Chương 51: Phẫu Thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe cấp cứu vừa tấp vào đại sảnh bệnh viện đã có hàng loạt bác sĩ y tá đã đứng đợi từ trước, Ryan mở cửa xe cấp cứu ra.

Will cùng mấy bác sĩ khác vội đẩy băng ca ra khỏi xe sau đó bắt đầu đẩy nhanh vào trong bệnh viện. Trên trán y còn lầm tấm vài giọt mồ hôi.

Nữ y tá vừa chạy vừa kêu lớn, trên mặt còn hiện lên nét hoảng hốt.

"Bác sĩ, nhịp tim Trương tiên sinh ngừng đập rồi."

"Cái gì?" Will toát mồ hôi lạnh, rất nhanh vừa chạy vừa leo lên băng ca ngồi hẳn lên trên người Trương Hiên, y chống đầu gối tránh đè lên người cậu, dùng hai tay ấn mạnh lên ngực nhằm kích tim của cậu.

Bác sĩ kế bên vội vã ngăn cản.

"Bác sĩ Will, không được làm như vậy. Làm như thế sẽ khiến máu xuất huyết tràn bề mặt phổi, ép dây thần kinh và mạch máu."

Will vừa dùng lực ấn vừa ngẩng đầu nhìn nhịp tim đang yếu ớt đập trở lại nhưng rất nhanh đã ngắt đi, y hận sao không xây dựng phòng phẫu thuật gần hơn một chút, sao có thể lại ở tận tầng ba như vậy. Y gấp gáp nói, mồ hôi đổ ướt cả lưng.

Xem ra Will còn căng thẳng hơn những người còn lại bao giờ hết.

"Trước tiên cứ kích tim đã, xuất huyết còn đỡ hơn là tim ngừng đập. Trịnh Chấn sao rồi?"

Bác sĩ cũng nhanh chóng đáp lại.

"Máu tràn nhiều thế này, sao lại gắp đạn trong khi chưa may lại vết thương chứ?"

Ryan thở gấp nghe thế liền lạnh cả tay, Will nghe xong ngẩng ra vài giây sau đó liếc nhìn Ryan, rồi lại tập trung vào công việc của mình.

Nhịp tim yếu ớt như sợi tơ mỏng, nếu muốn có thể ngừng bất cứ lúc nào. Rất nhanh bọn họ đã đến phòng phẫu thuật, hai băng ca chia ra hai phòng phẫu thuật khác nhau. Một nửa bác sĩ đảm nhiệm phẫu thuật cho Trịnh Chấn, một nửa bác sĩ và Will sẽ phẫu thuật cho Trương Hiên.

Trịnh Tần, Tự Thiên, Chu Hắc còn có cả Trầm Dương vội vàng chạy tới. Họ thở dốc nặng nề, bàn tay Trịnh Tần lạnh buốt. Chẳng ai cho họ vào phòng phẫu thuật nên đành ngồi đợi.

Ai cũng đều rất nguy kịch.

Trịnh Chấn, Trương Hiên, Tự Phong, Sở Luân, Thẩm Tần Huân và Chu Bạch. Đều rơi vào trạng thái ngàn cân treo sợi tóc. Mấy phòng phẫu thuật sáng đèn, mấy y tá hấp tấp chạy ra liền bị Trịnh Tần kéo lại hỏi thăm. Họ cả gan lắc đầu vội vã chạy đi.

Kẻ đem máu, người đem dụng cụ hỗ trợ. Ai nấy đều bận rộn. Khung cảnh hỗn loạn đến chóng mặt. Trịnh Nghiêm từ xa chạy tới, không nói gì đã xông tới đấm mạnh vào mặt Tự Thiên khiến hắn bật ngửa ra phía sau.

"Sao lại để Tự Phong và Thẩm Tần Huân một mình? Tại sao hả?"

Tự Thiên nghiến chặt răng không nhịn nữa mà dùng nắm đấm đánh mạnh vào mặt Trịnh Nghiêm, so với lực của Trịnh Nghiêm tất nhiên mạnh hơn mấy phần, hắn lớn giọng quát.

