Chương 17: Kẹo bọc đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bàn tán cậu mới biết, thì ra từ năm Taehyung lên 9 tuổi, mỗi khi chơi trò này, Taehyung luôn luôn bắt trúng lá bài vua.

Jungkook nhìn nhìn lá bài ghi chữ thử thách trong tay mà lòng rơi lệ. Cậu thầm nghĩ Taehyung lần đầu tiên gặp cậu là năm 9 tuổi, bị cậu đánh lần đầu tiên vào năm 9 tuổi, và cũng năm ấy hắn bắt đầu may mắn!! Nếu nghĩ kĩ thì chắc có lẽ Taehyung nên cảm ơn cậu thì hơn, bởi vì có thể năm đó cậu đã hút hết xui xẻo của hắn rồi không chừng, ai chứ riêng Thần Xui Xẻo thì mê cậu lắm!!!

Jungkook đang suy nghĩ miên man đột nhiên bị một đôi mắt trắng dã liếc sang, cậu liền nhanh chóng giấu lá bài đi. Muốn nhìn lén cậu hả, đâu có dễ!!

- " Giấu làm gì không biết, cậu đừng quên tôi là vua!!"- Nói rồi Taehyung liền hướng đến mọi người nham nhở nói

- " Xin lỗi vì con vừa về là lại soán ngôi của mọi người rồi, con cũng không muốn đâu a~~!"- Hắn giả vờ đáng thương trước ánh nhìn khinh bỉ của mọi người - " Nhưng mà đã lỡ được ông trời ưu ái rồi thì con cũng đành chịu vậy, và bây giờ con sẽ chọn lượt đầu tiên nhé!!"

Jungkook chỉ vừa cảm nhận được sự nguy hiểm thì tên của cậu đã ngay lập tức được xướng lên. Biết ngay mà, tên hỗn đản này làm sao tha cho cậu được!

- " Sự thật hay thử thách??"

- "Thử thách"- Jungkook thểu não lật lá bài ra cho mọi người cùng nhìn

Cậu trừng mắt với Taehyung ngầm đe dọa. Tốt nhất là cậu đừng bắt tôi làm trò gì quái gỡ, nếu không ngày mai tôi lái xe vào rừng rồi bỏ cậu ở đó cho biết!!

Taehyung đã nhìn thấy hết cái trừng mắt của cậu, hắn cũng chỉ cười gian tà rồi sau đó không nói không rằng chạy vào phòng trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu và tất cả mọi người. Một phút sau hắn liền chui ra với cây đàn trên tay

- " Thử thách tôi muốn cậu hoàn thành chính là hát Spring Day cho tất cả mọi người cùng nghe!!"

Jungkook nhìn đến ánh mắt mong chờ sáng lấp lánh của tất cả mọi người thì chỉ muốn cắn lưỡi tại chỗ, cậu làm sao hát được???

- " Tôi..."

- " Con cứ hát đi, không sao đâu!!"- Bà Kim chen vào một câu cổ động, mọi người bên ngoài cũng nhao nhao muốn nghe giọng hát của cậu. Lúc này cậu liền nhìn đến gương mặt tươi rói của tên cầm đàn thì chỉ muốn nhào đến bóp cổ hắn chết cho rồi, hắn hại cậu thảm thật a~~~!

Nhưng hiện giờ cậu không còn đường lui nữa, mọi người của Kim gia, đặc biệt là ông bà Kim sẽ lăng trì cậu vì phá vỡ đi truyền thống gia đình mất, huhu cậu chết chắc rồi!!

Jungkook run run xoắn xoắn lá bài trong tay, sau đó e dè nói

- " Con hát dở lắm, mọi người đừng để ý đến con nha!!"- Cậu vừa run vừa xấu hổ nên nói năng loạn xạ hết cả lên, Taehyung đành phải bật cười sửa lỗi

- " Phải nói là mong mọi người không chê, đừng để ý là cái quái quỷ gì??"

Mọi người đều cười tủm tỉm trước sự dễ thương của cặp chủ tớ này

Jungkook muốn tập trung nên triệt để quên luôn phản kháng Taehyung, chỉ hít sâu một hơi để bình ổn tâm tình, sau đó liền nghe Taehyung nói nhỏ

- " Hát đoạn điệp khúc thôi là được. Cậu cứ hát đi, tôi sẽ bắt tông giúp cậu!!"

