chương 2: buổi tập huấn cho kế hoạch ám sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yoake-kun.... tỉnh dậy đi.... Nè.... Yoake-kun...."
Tiếng ai đó đang gọi tên tôi.
Bây giờ  hình như là khoảng 8 giờ sáng, tôi đang nằm trên giường ở nhà mình. Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào mắt tôi. Hình như có ai đó đang ở trước mắt tôi và đang lay tôi dậy, vừa lay người đó vừa nói:
-Yoake-kun, tỉnh dậy đi, tới giờ luyện tập rồi.....
Mái tóc ngắn màu nâu được ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh, đôi mắt nâu trong veo lay động. Người đang lay tôi dậy là.......AMAYA!!
Nhận thấy sự có mặt của Amaya trong phòng mình, tôi hoảng hồn bật dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ , và kết quả là... tôi té xuống đất do hụt chân khi bước xuống giường.
-A...Amaya, cậu đang làm gì ở đây vậy?-tôi cuống cuồng hỏi.
-Hôm nay là chủ nhật, chỉ còn vài ngày nữa là tới ngày làm nhiệm vụ nên tớ và Katleena quyết định sẽ tập huấn cho cậu vào hôm nay.-Amaya trả lời một cách bình thản.
Hic,vậy là hôm nay tôi sẽ không được nằm ngủ ở nhà cả ngày rồi. Mà khoan , hình như có chút gì đó sai sai ở đây.
Ba mẹ tôi đi công tác tháng này,tôi ở nhà một mình. Cửa nhà đã được khóa từ bên trong bằng 2 ổ khóa, vậy sao Amaya vào đây được.
-Amaya này, sao cậu vào đây được vậy?
-Tớ leo vào!-Amaya nói với gương mặt không thể nào tỉnh hơn.
WTF?!? Đây là tầng 2 cơ mà, nhà tôi cũng đâu có thang hay cây cối gì đâu,làm thế quái nào mà cậu ấy leo vào được?!?
Tôi hỏi Amaya leo lên đây bằng cách nào,thì cậu ấy trả lời tỉnh rụi:
Tớ bám vào thành cửa sổ và ống thoát nước để nhảy lên!
Ảo kinh thật! Đúng là dân chuyên nghiệp có khác.
-Cậu đi chuẩn bị đồ đi, chúng ta sắp trễ giờ rồi!
Tôi đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Sau khi xong xuôi , tôi bước ra ngoài tính lấy ba- lô để đựng ít đồ dùng thì Amaya vỗ vai tôi nói:
-Cậu tính đi tập huấn trong bộ dạng này à?
Nhìn lại tôi thấy bình thường mà,áo thun trơn trắng và quần thể dục màu xanh đậm,rất đúng chất khi đi tập luyện.
-Thay bộ này đi, còn đồ dùng để tớ lo cho.
Amaya đưa tôi chiếc áo thun tay dài màu đen cùng một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu,chiếc quần dài và đôi giày bốt màu xanh đậm.
Sau khi thay đồ xong xuôi thì tôi thấy Amaya cũng đã chuẩn bị đủ đồ chất vào ba- lô cho tôi rồi.
Tôi tính mở cửa phòng bước ra thì Amaya gọi giật lại:
-Đi đường đó làm gì, đi lối này nhanh hơn nè.-và chỉ tay xuống ban công.
Cô ấy nghỉ gì vậy, tôi có phải là ninja hay điệp viên đâu mà kêu tôi nhảy từ tầng 2 xuống chứ.
Không để tôi phản kháng , cô ấy tóm tay tôi lôi ra ban công và.... nhảy xuống.
Cái quái gì vậy trời? Tôi đang rơi sao? Tiếng gió kêu phần phật bên tai, cảm giác từng cơn gió lướt qua mặt.

*bịch* tôi đã đáp xuống đất nhưng lại không thấy đau. Kì lạ vậy.
