13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----------------------------------

Đến sáng hôm sau, em đã nhờ Namjoon chuyển hộ em bức thư

- Ừm... Để anh chuyển...

Em cười tươi cảm ơn, nhanh chóng tiến anh đi làm rồi dọn dẹp bàn ăn, miệng nhỏ vu vơ hát vài cậu, khuôn mặt tủm tỉm cười suốt

---

Vẫn trong căn phòng trắng đó, anh buồn rầu ngồi một góc, anh luôn luôn ngóng chờ hình dáng quen thuộc

Cạch...

Tiếng mở cửa mở ra, anh liền ngó đầu sang, mong rằng người đó là em

Nhưng không phải...

Là Kim SeokJin

- Này Jungkook!! Có thư của Ami gửi cho em!!

Cậu liền giơ một bức thư với những dòng chữ vô cùng gọn gàng, ngăn nắp xuất hiện trên mặt giấy

Mắt anh bỗng chốc sáng bừng lên, tay liền vồ lấy nhưng cậu đã nhanh chóng rút lại

- Trừ khi em uống xong viên thuốc này!!!

Cậu đưa cho anh một viên thuốc trắng, và một cốc nước ấm

Anh lườm nguýt, vội giật lấy thuốc rồi uống một ngụm nước, viên thuốc liền trôi tuột xuống bụng anh

- Mau đưa đây cho tôi!!!

Anh xòe tay ra, gằn giọng ra lệnh

Bất kể là đàn ông hay gần gũi với em, anh luôn luôn đều ghét, trong đó có cậu

Đưa tờ giấy ra trước mắt, anh giật lấy rồi ngồi ra một góc loáy hoáy đọc

Cậu cười xòa, gỡ bỏ tạm còng ở chân anh ra rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài

Đôi mắt bồ câu liếc nhìn những dòng chữ, trong lòng không khỏi phấn khích

" 29/9

Jungkook à!! Em không biết bao giờ có thể đến thăm anh, nhưng từ giờ ta có thể viết thư cho nhau, anh nhớ giữ thư của em, đừng có vứt đi đâu đấy!! Một ngày nào đó...em sẽ đưa anh vể, chúng ta lại có thể bên nhau, nên anh mau chóng khỏi bệnh nhé!! Yêu anh...

                                             - Ami -

Tâm trạng anh dần trùng xuống, em nói như vậy...thì cái gọi là một ngày nào đó, rốt cuộc là bao lâu?

Ngồi trên bàn, anh cầm bút viết, từng dòng chữ ngăn nắp xuất hiện trên mặt giấy, đôi mắt chăm chú nhìn, môi mím chặt

.
.
.
.
.
.
.

Đến tối, Namjoon về, trên tay cầm lấy một phong bao nhỏ, em hí hửng chạy lại, xòe tay ra

- Đây!! Thưa cô nương!!

Cô nhanh chóng cầm lấy rồi chạy biến lên lầu

Mở ra, em ngồi xuống bàn, bật đèn lên, chống cằm, mắt láo liên đọc từng dòng

29/9

Ami... Rốt cuộc, cái gọi là " một ngày nào đó " là bao lâu? Anh...anh không muốn ở đây nữa, anh muốn về với em. Buổi tối anh hay gặp ác mộng lắm!! Anh vô cùng sợ, anh không phải người điên, tại sao em lại có thể nhìn anh bị người khác bắt vào đây chứ. Em không còn thương anh sao!? Nếu em còn thương anh, xin em mang anh về đi, anh hứa anh sẽ không đánh em, sẽ không còn ghen tuông nữa. Xin em...

                                             - Jungkook -

Đọc những dòng chữ này, lòng em lại cảm thấy chua chát

Anh đã chịu khổ rồi...

Nhưng biết làm sao giờ...em đâu thể làm được gì...

Không được...hôm nay em sẽ gặp anh...

Nói là làm, vội vàng khoác tạm cái áo rồi mau chóng xuống lầu

- Hửm...đi đâu vậy, em không ăn sao!?

Anh hỏi, em liền lắc đầu

- Anh ăn trước đi, lát về em ăn sau, giờ em phải ra ngoài có chút việc!!

Không kịp để người kia trả lời, em mau chóng bắt một chiếc taxi rồi đi, đến nơi, em chạy nhanh vào trong, may mắn là em không có đụng mặt với Jin, nếu không kiểu gì anh ấy cũng không cho em vào

Bước vào trong phòng, em thấy anh đang ngồi đó thẫn thờ một mình, mắt hướng về phía cửa sổ

- Jungkook...

Em khẽ gọi, ngay lập tức anh quay người ra

- Ami...

Anh vui sướng tột cùng, định chạy lại phía em nhưng ngay lập tức bị ngăn cản bởi chiếc còng ở chân. Em chạy thật nhanh đến bên anh, hai tay áp lên hai má nóng hổi của anh

- Em...Em đến đây đón anh phải không...

Anh cầm tay em lên, hôn lấy lòng bàn tay em

- Em...em chỉ đến đây nói chuyện với anh một chút thôi...

Hy vọng trong anh dần vụt tắt khi nghe câu nói này

- Jungkook à...anh đừng như vậy nữa...anh đang bị bệnh, nên anh phải ở đây để chữa, em xin lỗi, em không giúp được gì cho anh cả...

Em đau xót nói, bàn tay vuốt ve lấy má anh

- Sao vậy...em không thương anh sao...

Anh gần như sắp khóc, anh ghét phải ở nơi này, nó chẳng khác gì cái ngục tù hết

- Jungkook...anh là đang bệnh, là tâm thần phân liệt đó...anh phải ở đây chữa trị. Giờ thì em phải về rồi...

Hôn lấy đôi môi anh, em định đứng lên ra về thì anh kéo lại, vùi sâu khuôn mặt vào khuôn ngực em

- Làm ơn...đừng bỏ anh lại...m...mau đưa anh về đi...

Anh khóc như một đứa con nít, anh thực sự muốn về bên cạnh em

Em xoa xoa lấy đầu anh, hôn rải rác lên mái tóc thơm tho đấy

- Em xin lỗi...

Nhanh chóng ẩn anh ra, em chạy thật nhanh về nhà, anh thì ngồi đó, đôi mắt vẫn tuôn ra những dòng lệ

Anh muốn về mà...

.

.

.

.

.

Tối hôm đó, anh không thể ngủ được, anh sợ hãi cái cảm giác im lặng đến đáng sợ này

Anh phải...trốn thoát...

Bấm nhẹ vào nút gọi y tá lên, ngay sau đó một cô ý tá liền lên

- Tôi muốn đi vệ sinh...

Anh nói, tiếp nhận lấy lời nói của anh, cô liền mở còng chân ra, nhưng sau khi được thả, anh vớ lấy bình hoa trên bàn, đập mạnh vào đầu vị y tá kia khiến cô ta nhanh chóng bất động dưới sàn

Anh thở hổn hển, bỏ lấy chiếc bình đã vỡ kia, chạy thật nhanh ra bên ngoài

Nhưng cứ tưởng rằng anh sẽ thành công thoát ra ngoài...

- Jungkook!!!

SeokJin thấy anh liền vô cùng hoảng hốt

- Jeon Jungkook, sao em lại có thể thoát ra ngoài được vậy!?

Cậu liền tiến lại gần, anh dần đi đến ngõ cụt, may mắn thay có một vị y tá đang kéo với hàng nghìn những lọ thuốc, những kim tiêm bông băng,..

Anh vớ lấy một lọ thuốc ngủ, đỏ chừng 10 - 40 viên gì đó ra tay

- ANH ĐỪNG CÓ LẠI GẦN< NẾU KHÔNG TÔI SẼ UỐNG HẾT SỐ THUỐC NÀY!!!

Đôi mắt trợn trừng, hăm dọa

- Jungkook...mau...bình tĩnh lại...

Cậu cố gắng trấn an

- Chẳng phải...em muốn nhanh về với Ami sao, vậy thì em phải chữa khỏi bệnh mà, đúng không???

Từ từ tiến lại gần hơn, người anh đờ ra

Đúng vậy...anh rất muốn về với em

Nhưng không phải theo cách này...

Lần lượt cho số thuốc đó vào miệng, anh nuốt ực cái, vài phút sau, đôi mắt lờ đờ nặng trĩu

Cuối cùng là...

Tối đen...

Vô vọng...

         TO BE CONTINUE...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net