Không hiểu sao nghe Taehyung nói như thế, Jungkook liền cảm thấy như được tiếp thêm tự tin, cậu hít một hơi nữa liền cất tiếng hát

Giọng Jungkook là giọng nam cao nên hát phần điệp khúc của Spring Day cực kì phù hợp, nghe vừa trong trẻo du dương lại ấm lòng đến lạ

Phần đầu do cậu chưa quen hát theo nhạc đệm nên còn chệch choạng, nhưng từ câu thứ ba trở đi liền trở nên êm ái mượt mà hòa cùng tiếng đàn ghi-ta trầm bổng len lõi vào từng ngóc ngách của tâm hồn và làm cho mọi người đều mê đắm

Mọi người như bị cuốn theo từng chữ mà Jungkook phát ra, đến khi tiếng đàn kết thúc thì họ mới chợt bừng tỉnh và đưa ra một tràng vỗ tay vang dội

- " Con thật sự hát rất hay đấy, ta rất thích giọng con"- Bà Kim liên tục giơ ngón cái về phía cậu làm cậu cũng chỉ biết cười ngượng ngùng nói một câu cảm ơn. Phản ứng của mọi người làm cậu rất vui nhưng cũng có chút bất ngờ, cậu không nghĩ rằng họ lại thích, ngay cả ông Kim cũng vỗ tay cho cậu mà, cậu hạnh phúc chết mất thôi!

Khuỷu tay đột nhiên bị huých một cái, Jungkook giật mình xoay sang đã nhìn thấy Taehyung lợi dụng lúc xoay ra sau cất đàn mà nói với cậu một câu: " Cậu nên cảm ơn tôi đi", sau đó hắn lại xoay ra như không có chuyện gì, cái tên này thật là!!!

Một màn cảm thán trôi qua, trò chơi lại được tiếp tục khi Jungkook đã chọn được người thực hiện thử thách, đó là quản gia Lee. Quản gia Lee bóc được lá bài sự thật, và đứng trước câu hỏi ông có điều gì muốn thổ lộ với mọi người hay không thì ông lại khổ sở nhăn mặt và khai rằng chính ông đã quên tưới hai cây đào trước nhà nên mùa đông năm nay cả nhà mới không được ngắm hoa đòa nở, ông thành thật xin lỗi!

Đứng trước lời thú tội to bự của Lee quản gia, cả nhà liền có một màn cười ra nước mắt. Sau đó thì đến vú Han rồi tới người hầu, tài xế, bà Kim và ông Kim là hai người cuối cùng trước khi đến lượt vua. Lời thú tội hay thử thách của ai cũng là những màn hài hước không chịu nổi, ngay cả ông Kim cũng quên luôn hình tượng mà trầy trật thực hiện thử thách trồng chuối, không khí lúc này có thể nói là chỉ cần một con ruồi bay qua là ai cũng đều có thể cười!!!

Cuối cùng cũng đến lượt con át chủ bài ra sân, và lần này ông Kim là người tra hỏi vua

- " Sự thật hay thử thách??"

- " Ừm... sự thật đi, con không có gì phải giấu nên cần gì phải sợ!!"- Taehyung rất tự tin. Những năm trước hắn đều chọn sự thật, bởi vì thật sự đối với gia đình, hắn chả có gì phải giấu cả

Ông Kim nghe hắn trả lời tự tin như thế liền nhếch miệng

- " Tự tin gớm!! Vậy trả lời thật câu hỏi của ta, con có bạn gái chưa??"

- " Chưa!"- Một chữ, ngay và luôn, cực kì mạnh mẽ và dứt khoát

Thế nhưng ông Kim đã ngay lập tức đạp đổ sự tự tin của hắn

- " Vua mà lại nói dối, con phải chịu phạt!!"

- " Bố, con nói dối khi nào, đó là sự thật mà!!"- Taehyung ngay lập tức giãy nãy

- " Sự thật?? Vậy con nhìn xem đây là cái gì?? Con đừng tưởng bí mật đi ăn với người ta là có thể giấu được ông già này nhé!!"

Ông Kim vừa đặt điện thoại lên bàn Taehyung đã ngay lập tức nhìn ra 3 người trong ảnh kia chính là hắn, Jungkook và Ahn Yoojung. Taehyung trợn tròn mắt mà nhìn, sau đó liền hỏi ông Kim

- " Bố theo dõi con??"- Taehyung chắc chắn rằng hắn đã cho người giấu nhẹm chuyện hắn xuất hiện ở nhà hàng hôm đó, tuyệt đối không thể có chuyện hình ảnh này lọt ra bên ngoài được, vậy là chỉ có khả năng ông Kim cho người theo dõi hắn chụp lại mà thôi

Đứng trước sự phẫn nộ của Taehyung ông Kim cũng là một mặt bình tĩnh nói

- " Bố mà thèm theo dõi con à, chuyện này đăng đầy trên báo ngày 15 tháng 12 với dòng tít " Bạn gái Kim Taehyung cuối cùng cũng lộ diện" kia kìa, vậy bố còn cần cho người theo dõi sao??"