Tôi đang nằm trên một cái nệm.
-Woa, tính toán hay thật đó Ama-chan, cậu ta rớt ngay giữa tấm đệm luôn!- Katleena đứng kế bên nói bằng giọng mang chút hàm ý châm chọc. Bây giờ tôi mới để ý là bản thân đang nằm trên một tấm nệm.
- Xe đâu? Chuẩn bị chưa mà ra đây vậy?-Amaya lườm sang nhìn Katleena.
-Yes madam, tôi đã chuẩn bị rồi ạ, xe đang được đỗ trước cổng!- vừa nói, Katleena vừa đứng nghiêm, trông rất ra dáng một thiếu tá quân sự đang báo cáo sếp vậy.
Tôi bước ra phía cửa và trước mặt tôi là một cảnh tương vô cùng chói lóa.
Một chiếc xe mui trần sành điệu màu đỏ chói,thân xe được lau chùi sáng bóng. Nhìn sao cũng thấy đây rõ ràng là một chiếc siêu xe hạng sang đắt tiền, người bình thường như chúng tôi chắc không đủ khả năng mua.
Có vẻ Amaya cũng có suy nghĩ giống tôi, cậu ấy quay sang Katleena tra hỏi:
- Cái xe này ở đâu ra? Tôi thừa biết là cậu không đủ khả năng có nó mà!
Katleena cười hì hì và trả lời với giọng hết sức là tỉnh rụi cứ như chuyện đó không phải của mình vậy:
-Tớ thấy chiếc xe ở bãi đỗ trước nhà Ama-chan nên mượn tạm.
Không hiểu sao tôi có một cảm giác rờn rợn ở sau lưng mình,và khi quay lại, tôi nhìn thấy Amaya đang tỏa sát khí ngùn ngụn.
Kinh khủng thật.
*binh*Amaya đã thẳng chân đá một cú vào người Katleena, làm cho cậu ấy nằm sải lai ra đường.( Mô phật!)
-Mệt thật! Tụi mình đi xe buýt cho lẹ vậy!
Chúng tôi đi bộ ra bến xe gần nhà tôi và bắt một chyến xe ra ngoại ô thành phố.
Tuy hôm nay là ngày cuối tuần nhưng trên xe khá vắng, chỉ có 2 người trên xe. Chúng tôi ngồi ở dãy ghế cuối cùng, Amaya ngồi cạnh cửa sổ, kế tiếp là tôi và Katleena.
Amaya lấy từ trong túi áo khoác một chiếc MP3 có cắm sợi dây phone màu tím, cậu ấy đeo một bên tai, tai còn lại đưa tôi và nói:
-Yoake-kun nghe chung với tớ nhé, một mình tớ nghe cũng buồn lắm!
Tôi lúng túng nhận chiếc tai phone mà Amaya đưa, tuy tôi với cậu ấy từng là bạn thân và đang hẹn hò với nhau nhưng tôi vẫn không thể thôi cái cảm giác ngại ngùng khi nói chuyện với cậu ấy. Khi tôi cầm lấy tai phone, đầu ngón tay của tôi và cậu ấy khẽ chạm nhau, chúng tôi bất giác đỏ mặt. Một tiếng ho vang lên giữa bầu không khí đang "căn thẳng" này:
-Khụ khụ, hai người có thôi tình tứ vậy cho tớ được không, làm tớ tủi thân cho phận F.A quá đó!- Katleena càu nhàu.
Tôi với Amaya vội vàng rụt tay lại, cúi gằm mặt xấu hổ.
Cuối cùng xe cũng đã tới nơi, theo lời Amaya thì sẽ đi bộ thêm một đoạn đường mới tới chỗ tập.
Địa điểm tập là một khoảng đất trống, với những tấm bia tập bắn, bù nhìn.... có lẽ nơi này không có ai biết vì theo tôi thấy nơi này khá hoang vu.
