Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em học cùng tôi từ năm lớp 10. Hồi ấy em để tóc màu vàng nâu, chẽ ra hai bên trông rất hay. Có lần em ngồi ghế đá đọc sách gần sân thể dục, mấy thằng con trai đá bóng sút chệch đường chuyền, quả bóng da xoáy thành một nửa đường cong bay đến đập thẳng vào đầu em, làm em ngã xuống đất. Một đứa chạy ra lấy quả bóng rồi nói lời xin lỗi qua loa. Mấy thằng con trai 16 tuổi không nghĩ được gì nhiều, lại tiếp tục hò hét với trận bóng. Em nhặt quyển sách, đi về phía lớp học. Tôi nghĩ em không sao, nhưng hết tiết lên văn phòng xin chữ kí của thầy vào sổ đầu bài thì đi qua phòng y tế, tôi thấy em ngồi một mình, trên mũi nhét bông trắng tinh rướm máu. Tiết sau học Toán, tôi không kìm được lòng chốc chốc lại quay xuống nhìn. Mũi em đã thôi chảy máu, nhưng trên trán lại có vết bầm. Ngày ngày đi học tôi cứ vô thức theo dõi vết bầm đó, cho đến khi nó tan hết đi và chúng tôi rời xa những năm tháng học sinh của mình.

Trong lớp, em không phải là người nổi bật. Em ngồi bàn thứ ba, sát cửa sổ, cũng ít khi trò chuyện với mọi người. Buổi sáng, em hay đi học sớm, nhưng phải chờ trống truy bài mới vào lớp. Em ngồi trên tường hoa bao quanh vườn trường ăn bánh su kem và nhìn lên tán lá cây. Trong tiết Vật Lý em thường hay ngủ gật, hoặc mơ màng nhìn ra ngoài. Có lần cô giáo gọi lên bảng giải bảng mạch điện hình sao, em lại tưởng cô gọi lên vẽ hình ngôi sao làm cả lớp được trận cười vỡ bụng và em thì ngồi sổ đầu bài.

Vở nháp của tôi đầy hình vẽ của em. Vẽ bằng bút chì, bút dạ, bút mực đủ cả. Tôi không biết mình đã bỏ qua bao nhiêu môn học chán òm chỉ để ngồi vẽ em từ sau. Tóc em mềm và óng mượt, khẽ phất phơ mỗi khi cánh quạt treo tường quay về phía em. Nhiều khi tôi chỉ muốn chạm tay vào những sợi tóc ấy, nhưng đến cùng vẫn chỉ dám ngồi sau em hai bàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net