- " Sao lại như thế được??"- Taehyung hơi thất thần lầm bầm, sau đó liền hướng ông Kim đính chính - " Nhưng mà chuyện này không như bố nghĩ đâu, cô ta không phải bạn gái con"

Từ hôm rời khỏi nhà hàng Taehyung liền có một khoảng thời gian cắm đầu ở cửa hàng của Jonghyun, cũng không còn hứng thú đọc tin tức nữa nên bài báo ngày hôm đó hắn tất nhiên không biết. Tuy nhiên sau khi hắn nghĩ kĩ lại, hắn liền nghĩ ra một khả năng, và chuyện này có liên quan đến cô tiểu thư nhà họ Ahn kia!

Ông Kim liếc mắt nhìn Taehyung, sau đó thu lại điện thoại nói

- " Bằng chứng thì cũng lên báo rồi, con cũng đi ăn tối với người ta rồi, còn chối gì nữa??"

- " Bố, không phải mà!!"- Taehyung dài giọng, tối hôm đó người mà hắn dẫn đi ăn là Jungkook chứ có phải là cô tiểu thư kia đâu.

Nhưng mà sau chuyện này hắn cũng ngộ ra được một chuyện, hắn đã hiểu tại sao bố lại thay đổi thái độ với Jungkook rồi, đó là vì ông nghĩ hắn có bạn gái. Mẹ nó, vậy bây giờ hắn nên buồn hay vui đây???

- " Không nói nhiều nữa, bây giờ bố có bằng chứng nên xem như vua đã phạm luật, lần này con không được nhận quà nhé con trai!!"

Taehyung nào có để tâm đến quà cáp gì, cái hắn quan tâm là sự hiểu lầm to lớn này thôi. Ngay cả người bố tinh anh của hắn còn bị lừa thì thế giới ngoài kia sẽ ra sao đây? Xem ra việc này chính là do cô tiểu thư họ Ahn kia giở trò rồi!!

Cả nhà chia quà xong, Jungkook được bầu chọn là người có màn thực hiện thử thách ngoạn mục nhất nên cả một thùng bánh kẹo lớn nhất là dành cho cậu.

Đây là Giáng sinh đầu tiên suốt 20 năm qua mà cậu cười nhiều đến như thế!! Cái không khí gia đình vui vẻ ấm áp này làm cậu cười đến không ngậm nổi mồm, có gia đình đúng là tốt thật!!! Cậu ôm hộp quà về phòng, mọi người cũng lần lượt dọn dẹp rồi về phòng đi ngủ, thế là đêm Giáng sinh cũng trôi qua

Hơn 1 giờ sáng, Jungkook vẫn còn chưa ngủ được bởi vì trong tim vẫn còn lâng lâng cảm giác lúc tối. Đây thật sự là Giáng sinh vui vẻ đầu tiên của cậu sau 20 năm đấy!

Lúc trước ở trung tâm cũng có tổ chức Giáng sinh, nhưng đó là Giáng sinh qua loa của những người anh em tụ họp lại ăn uống ca hát, chứ không phải là Giáng sinh gia đình, cậu vốn trầm tính nên cũng cảm thấy có chút lạc lõng, nhưng ngày hôm nay lại khác. Mọi người tổ chức trò chơi, cùng nhau cười cùng nhau nói, còn cùng nhau chia quà, cảm giác là một thành viên trong gia đình khiến cho cậu vui như sắp chết đi được. Cảm giác có gia đình chính là như thế này sao, cậu cuối cùng cũng biết được rồi đấy!!

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Jungkook nghe tiếng dép lê trên sàn nhà, vốn cũng không ngủ được, cậu liền mở cửa phòng ra xem và thấy Taehyung đang xách đàn đi ra vườn. Cậu tò mò nên muốn đi theo, trước khi đi cậu còn vòng lại hốt một nắm kẹo trong phần quà vừa được tặng, sau đó mới bọc lại trong áo rồi rời đi

Taehyung cứ nghĩ mãi về chuyện bài báo lúc tối nên cứ trằn trọc không ngủ được, hắn liền nhớ đến cách làm của Jungkook trước đây nên muốn thử xem sao, biết đâu ra đây ngồi hát nghêu nghao xong lại có thể ngủ được!!

