Chương 14 : Trả Thù - Chạy Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mãi không thể tỉnh dậy."

"Trương Hiên."

"Trương Hiên."

"Trương Hiên..."

Nước mắt mặn đắng không hiểu vì sao mà rơi xuống, Trương Hiên muốn thu tay lại nhưng không đủ can đảm. Chỉ biết cho thứ giết người này vào thức ăn, cậu run rẩy nhìn thấy chiếc nhẫn sáng lên trên ngón tay cậu.

Trương Hiên đổ đến một lượng nhất định rồi quăng gói thuốc bột vào trong sọt rác, cậu tự trấn an bản thân, đôi chân không đủ lực khó khăn đi rửa mặt, hít thở sâu lấy lại tinh thần rồi sắp xếp những món tiếp theo lên trên bàn ăn.

Khi cậu vừa bày thức ăn xong thì Trịnh Chấn cũng dứt cuộc nói chuyện qua điện thoại, anh đi vào ngồi xuống ghế hạnh phúc nhìn bàn ăn.

"Nhìn ngon thật."

Cậu cố giữ bình tĩnh múc cho anh một chén cơm nhưng hai bàn tay vẫn còn run sợ lo lắng, mồ hôi lạnh tuôn ra trượt từ trán xuống cổ.

"Anh... Anh ăn thử có hợp miệng hay không..."

Trịnh Chấn không suy nghĩ gì cũng không hề phòng bị, anh thoải mái ăn những món ngon do cậu nấu thậm chí còn nhường cho cậu những món ngon, tự mình ăn những thứ cậu không thích như ớt chuông, cà rốt hoặc củ cải.

Anh nâng đũa gắp một cái đùi gà lớn, tự mình lột thịt gà đặt riêng ra đĩa cho cậu còn bản thân chỉ ăn da.

Cậu tận mắt chứng kiến mới có thể tin được anh thật sự rất nuông chiều cậu, nước mắt một lần nữa đọng đầy lăn xuống hai bên má.

Nam nhân không biết rằng Trương Hiên đang khóc, cứ thoải mái xé gà cho cậu cho đến khi Trịnh Chấn nâng muỗng múc cho cậu một chén canh gà nhưng lại là tô không có ma túy, đến lúc anh múc cho anh một chén canh gà lại là tô canh bị cậu hạ độc. Trịnh Chấn đưa đôi mắt nhìn cậu mới nhận ra cậu đang khóc.

Trương Hiên khóc đến hai mắt đều đỏ, khuôn mặt đều ướt bởi những dòng nước mắt mặn chát. Anh lo lắng lấy khăn ướt lau tay thật sạch rồi lấy khăn lau mặt cho cậu, vội hỏi.

"Sao em lại khóc? Có chuyện gì sao?"

"Không... Chỉ là... Chỉ là tôi bị cay mắt thôi."

Trịnh Chấn ôn nhu vuốt ve mái tóc cậu, tự mình nâng một chén canh gà lên.

"Tôi xin lỗi vì đã bắt em xuống bếp, nào... uống canh gà bồi bổ cho em rồi tôi đưa em lên phòng nghỉ ngơi."

Trương Hiên chưa kịp nói gì thì anh đã tự mình uống cạn chén canh không chừa một giọt, rồi anh vươn tay nâng chén canh gà còn lại ôn nhu thổi cho nguội bớt rồi đút từng muỗng canh cho cậu.

Một muỗng.

Hai muỗng.

Ba muỗng.

Mỗi muỗng canh cậu đều cố kìm cảm xúc nuốt hết, nước mắt nóng hổi cứ như thế rơi xuống đôi khi còn rơi trên mu bàn tay của anh.

Đến khi muỗng thứ tư thì bỗng dưng chén canh từ trên tay Trịnh Chấn rơi xuống vỡ tan tành trên sàn, anh đau đớn nhăn mặt ôm lấy lồng ngực quằn quại, không lâu sau máu từ khoang miệng anh phun ra.

Một lần nữa người này lại đạp lên tình cảm của anh.

Một lần nữa người này vô tâm dùng mũi dao sắt nhọn, tàn nhẫn đâm mạnh vào trái tim của anh khiến nó bị tổn thương mà xuất huyết.

Trịnh Chấn không tin được cậu thật sự nhẫn tâm giết chết anh, anh co rúm lại cơ thể, máu từ miệng càng ào ào tuôn ra không ngừng.

Nước mắt Trịnh Chấn rơi xuống, anh dùng ánh mắt thê lương nhìn Trương Hiên đang run sợ đứng đó. Anh chống tay đứng dậy nhưng cơn đau ập tới làm anh không chịu được, bất giác nắm lấy khăn bàn kéo mạnh xuống làm đồ ăn đều rơi xuống sàn vỡ nát, anh bất lực ngã xuống sàn, cố gắng vươn bàn tay nắm lấy ống quần cậu nhưng cậu lại đá ra sợ hãi lùi lại.

Trịnh Chấn chỉ mong sao trước lúc chết, anh có thể nhìn thấy cậu lần cuối cùng, anh khó khăn nói với cậu một câu rồi toàn thân co giật mất đi ý thức.

"Trương Hiên, em thật sự không hiểu sao..."

Tâm trí cậu hoàn toàn trống rỗng chỉ biết xoay người bỏ chạy khỏi biệt thự, trốn khỏi nơi này.

Cậu sợ! Rất sợ!

Những sát thủ bảo an vì biết cậu có quan hệ tốt với Trịnh Chấn nên không hề suy nghĩ gì để cậu chạy ra ngoài, trước khi chạy cậu đã lấy chìa khóa xe.

Cậu hỗn loạn mở cửa chui vào trong xe, lấy vali bỏ vào trong xe rồi khởi động xe rời đi thật xa.

Trên cơ thể Trương Hiên ngoài chiếc nhẫn ra thì chả có gì đáng giá, cậu thở dốc bước xuống xe đi vào trong một cửa hàng lớn bán đi chiếc nhẫn.

Cậu dùng số tiền bán nhẫn mua vé máy bay trở về Trung Quốc nhưng cậu vốn biết nơi nào cũng có tai mắt của Trịnh Chấn, chỉ có thể nhanh chóng trở về Tứ Xuyên xin vào một công ty khá tốt, tự nguyện làm một nhân viên văn phòng bình thường.

Tự lấy lại tự do, tự giải thoát bản thân.

"Ân Ân, tiểu Hạo, cuối cùng anh cũng đã trả thù cho em rồi."

------------------

Còn Tiếp ===>

❦Góc Bên Lề:

Bài Họa Y hát : Khi Anh Hát Lên Bài Hát Này - Tiêu Ức Tình, Văn Hương.

À nụ hôn mà Họa Y dành cho Trịnh Chấn chỉ là chào hỏi, không quá phận. Họa Y không phải nữ phụ đâu mấy bạn nên đừng ghét. Thậm chí chị ấy còn giúp Trịnh Chấn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net