-Vậy cậu muốn tập gì trước, Yoake-kun? Súng hay dao?-Amaya hỏi.
-Ừm.... tớ cũng không biết nữa, cậu chọn giùm tớ đi!- tôi ngập ngừng trả lời.
-Để xem nào... trong thực chiến thì dùng dao sẽ nguy hiểm hơn súng vì phải cận chiến.... vậy cậu tập dùng súng trước đi, Katleena sẽ dạy cho cậu!-Amaya trầm ngâm nói.
Katleena đưa cho tôi một khẩu súng ngắn, cậu ấy cũng cầm một khẩu hướng về phía tấm bia và nhắm bắn.
*Pằng* trúng ngay hồng tâm, quả đúng như lời Amaya nói, Katleena đúng là chuyên gia về súng.
-Cậu làm thử đi Yoake!-Katleena hối thúc tôi.
Tôi giơ súng lên ngang tầm mắt rồi nhắm mắt trái để ngắm bắn, dùng 2 tay để giữ khẩu súng, ngón trỏ của tôi từ từ bóp cò và...
*đoàng* súng giật mạnh làm tôi mất đà ngã ra phía sau. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn về phía tấm bia để xem thử kết quả.
Không có dấu đạn, tôi không bắn trúng được mục tiêu sao?!?
Katleena giật cây súng trên tay tôi, cậu ấy giơ súng về phía tấm bia bằng 2 tay, mắt không nhắm một bên như tôi, cậu ấy nói;
-Yoake này, lần đầu tập bắn thì nên mở cả 2 mắt vì như vậy sẽ dễ ngắm bắn hơn, còn nữa, súng có thể giật nên cậu đừng ngắm ngay mục tiêu mà ngắm ở vị trí xích xuống một xíu, cậu hiểu rồi chứ?
Tôi gật đầu.
Katleena đỡ tôi đứng dậy.
-Bắt chước động tác của tớ này!-Katleena nói.
Tôi làm theo lời của Katleena,cố hết sức bình tâm nhắm thẳng về hồng tâm.
*pằng*
Vị trí đạn chỉ còn chút xíu nữa là trúng hồng tâm, hic, tiếc quá đi mất~
-Làm tốt lắm Yoake, không ngờ lời Trung tá Felid nói đúng thiệt!- Katleena khoác tay qua cổ tôi.
-Bỏ....tay...ra....mau....!!!!-Amaya trừng mắt nhìn Katleena, tôi có thể cảm thấy sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ người cậu ấy. Đáng sợ quá~!!
-Rồi , trả cậu "chàng hoàng tử đáng yêu"của cậu nè!-Katleena giễu cợt, rồi cậu ấy đẩy tôi về phía Amaya. Tôi mất đà ngã vào người Amaya và kết quả là cả tôi và cậu ấy ngả nhoài ra đất.
-Yoa...Yoake-kun....- Amaya lúng túng nói.
- Ưm... có chuyện gì à ... ơ...- bây giờ tôi mới thấy bản thân đang ở trong một tình huống oái ăm. Vừa rồi, khi tôi ngã về phía người Amaya ,tôi vô tình(chỉ là vô tình thôi nha!!)tôi đè cậu ấy xuống , gương mặt chúng tôi chỉ còn cách nhau một khoảng nhỏ đủ để chúng tôi cảm nhận từng nhịp thở của nhau.
-Hè hè, tới luôn đi!- Katleena nấp sau gốc cây nhìn chúng tôi bằng ánh mắt không thể nào gian hơn.
-Aaaa, Katleena đáng ghét, có im đi không ?!?- Amaya đỏ mặt hét lên.
Tôi đỡ Amaya đứng dậy, mặt của tôi và Amaya đỏ cả lên, không biết cậu ấy nghĩ gì về tôi sau vụ việc này đây? Có khi nào nghĩ tôi là một tên biến thái không trời? Nếu vậy thì tôi biết tính sao đây?