Hắn vừa ngồi xuống lan can của mái đình sau vườn thì đã nhìn thấy một bóng hình khác cũng đang tiến về phía này, mi tâm liền nhíu lại

- " Đi ra đây sao không mặc áo khoác??"- Hình ảnh của Jungkook lúc này giống hệt như đêm đó, một bộ quần áo thể thao màu trắng, lần này thậm chí còn tệ hơn, cậu không khoác áo. Nhìn cậu giống hệt như có thể tan vào trong tuyết vậy!

Jungkook chỉ vừa định tiến đến tặng kẹo cho Taehyung thì đã bị ăn mắng trước, không cam lòng liền bật lại, bởi vì Taehyung cũng chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ màu xám tro

- " Cậu cũng có mặc áo khoác đâu mà nói tôi!"

- " Tôi và cậu giống nhau à? Mới ra mặt đã đỏ một mảng còn cố bướng!!"

- " Mẹ nó cậu có nhìn lại mặt mình chưa mà nói. Tôi đây đã từng cởi trần luyện tập khi tuyết rơi dày trên mắt cá đấy, cậu đừng khinh thường tôi thế chứ??"

- " Mẹ nó tập xong chắc cũng bệnh liệt giường chứ gì mà khoe!"

- "................."

Jungkook muốn cãi nữa nhưng cũng phải im bặt, bởi vì Taehyung đã nói đúng. Năm đó cậu 15 tuổi, luyện một đêm cả trung tâm không ai bệnh, chỉ có cậu là nằm liệt giường cả tuần lễ, mẹ nó cậu đâu có kể với ai đâu sao tên này biết được vậy??

Cậu bị Taehyung nói trúng tim đen liền vừa bực vừa ngại, trực tiếp xoay người

- " Cậu không muốn tôi ở đây thì thôi, tôi đi là được chứ gì!!"

- " Khoan đã!!"

Một tiếng ngăn cản đã khiến Jungkook chùn bước, cậu hậm hực xoay lại đã thấy Taehuyng hất cầm về chỗ nhô lên trong áo cậu nói

- " Mang cái gì đấy!!"

- " Mặc kệ tôi, bây giờ cậu đừng hòng ăn được một viên kẹo nào của tôi nữa, hứ!!"- Cậu nói rồi liền lần thứ hai xoay đi

Nhưng lần này cậu đã đứng sát bậc thềm rồi mà không để ý, chỉ vừa bước thêm 1 bước liền hụt chân đổ nhào về phía trước, kẹo cũng rơi ra văng tung tóe khắp nơi, tuy nhiên chủ nhân của chúng thì còn may chán khi có người đã đỡ được cậu

- " Đi với đứng, có sao không??"- Nếu không phải Taehyung đã nhận ra cậu đang đứng sát thềm và chạy ra kéo cậu lại kịp thì bây giờ cậu đã được ăn tuyết no nê rồi.

Taehyung đỡ cậu đứng thẳng lên sau đó còn cẩn thận nhìn nhìn, hành động vừa rồi đã chọc cho cậu đỏ mặt, lí nhí nói hai chữ không sao rồi liền ngồi xổm xuống nhặt kẹo

Taehyung cũng ngồi xuống phụ cậu, vừa gom kẹo vừa nói

- " Tôi sợ cậu rồi đấy, bộ ăn trúng thuốc súng hay sao mà tôi chỉ hỏi một câu là liền phát hỏa rồi! Giờ ở yên đây đi, tôi sợ cậu đi thêm một lần nữa tôi lại phải vào viện thăm thì phiền lắm!"

Lúc nãy thì một bộ dáng quan tâm, bây giờ lại là một bộ mặt khiêu khích, Jungkook cũng chỉ liếc hắn rồi nói nhỏ một câu " Cậu không phải Taehyung" rồi xoay mặt đi, chọn ngay chiếc ghế đá gần đó mà ngồi xuống bày kẹo ra

Taehyung thấy cậu ngồi thu lu đếm kẹo trong trang phục trắng tinh thì trong lòng liền mềm nhũn!!! Dường như càng ngày hắn càng phát hiện nhiều mặt dễ thương của cậu hay sao ấy, giờ nhìn cậu làm gì hắn cũng thấy đáng yêu, hắn bệnh rồi!!(#Nắng: Đúng rồi, là bệnh tương tư đấy!!!)

Nhìn đã một hồi, hắn liền tiến đến ghế đối diện cậu ngồi xuống

- " Sao lại theo tôi ra đây??!!"

- " Cậu nên trả lời tôi trước, tự dưng đêm khuya cậu ra đây làm gì??"- Jungkook lùa hết kẹo qua một bên, sau đó ngước mặt lên hỏi hắn

- " Tại không ngủ được!!"

- " Không ngủ được thì ra đây làm gì? Hứng gió lạnh bộ ngủ ngon hơn hả??"

