưởng chừng như nhẹ nhàng lại khiến cho nơi lồng ngực nóng hổi đập liên hồi không thôi. 

Úp cái bát cuối cùng vào kệ, Kim TaeHyung bỏ đôi găng tay rửa bát ra rồi xoay lại bao người nhỏ hơn vào lòng, "Kookie, em nói lại lời vừa nãy được không?", giọng điệu hắn nghe sao thật ôn nhu thâm tình.

"Lí do gì mà em phải nhắc lại cho anh lần nữa?", nở nụ cười đáng yêu đầy tinh nghịch, Jeon JungKook vui vẻ khi thấy gương mặt của người đối diện xịu xuống, giọng nói êm dịu, dễ nghe lại lần nữa thủ thỉ bên tai người lớn hơn, "Kim TaeHyung, em yêu anh."

Đôi mắt phượng sâu hút trong phút chốc ánh lên tia hạnh phúc, Kim TaeHyung siết chặt hơn vòng tay đang ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của Jeon JungKook, "Kookie, thỏ nhỏ, bảo bối, anh cũng yêu em, rất rất yêu em, yêu cả Bảo Bảo nữa. Ba con em chính là thế giới nhỏ của anh vì vậy đừng bao giờ rời xa anh nhé."

Im lặng không đáp, Jeon JungKook ôm chặt lấy Kim TaeHyung và rúc sâu hơn vào lòng ngực rộng lớn chứa đầy hơi ấm của hắn. Giờ phút này cậu sẽ mặc kệ thi cử, mặc kệ bài luận và cả tài liệu, cậu chỉ muốn tận hưởng bầu không khí hòa hợp tràn ngập hạnh phúc của hiện tại mà thôi.

Dịu dàng đặt lên đỉnh đầu Jeon JungKook một nụ hôn nhẹ chứa đầy sự trân trọng của mình đối với cậu, Kim TaeHyung tựa đầu lên mái tóc vẫn còn thoang thoảng mùi thơm dễ chịu từ dầu gội của người bé hơn. Hắn không mong cầu gì nhiều, chỉ ước những khoảnh khắc bình yên như hiện tại sẽ mãi tiếp diễn trong ngày tháng tương lai sau này. 

Đây chính là câu chuyện trong mùa thi cử của Jeon JungKook. Êm đềm, nhẹ nhàng, ấm áp và đầy ắp sự lãng mạn. Còn bạn thì sao?

================================================================================

hỉ ẻvẻryỏne thỉs ỉs tróc nhỷ =))) lâu gùi hông gặp mng, tui cứ tưởng lần cuối cùng update chương mới là hồi tháng 2 vừa rồi cơ nhưng vào check lại thì ai mà dè đâu tận tháng 12 năm ngoái =)))

ban đầu tui tính viết chương 53 rồi nhma hông hiểu sao chữ nó hông có chịu chạy nên là phải chuyển hướng sang special gift chữa cháy đỡ :')) hui thì cứ xem như đây là món quà tui tặng mng sau hơn nửa năm không up chương mới i, gất nà syn lũi mng luôn :')))

tui tính up cái sì pé si ồ này trước khi xem điểm thi tốt nghiệp cơ, nhma tới giờ có điểm vẫn chưa viết xong mà bạn bè đứa nào cũm hỏi điểm hếch nên là lo xem của mình xong xem cho bạn rồi trễ mất tiêu luôn =))) hjc, hui mng tạm đọc đỡ cái special gift nì i nha còn chương 53 để tui ráng kiếm lại cái não bị rớt từ tầng 3 của địa điểm thi lắp zô lại gòi tui viết tiếp nhia :'))) đu longfic chi cko khổ z nè, huhu ༎ຶ‿༎ຶ

mụt lần nữa gất syn lũi mng và cũm cảm ơn mng nhìu vì đã đủ kiên nhẫn chờ đợi tui nhe 🥺 cơ mà trong khoảng thời gian tui học hành thi cử tự dưng Bảo Bảo được nhiều người để ý xỉu, làm tui hơi rén kiểu sợ bị phốt í =))) chứ cái fic vừa teenfic vừa dở tệ như nì đột nhiên được để ý nên làm rén đúng rén luôn 🥲 hui bai bai mng nhia tui đi chìm vào giấc mộng sau mười mấy ngày hồi hộp muốn xỉu vì điểm thi tốt nghiệp đei =)))

2022.07.24

#nky


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net