Amaya cúi gằm mặt không nói lời nào, tiến về phía túi đựng hành lý và lấy ra....
Một con dao!!!
Cậu ấy ném con dao về phía tôi,nó cắm xuống chỗ đất trước mặt tôi.
-Cầm lấy nó và tấn công tớ ngay!
Tôi ngẩn người ra, những lời vừa rồi là...Amaya nói sao?
-Tớ.... tớ không làm vậy với cậu được...!!-tôi hét lên trong run sợ. Làm sao mà tôi có thể cầm dao mà tấn công cậu ấy được chứ, không đời nào tôi làm vậy được...
-Cầm dao lên ngay cho tớ, Yoake-kun!
Cậu ấy nghiêm túc thật sao? Tôi phải làm gì đây?
Suy nghĩ đi nào...
*soạt*Katleena rút con dao đang cắm dưới đất lên đút vào tay tôi.
-Cầm lấy đi, đừng sợ,chỉ là một bài huấn luyện thôi mà!
-Không, tớ không thể... Đó là Amaya đó, làm sao mà tớ...
-Cứ tấn công đi!-Amaya lạnh lùng nói.
Tay tôi vô thức cầm lấy con dao, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, trong đầu tôi cứ liên tục có giọng nói của ai đó vang lên:
-Không cần phải làm tấn công Amaya chỉ cần giết cậu ấy thôi.
Phải, tôi không cần phải tấn công Amaya, chỉ cần giết cậu ấy.
Tôi bước về phía Amaya như khi chúng tôi đi chung với nhau, từ từ, tôi đang đứng trước mặt Amaya, cậu ấy đang nhìn tôi với vẻ vô cùng kinh ngạc.
*xoẹt*tôi chém dao về phía Amaya, cậu ấy hoảng hốt né sang một bên. Tất nhiên,vì cậu ấy đang là"người bị giết" mà, bất cứ ai trong tình trạng sắp bị giết cũng sẽ hoảng sợ.
Bây giờ chỉ cần một cú trực diện nữa là được.
Tôi nắm lấy cổ Amaya và đẩy cậu ấy ngã xuống rồi kề dao sát cổ cậu ấy ,tôi nở một nụ cười và nhẹ nhàng nói:
-Bắt được cậu rồi nhé!
Amaya mở to hai mắt, cậu ấy nhìn tôi như thể người ngoài hành tinh, hình như Katleena cũng đang ngạc nhiên không kém.
-Vậy là tớ thắng rồi nhé,Amaya!-tôi mỉm cười nhìn Amaya.
-À... ừ... Cậu làm tốt lắm...
Tôi lại đỡ Amaya đứng dậy, cậu ấy trông vẫn còn thất thần.
-Vừa rồi cậu đã làm gì vậy?-Amaya nói.
-Tớ cũng không biết nữa, tớ chỉ cầm dao và chém vào cậu thôi.
-Không thể nào, tớ hoàn toàn không cảm nhận được một chút sát khí gì từ cậu cả,cậu đã làm cách nào vậy?
-Tớ không làm gì cả, tớ chỉ nghĩ rằng tớ không cần phải tấn công cậu,tớ chỉ cần giết cậu thôi.
Amaya ngạc nhiên, Katleena cũng vậy, tôi có thể thấy cậu ấy đang run sợ, giọng cậu ấy nhỏ hết mức:
-Cậu đúng là có tài năng về ám sát!
Tôi thật sự có tài năng về ám sát sao,hay chỉ thật sự là vừa rồi tôi ăn may.
-Tạm thời nghỉ xíu đi, nãy giờ chắc cậu áp lực lắm rồi!
-Ừ!
Chúng tôi cùng nhau lấy cơm trưa ra ăn và nghỉ ngơi.
Đếm ngược còn 4 ngày nữa là tới thực hiện cuộc ám sát đầu tiên trong đời tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net