Taehyung nhìn cách nói chuyện của cậu như thể đã quên hết chuyện đêm đó cậu cũng y hệt hắn, cuối cùng Taehyung quyết định sẽ khơi gợi lại cho cậu nhớ bằng một giọng điệu không thể thèm đòn hơn

- " Tôi chính là học hỏi một người nào đó a~! Cậu ta đêm đó cũng không ngủ được, liền mặc một bộ đồ trắng tinh như ma chạy ra đây hát vu vơ, khiến cho tôi sợ suýt chút nữa vỡ mật, sau đó chạy vào nhà liền có thể ngủ ngon lành, tôi cũng chỉ là bắt chước theo người ta thôi"

Jungkook nghe Taehyung nói xong mặt liền nóng như phát nổ. Trời ơi tại sao cậu lại quên mất chuyện đáng xấu hổ đó chứ, còn tệ hơn nữa là cậu quên Taehyung đã nhìn thấy hết chuyện đó, mẹ nó thật là thảm mà!!

Jungkook giả vờ lấy ngón tay gãi gãi mi tâm để che bớt đi cái đít khỉ trên mặt, nhưng hành động đó vào mắt Taehyung lại thành ra hài hước khó cưỡng, cuối cùng đã chọc cho Taehyung không nhịn được phải cười ra, kêu nên từng tiếng khùng khục

- " Mẹ nó có gì vui?? Tôi còn chưa tính sổ cậu chuyện lúc tối nhé! Ai bảo cậu tài lanh thế, nếu lỡ tôi run đến không hát nổi thì có phải là có chuyện rồi không? Cậu đúng là chỉ giỏi kiếm chuyện!!"- Jungkook đổi chủ đề

Tarhyung nghe cậu chửi mà cứ dửng dưng

- " Tôi là vậy đấy nhưng không phải đã giúp cậu nở mày nở mặt với cả nhà rồi sao, còn nhận được phần quà to nhất nữa chứ, đã không khen thì thôi còn ở đây mắng tôi??"- Taehyung gần như chồm người lên bàn mà nói. Jungkook bị giật mình liền hơi giật lùi lại, ngay lập tức nhanh miệng

- " Nếu không phải tôi hát hay thì tiêu rồi, cậu thì có công gì mà đòi??"- Nói xong liền nhìn đến Taehyung trề môi không cam lòng bên cạnh, ánh mắt cậu liền mất đi sự lãnh liệt

Cậu vô thanh vô tức dùng tay đẩy đống kẹo trên bàn sang trước mặt Taehyung trong khi mặt vẫn xoay hướng khác, sau đó mới hắng giọng mất tự nhiên nói

- " Nhưng suy cho cùng thì cũng nhờ cậu nên tôi được quà, chỗ này cho cậu"- Nói rồi cậu liền đứng lên, vẫn không dám nhìn Taehuyng nói một câu "Không cần cảm ơn" rồi liền chạy biến vào nhà, Taehyung nhìn thấy thì tâm can lại mềm thêm chút nữa!!

Hắn cầm lên một viên kẹo đường được gói trong giấy ngũ sắc mà miệng không thể giấu nổi nụ cười, nhanh chóng bóc một viên cho vào miệng, mùi vị ngọt ngào thuần túy của đường nhanh chóng lan tỏa khắp vòm họng

Taehyung lắc lắc đầu mỉm cười. Cũng chỉ là một viên kẹo đường đơn giản thôi mà không hiểu sao hắn lại cảm thấy ngon đến như thế, vị ngọt thuần túy như khiến đầu lưỡi hắn tê dại và rót vào tim từng trận ngọt ngào đê mê. Có vẻ như Taehyung thích viên kẹo bọc đường đơn giản này mất rồi!!

Taehyung đứng lên, gom hết đống kẹo cho vào túi áo, sau đó vác đàn lên vai rời đi. Vốn định ra đây đàn hát để thư giãn, không ngờ đã có kẹo bọc đường giúp hắn say sưa rồi, vào ngủ vậy!

Tuyết đêm nay vẫn lả lướt rơi trên cành thạch lựu, nhanh chóng lấp đi một viên kẹo bọc đường nhỏ xíu rơi trên tuyết, có vẻ như người ta đã nhặt sót nó mất rồi!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~END~~~~~~~~~~~~~~~

#Nắng: ăn kẹo thì nhớ đánh răng rồi hãy ngủ nhé anh! "Viên kẹo bự" thì ăn cỡ nào cũng không sao, nhưng kẹo nhỏ ăn không cẩn thận là rơi hết cả hàm răng đấy!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC