8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------------------------------------------

Tỉnh dậy, giờ là đã quá trưa rồi, cơ thể rã rời, đau nhức. Mũi bắt đầu cay cay, đỏ ửng

Em phải làm sao đây!?

Nhìn xung quanh, chiếc váy mà Taehyung đã cất công mua cho em đã bị anh xé rách tả tơi, nắm chặt tay lại, đôi mắt em đỏ hoe

Ngực em giờ quặn đau, em vô cùng tức giận

Vô cùng hận anh...

Bên trên bàn, có một chiếc áo len dài tay, và một chiếc quần dài, hình như là anh đã chuẩn bị cho em. Nhưng điều đó em không quan tâm, em phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt

Vớ lấy quần áo rồi chạy nhanh vào tắm, chiếc áo này vô cùng hợp với em, và vô cùng ấm nữa...

Chạy ra, nắm lấy tay nắm cửa, nhưng cái quái gì thế nào, sao em mở mãi không được chứ!!

Tâm trí em vô cùng hoảng hốt, nó đã bị khóa trái ở ngoài rồi sao??

Em như sắp khóc đến nơi, a...đúng rồi, em có điện thoại mà!!

Vội vàng lật tung giường lên để tìm điện thoại, nhưng nó có thể ở đâu chữ, sau một hồi tìm ... em bất lực, ngồi thẫn thờ ở trên giường, vỗ bôm bốp vào ngực trái

Sao cuộc sống này nó lại khó khăn như vậy chứ!!?

Cho em một cuộc sống bình thường khó lắm sao!?

Bó gối, ngồi một góc trên giường, mái tóc xõa dài che lấp đi gương mặt xinh đẹp mang theo một nét u tối, một nét u buồn khó tả

Cứ ngồi như thế, em mệt lắm, em bất lực lắm rồi...

.

.

.

.

Đến chiều tối, Taehyung đã về tới nhà, miệng liền gọi to tên em

- Ami à!!!

Đáp lại cậu là tiếng im lặng, xếp gọn đôi giày vào tủ, cậu liền chạy lên lầu

- Ami à!! Anh về rồi!!

Ngó đầu vào phòng, vẫn chẳng thấy em đâu, rút điện thoại ra, bấm một dãy số dài

" Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được..."

Trong lòng cậu nghĩ, chắc hẳn em đã về đó rồi

Mím lấy môi rồi thở phù một cái, đúng là...khi em đi căn nhà im lặng thật

Không hiểu sao ngày trước cậu có thể sống một cuộc sống tẻ nhạt như thế

---

Ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng xe, là anh...anh đã về rồi

Ngay lập tức, anh phóng thẳng lên trên tầng, rút chìa khóa ra, mở của mà bước vào. Thân ảnh nhỏ đang thu gọn ở góc giường, mái tóc dài che đi hết khuôn mặt em

Anh tiến đến, ngồi xuống mép giường nói thầm

- Tắm chưa!?

Anh hỏi, tay vén lấy tóc em sang bên

- Ngửng mặt lên!!

Anh ra lệnh, nhưng chỉ vừa mới chạm tay vào má em thôi thì em liền như con mèo xù lông lên, ẩn tay anh ra hét

- ĐỪNG CÓ CHẠM VÀO NGƯỜI TÔI!!!

Em liền bật dậy, định chạy ra ngoài cửa thì anh ôm chầm lấy eo em, nhấc bổng lên rồi đè xuống

- TỐT NHẤT LÀ NGOAN NGOÃN ĐI, ĐỪNG ĐỂ TÔI DÙNG VŨ LỰC!!

Em bật khóc, , mái tóc bết dính vào khuôn mặt em, anh vén tóc gọn ra sau mang tai em, hôn lên những giọt nước mắt mặn chát đấy

- Chỉ cần ngoan ngoãn...cô sẽ chẳng phải tổn thương...

Suốt cả tối hôm đó, vẫn là anh lại làm tình với em, nhưng em lại không phản kháng, em biết...dù có phản kháng cũng chẳng được cái tích sự gì cả

- A...

Anh rên rỉ, bắn tinh hết ra ngoài, anh mút lấy vành tai em

- Có vẻ như hôm nay cô đã hiểu những gì tôi nói...

Nói xong anh đứng dậy vào phòng vệ sinh. Em thở dốc, ôm chặt lấy chăn, che đi phần cơ thể nhớp nháp của mình

Đúng vậy...số phận của em, chỉ đáng như này thôi

Đến chính em còn thấy tội nghiệp...

Đến chính em còn thấy em thật nhơ nhuốc...






Khi em đã chìm vào giấc ngủ say, ánh đèn từ đèn ngủ vẫn sáng trưng, bóng người to lớn của anh đang bao phủ lấy thân thể em, anh thì thầm những điều thỏ thẻ, anh hôn lên tấm vai gầy của em

- Ami...sau tất cả những gì ba em làm với gia đình tôi, và kể cả chính em. Tôi vẫn một mực không thể ghét nổi em...

Nắm lấy đôi bàn tay em mà vuốt ve, ánh mắt anh hiện lên ý cười. Anh rất hận ba em, vô cùng hận, nhưng anh chẳng thể làm được gì, chẳng thể bắt lấy ông ta mà đưa vô tù, mà nghiền nát ông ta. Còn em...lý do anh ghét là vì gì ư? Chả vì gì cả, căn bản anh hận ba em, thế nên anh cũng ghét luôn con gái ông ta. Năm đó, anh đã quên hết sạch những kí ức về em, quên hết đi đôi ta đã từng ra sao

Nhưng giờ thì sao đây...

Anh cảm giác em không còn lẽo đẽo anh, không còn một tiếng là anh Jungkook...anh khó chịu lắm

Anh phát cuồng, phát ghen bởi những gì em mặc lại là thứ của người khác mua

Anh...si tình mất rồi

Si tình đến mức cuồng quay, si tình bởi cơ thể em, si tình bởi tất thảy em làm với anh

Hít lấy hương thơm trên cần cổ trắng ngần của em, cứ thế mà mê man, chìm vào giấc ngủ

.
.
.
.
.
.
.

Sáng hôm sau, vẫn như thường ngày, em vẫn này ngày dậy sớm, căn bản em không muốn nằm chung, không muốn nhìn thấy anh nữa. Cố gắng nở một nụ cười thật tươi nhất có thể mà chào hỏi bác quản gia, chị Heein, sắn tay áo lên, buổi sáng như này có lẽ rất thích hợp để ăn một bát súp gà nóng hổi, thế là em nhanh gọn lẹ mà bắt tay vào làm

Sau khi em chuẩn bị đồ ăn xong cũng là lúc anh xuống, ngồi nhẹ nhàng xuống bàn ăn

- Còn đứng đấy làm gì, không mau ngồi xuống!!!

Anh nói, kéo nhẹ ghế ra cho em ngồi, em chỉ biết gật đầu ngồi xuống, không khí trở nên im lặng hơn, đến độ chỉ nghe thấy tiếng húp súo, tiếng nhai đồ ăn mà thôi

Sau khi ăm xong, anh chạm nhẹ môi mình lên trán em

- Từ giờ không cần nấu ăn rồi mang đến cho tôi nữa, tôi ăn ở ngoài cũng được!!

Em thở phù, may quá em không phải chạm mặt với anh nữa rồi. Một ngày đi làm tẻ nhạt trôi qua, một ngày ở nhà chỉ quanh quẩn với bếp núp

Vô cùng buồn tẻ mà

      TO BE CONTINUE...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net