"Thằng công tử mày thì biết cái gì? Chẳng phải là mày bỏ anh tao đi theo mấy con đàn bà đó à? Nếu mày không làm tổn thương anh ấy thì anh ấy đã không tự mình tiến cử đi ngày hôm nay. Cũng không hại Thẩm Tần Huân vì thấy có lỗi với tao nên mới đòi đi cùng anh ấy."

"Mày nói cái gì?" Trịnh Nghiêm xách cổ áo ướt đẫm nước của Tự Thiên, giận dữ nói.

Tự Thiên nhếch môi cười nhạt đầy khinh bỉ, cất giọng khẳng định.

"Lúc hai người họ nguy kịch, người cứu là tao và Trịnh lão đại. Mày thì làm nên tích sự gì? Thằng nhát gan..."

"Mày..." Lúc Trịnh Nghiêm định vung tay đánh thì Trịnh Tần gằn giọng nói lên.

"Thôi!"

Trịnh Nghiêm không dám làm xằng làm bậy đành thả cổ áo Tự Thiên ra, mắt liếc nhìn Trầm Dương phía sau, sau đó nén cơn giận dữ xuống thả mình ngồi trên băng ghế dài.

Mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau, im lặng đến lạ, cả dãy hành lang chỉ có mấy bóng đèn sáng cùng ánh đèn trong phòng phẫu thuật vọng ra.

Cô đơn tịch mịch, lạnh lẽo đáng sợ.

Trịnh Tần lo lắng nhất là Trịnh Chấn, Trương Hiên và Sở Luân.

Anh chỉ có một đứa em trai duy nhất, nó muốn gì anh đều đồng ý vô điều kiện, cũng chỉ có nó hiểu anh nhất nên luôn bầu bạn cùng anh từ nhỏ đến lớn. Chỉ có anh là không hiểu nó chút nào, sự việc này nghiêm trọng như vậy cũng một phần vì anh không suy nghĩ thấu đáo.

Đáng lý lúc đó chỉ nên nhắm bắn vào Dane Dimitri, nhưng lúc đó anh vừa chạy lên đã thấy Trương Hiên bắn đạn vào bụng Trịnh Chấn. Anh không nghĩ ngợi đã ra lệnh giết hai người họ. Đến khi Trương Hiên ngã quỵ xuống, được Trịnh Chấn bế đi anh mới hiểu được điều Trương Hiên đang nhắm đến. Suốt quãng đường đi Trầm Dương tường thuật lại cho anh từ đầu đến cuối, cũng không ngờ Trương Hiên sẽ làm như vậy.

Vì Hắc Long Hội? Vì Trịnh Chấn?... Đúng vậy.

Còn Sở Luân, anh và cậu ấy chỉ mới ở bên nhau vài ngày. Tuy Sở Luân vẫn không hoàn toàn tin tưởng nhưng anh biết cậu thật sự đã tha thứ cho anh rồi. Sở Luân bị bắn ba phát sau lưng vì đỡ cho Tự Thiên, trước khi mất ý thức đã ôm ghì lấy anh, vừa khóc vừa nói cậu yêu anh nhiều đến chừng nào.

Trên quần áo anh vẫn còn lưu lại vệt máu của Sở Luân, chính anh bế Sở Luân đưa vào xe cấp cứu, cậu nắm chặt tay anh, mỉm cười rồi mới chìm vào mụ mị.

Tự Thiên lo nhất là Thẩm Tần Huân và Tự Phong.

Thẩm Tần Huân lần đầu khai mở trái tim hắn, chui vào trong rồi dùng hết sức lực chứng minh người ấy yêu hắn thế nào. Hắn biết nhưng giả vờ như không có gì, mặc kệ đối phương. Đến khi bản thân thật sự có tình cảm rồi thì Thẩm Tần Huân vẫn đứng đó đợi hắn quay đầu lại, chưa từng đi. Khi nãy lúc trước khi ngất, vẻ mặt cười hạnh phúc của Thẩm Tần Huân làm tim hắn đau đến vỡ tan, chỉ hận không thể giết sạch bọn này một lần nữa. Có lẽ lúc đó Thẩm Tần Huân không biết, nhưng hắn đã khóc ôm ghì lấy anh, gương mặt tức giận vì bọn sát thủ làm hại đến anh.

Tự Thiên không biết Thẩm Tần Huân đã xảy ra việc vì, chỉ biết cơ thể anh chẳng còn sức sống nào, như một xác chết nằm trong lòng hắn. Chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến hắn không chấp nhận nổi, người mình trân trọng yêu thương, đến cả ngứa thôi cũng đã sốt ruột thì bị thế này sao có thể không đau lòng?

Lúc đồng hồ thông minh của Tự Thiên sáng lên là lúc Tự Thiên đang ngồi trong xe Sở Luân, hai người bàn vài vấn đề về bữa tiệc ấy. Hắn nhận cuộc gọi trên đồng hồ thông minh, tiếng mưa xối xả, hơi thở dồn dập nhưng lại yếu ớt vô cùng, Thẩm Tần Huân sợ hãi lắp bắp nói.

"Cứu tôi... Mau cứu tôi..."

"Anh đang ở đâu?" Tự Thiên giật mình vội hỏi.

Thẩm Tần Huân giương đôi mắt bị bầm một bên của mình nhìn xung quanh, nước mưa cay rát rơi vào trong mắt, khung cảnh mờ nhạt chẳng thấy gì, chỉ có rừng và bóng đêm vô tận. Anh mím môi, hai tay bầm dập vết thương run rẩy nói, lắc lắc đầu, nước mắt cơ hồ cũng theo nước mưa lăn dài xuống.

"Tôi không biết... Tự Thiên à... Ở đây rất tối, tôi rất sợ... Tôi bị rơi xuống vách núi... Rất đau..."

Tự Thiên hoảng hốt nhìn Sở Luân, hắn gấp gáp nói trấn an mà lòng như bị cắt đứt, vừa sốt sắng vừa bất an.

"Bây giờ anh ngồi yên đó. Không được di chuyển, tôi sẽ đến ngay."

Thẩm Tần Huân gật gật đầu, tuy sợ hãi nhưng có giọng nói của Tự Thiên nên làm anh yên lòng được phần nào đó, anh cắn chặt môi dưới co người lại ôm gối, nhắm chặt mắt không dám mở mắt ra, nước mắt nóng hổi đua nhau chảy xuống.

"Tần Huân... Anh có đó không?"

"Có... Tôi đây..."

"Tuyệt đối không được đi đâu đó..."

"Ừm... Tôi biết mà..."

Thẩm Tần Huân cảm nhận được giọng nói của Tự Thiên không giống bình thường mà vô cùng gấp gáp vội vã, còn có chút nghèn nghẹn. Bỗng dưng một tiếng va chạm lớn tiếng phát ra bên phía Tự Thiên, anh giật mình vội hỏi.

"Tự Thiên... Tự Thiên.... Không sao chứ?"

"Tôi không... Chết tiệt..."

Tiếng của Tự Thiên im bặt đi, rồi đồng hồ thông minh hiện biểu tượng mất kết nối. Thẩm Tần Huân hoảng sợ gọi đi gọi lại rất nhiều lần nhưng chẳng ai trả lời, anh sợ đến mức không ngừng tuôn lệ. Anh cảm nhận được cơ thể này không còn là của mình nữa.

Bên phần xương sườn đau đến mức anh chỉ cần thở thôi cũng đủ gây một trận choáng váng, bên mắt trái bị sưng phồng do bị đập vào cục đá lúc rơi xuống, chân phải hình như bị trật rồi. Thẩm Tần Huân biết được bên phía Tự Thiên đã xảy ra chuyện, anh ngẩng đầu nhìn lên vách núi kia.

Tuy không quá cao nhưng khá dốc, cộng với mưa nên chắc chắn không dễ leo lên chút nào. Tự Phong vẫn còn ở trên đó, nếu Tự Phong có chuyện nhất định Tự Thiên sẽ rất hận anh. Anh mím chặt môi đánh liều chống tay lên vách đá đứng dậy, vừa đứng dậy xung quanh đã điên cuồng chao đảo.

Giữ vững lắm anh mới có đủ sức đứng thẳng, anh nhắm chặt mắt cầu nguyện. Hy vọng cha mẹ anh sẽ ở bên cạnh anh ngay lúc này, bảo vệ anh, bảo vệ Tự Phong, bảo vệ Tự Thiên. Như có một phép màu hay một nguồn động lực mạnh mẽ, anh quả thực đã leo lên được vách núi.

Chỉ có bàn tay đã rách rát, móng tay còn bị sứt ra vài móng. Lúc đó Thẩm Tần Huân chẳng thấy đau chút nào, chỉ biết cố gắng leo lên sau đó chạy đi tìm Tự Phong, xung quanh đều là đám sát thủ. Anh gắng gượng mãi mới tìm ra Tự Phong, tìm ra rồi liền liều mạng bảo vệ đối phương chẳng màng đến bản thân đã ra thành bộ dạng gì.

Lú đó Tự Thiên và Sở Luân vừa quay đầu xe đã bị mai phục, may có Trịnh Tần đến kịp. Nếu không bọn họ đã chết từ lúc nào rồi.

Còn Tự Phong, cả đời này Tự Thiên chỉ có một người thân bên cạnh. Cha mẹ hai người vì thiếu nợ mà bị siết nhà, mẹ bị bệnh tim qua đời thì không lâu sau cha cũng đi theo mẹ vì quá đau buồn. Chỉ còn hai anh em bên nhau, năm đó nếu không được Trịnh Chấn đem về có lẽ hai anh em đã chết cóng vào đêm đông ấy.

Tự Thiên coi anh trai là sinh mạng, luôn bảo vệ như báu vật, cũng đôi khi vì anh trai mà làm vài điều quá đáng với Thẩm Tần Huân, nhìn anh trai ôm bụng đầy máu, hắn quả thật muốn chết lặng. Trên tay lúc đó bế Thẩm Tần Huân, hắn cho người đỡ Tự Phong dậy. Đem họ đi cấp cứu gấp, lúc đó Tự Phong cười gượng nhìn hắn. Còn nói nếu không có Thẩm Tần Huân chắc chắn là anh chết rồi.

Chu Hắc và Chu Bạch là cặp song sinh, năm nay họ gần 32 tuổi, từ nhỏ sinh ra tại vùng quê hẻo lánh, chỗ ở của họ là một ngôi làng nhỏ, sinh sống đơn thuần, người dân chan hoà chỉ có điều hơi mê tín dị đoan. Mỗi năm đều phải làm hàng chục cái lễ gì đó nói là cúng cho thần linh, từ khi ông bà Chu hạ sinh Chu Hắc và Chu Bạch, thì ai cũng né tránh họ.

Chu Hắc sinh ra có làn da ngăm màu nâu giống cha, Chu Bạch lại chẳng giống ai, làn da trắng như bạch tạng, từ nhỏ sinh ra lại rất hay khóc quấy, không giống ông bà Chu chút nào.

Người trong làng luôn đồn đại rất nhiều, đủ loại câu chuyện vì sinh được cặp song sinh này

Có người nói là Hắc Bạch vô thường chuyển thế.
Có người nói là thần tiên hạ phàm.
Có người nói chỉ là hai đứa trẻ mà thôi.

Nhưng nhiều nhất vẫn là đã sinh được song sinh, nhất định là một quỷ một thần. Chu Hắc da ngăm giống thần tiên, Chu Bạch lại da trắng chẳng khác nào ma quỷ.

Người trong làng nói với ông bà Chu rằng thôi cứ thả trôi sông thằng bé da trắng đi, nhỡ đâu nó hại làng mình, rước tai ương về sẽ không tốt đâu. Ông bà Chu ngược lại chống đối cả ngôi làng, ai nói con ông bà là thần là quỷ đều bị đánh đuổi đi hết.

Khi Chu Bạch và Chu Hắc được bảy tuổi, mấy đứa trẻ trong làng ngoài bắt nạt Chu Bạch ra chẳng dám động đến Chu Hắc. Chu Bạch lớn lên lãnh đạm, ít nói chuyện nhưng rất ngoan, Chu Hắc yêu thương Chu Bạch từ nhỏ đến lớn, luôn dạy dỗ bọn trẻ kia một trận bảo vệ em trai.

Tất nhiên sẽ bị mắng vốn, ông bà Chu hiểu chuyện liền chọc người mắng vốn ấy không còn đường lui, chỉ biết xấu hổ ôm mặt chạy về. Thế nên ông bà Chu bị cả làng căm ghét, ghét nhất là Chu Bạch.

Bò chết vì rét cũng đổ tội cho Chu Bạch, con trèo cây té ngã lại đổ cho Chu Bạch hại con của họ, ông già hơn tám mươi tuổi chết liền nói Chu Bạch trong làng nên mới khắc chết ông ấy.

Năm Chu Bạch và Chu Hắc 15 tuổi, hôm đó ông bà Chu ra thị trấn bán lương thực, chẳng may bị tai nạn nên chết trong ngày hôm ấy, hôm ấy còn là sinh nhật của anh em họ Chu. Cả làng nghe tin liền cho anh em họ Chu ba ngày tổ chức tang lễ cho ông bà Chu rồi cút khỏi làng.

Chu Hắc vì đi lo chuyện tang lễ nên để Chu Bạch ở nhà ai ngờ một đám người lớn bọn họ xông vào bắt nạt một đứa trẻ. Luôn miệng nói cậu là ma quỷ hiện hình, hết khắc chết người trong làng giờ là khắc chết ông bà Chu.

Chu Bạch bị đánh đến mức thê thảm cũng không gào khóc một tiếng, chỉ trừng đôi mắt lạnh lẽo nhìn đám người trong làng. Đến khi Chu Hắc trở về đã thấy em trai mình nằm ngất xỉu ngoài sân. Họ ác đến mức đánh cậu gãy chân trái, bên xương sườn bị gãy hai cái, phổi bị dập, bàn tay phải bị dẫm gãy xương. Đầu Chu Bạch đổ đầy máu dưới nền đất bụi bặm, mũi cũng chảy đầy máu bị bịt kín bởi đất cát. Lúc đó máu chảy vào mắt Chu Bạch, cậu thấy anh trai liền run rẩy mỉm cười ý nói bản thân không sao.

Chu Hắc vội vã đưa em trai đi bệnh viện, bệnh viện nói Chu Bạch thế này chỉ có thể lên thành phố điều trị, một bệnh viện nhỏ ở thị trấn không dám đảm nhiệm.

Chu Hắc đành đưa em trai mình lên thành phố lớn, thành phố đất chật người đông, bao nhiêu tiền cũng không đủ. Có chết Chu Hắc cũng nhất định cứu em trai mình từ Quỷ Môn Quan trở về, đứa trẻ ngoan như vậy làm sao có thể là ma quỷ?

Chu Bạch nằm ở căn phòng điều trị dân thường, xung quanh còn có vài bệnh nhân khác nhưng đa số là người già nên khá yên tĩnh. Chu Hắc đã bán hết toàn bộ ruộng đất ở làng kia, trước khi đi còn nói nhất định sẽ tìm từng người báo thù.

Trong tay Chu Hắc chỉ có 30 ngàn, còn tiền phẫu thuật của Chu Bạch lên đến 50 vạn, dù Chu Hắc có bán mạng cũng không đủ chi trả số tiền đó. Nếu không phẫu thuật, Chu Bạch chỉ có ngồi xe lăn cả đời hoặc sống vài ngày thấp thỏm rồi chết trong căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng này.

Chu Bạch nằm đây đã vài ngày, bác sĩ chỉ đến hỏi thăm vài câu rồi truyền nước biển, mỗi ngày đều thu viện phí đến 200 tệ, so với nhà nghỉ còn đắt hơn gấp mấy lần. Cậu mở đôi mắt của mình thì thấy anh trai đang ngồi bên cạnh đọc báo khoanh khoanh gì đó, cậu nhỏ giọng yếu ớt nói.

Bây giờ thở thôi cũng đau, Chu Bạch hoàn toàn mất sức lực, chỉ muốn nhìn anh của mình thật kĩ.

"Anh hai...."

Chu Hắc đang khoanh mấy chỗ tuyển nhân viên ở trên tờ báo, nghe em trai kêu liền ngẩng đầu dậy, anh vui mừng nắm lấy bàn tay trái của Chu Bạch mà nói.

"Em tỉnh rồi..."

"Anh... Có phải viện phí rất đắt không?" Chu Bạch mấp máy môi nói.

Từ nhỏ Chu Bạch rất hiểu chuyện lại còn ngoan ngoãn, anh thích nhất tính cách này của cậu. Chỉ là ngay bây giờ có hơi phản tác dụng, Chu Hắc lắc đầu cười nói.

"Không đâu, em nhất định sẽ được phẫu thuật mà."

"Em không muốn phẫu thuật nữa." Chu Bạch biết rõ anh trai đang nói dối, liền nhanh chóng đáp lại.

"Em nói gì vậy? Thằng nhóc này muốn anh đánh một trận à?"

"Là họ có lỗi, sao anh phải chịu khổ vì em chứ?..." Chu Bạch ngập ngừng nói sau đó nâng đôi mắt nhìn Chu Hắc.

Chu Hắc thoáng chốc buồn bã nhưng rất nhanh đã phấn chấn trở lại, anh vỗ vỗ mu bàn tay Chu Bạch. Cười nói.

"Anh chỉ có em, em nhất định phải sống khoẻ bên cạnh anh chứ. Để anh đi nói bác sĩ làm phẫu thuật cho em ngay."

Chưa kịp để Chu Bạch đáp lại thì Chu Hắc đã vội chạy đi ra khỏi phòng bệnh, anh chạy đi kìm chế nước mắt đang lưng tròng, vì muốn trốn tránh những câu nói của Chu Bạch nên suốt cả ngày hôm đó Chu Hắc cũng không quay lại bệnh viện nhưng vẫn nhờ bà Cao, một người thân của bệnh nhân nằm cạnh giường Chu Bạch trông chừng giúp.

Năm đó thành phố nhộn nhịp ánh đèn, xe cộ qua lại đông đúc, chỉ có Chu Hắc đi bộ một mình về căn phòng trọ mới thuê mấy hôm trước.

Lúc về đến phòng trọ đã hơn tám giờ tối, trên tay chỉ có túi đồ ăn mới mua về. Phòng trọ nằm trong con hẻm nhỏ vừa tối vừa vắng, trong bóng tối hình như Chu Hắc thấy một dáng người ngồi dưới cầu thang gỗ ọp ẹp dẫn đến phòng của anh.

Người đó như bất động, bóng tối bao trùm chẳng thấy rõ mặt, ngồi bệt dưới đất.

Chu Hắc nắm chặt quai túi đồ ăn, hít thở sâu một hơi lấy dũng cảm kêu lên.

"Ai đó?"

Người đó không trả lời chỉ ngẩng đầu lên nhìn Chu Hắc, đôi mắt được bóng đèn đường yếu ớt dạ ra sáng lên khiến anh thấy rõ mặt đối phương. Mồ hôi đọng lên trên trán và thái dương người nọ, đôi môi thở ra từng hơi mệt mỏi.

Ăn mày à?...

Chu Hắc nhìn xung quanh chẳng có ai chỉ có anh và người đó, anh tiến tới mấy bước đứng trước người đó cúi đầu xuống nhìn, cất giọng quan tâm mà hỏi.

"Anh không sao chứ?"

"Đồ ăn..." Người nọ nhìn túi đồ trên tay cậu sau đó đưa mắt nhìn cậu, mấp máy môi nói nhỏ.

Chu Hắc ngẩng người nhìn người này, đến gần mới nhìn rõ trên người anh ta chằn chịt với roi đánh, áo sơ mi còn thấm máu đỏ, quần âu bị rách rưới nhưng nhìn người này chẳng giống ăn mày chút nào, tuy là trên người cáu bẩn bùn đất nhưng vẫn toả một khí chất gì đó rất lạ, huống hồ gương mặt cũng rất điển trai.

"Anh đói à?" Chu Hắc ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói. Ông bà Chu đã dạy anh từ nhỏ phải giúp đỡ người khó khăn, tuy trông người này có hơi đáng sợ.

"Có nước không?..." Người nọ nói lên.

Mình có nên đưa anh ta lên phòng không nhỉ?

"Anh ở đây đợi chút nhé, tôi lên phòng lấy."

"Ừm..." Người nọ ngoan ngoãn gật đầu.

Chu Hắc lấy trong túi đồ ra một cái bánh bao hấp vẫn còn nóng, anh do dự một chút sau đó vươn bàn tay bắt lấy bàn tay người nọ. Lúc đầu thấy bàn tay ấy anh giật mình kinh hãi, còn đáng sợ hơn cả lúc Chu Bạch bị đánh nữa. Lòng bàn tay rách từng mảng da, máu khô đọng lại trong lòng bàn tay và dính ở cổ tay áo sơ mi, móng tay còn bị bật ra lung lay sắp rơi xuống.

"Sợ à?..." Bỗng dưng người nọ cất giọng lên hỏi, giọng nói trầm ấm dễ nghe, trên đôi môi khô bạc còn nhếch nhẹ cười nhìn Chu Hắc, đôi mắt màu xanh vẫn luôn quan sát đối phương.

Chu Hắc giật thót sau đó đặt bánh bao lên trên bàn tay còn lại, ít ra vẫn đỡ hơn bàn tay kia. Anh lắc đầu vội nói.

"Không sợ, chỉ là thấy giống em trai tôi lúc bị người ta đánh thôi."

"Sao lại bị đánh?" Người nọ có chút ngạc nhiên sau đó tiếp tục hỏi, bàn tay nắm lấy bánh bao của Chu Hắc sau đó hạ mắt nhìn xuống chiếc bánh bao trắng mềm.

Chu Hắc bối rối đến đổ mồ hôi hột, anh nhìn bàn tay của đối phương nghiêm trọng như vậy chắc là đau lắm. Anh ngẩng đầu đáp lại, gãi gãi nhẹ má.

"Người trong làng nói em tôi là ma quỷ..."

Người nọ ngước mắt nhìn cậu sau đó không nói gì nâng bánh bao đưa lên miệng ăn, lúc bánh bao nóng chạm vào miệng làm vết thương ở miệng truyền lên một trận đau rát đến nhăn mặt.

Có phải mình nói nhiều quá rồi không?

Mặt Chu Hắc hiện lên vẻ ngượng ngùng, anh đứng dậy suy nghĩ một chút sau đó đưa luôn túi đồ ăn của mình cho người nọ giữ lấy, hấp tấp nói nhanh.

"Anh ở đây đợi tôi, tôi đi mua thuốc và nước cho anh..."

"Chờ đã..."

Nói xong Chu Hắc đã vội vàng chạy đi rất nhanh còn không để cho Trịnh Chấn ngăn cản, tính nói là người của tôi sắp đến rồi không cần chạy đi mua thuốc.

Trịnh Chấn cau mày cúi đầu nhìn túi đồ ăn nóng hổi với cái bánh bao trên tay mình, môi liền nhếch lên cười khẽ cảm thấy người này thật sự rất đáng yêu, lại còn không nghĩ mình là ai đã tận tình giúp đỡ như vậy rồi.

Tiệm thuốc cách khá xa phòng trọ, vòng đi vòng về mất hơn 30 phút. Mới 15 phút sau thì Dương Hoan và hàng loạt thuộc hạ dừng xe trước con hẻm nhỏ, vội vàng chạy vào thấy Trịnh Chấn ngồi đó liềm chạy đến. Dương Hoan mừng rỡ suýt khóc đến nơi, ngay lập tức chạy đến ôm Trịnh Chấn vào trong lòng mình.

"Trịnh Chấn... Con đây rồi..."

Tuy cơ thể Trịnh Chấn đau đến không thở nổi nhưng thấy Dương Hoan liền vô cùng nhẹ nhõm, trên gương mặt sưng bầm hiện lên nét ôn hoà ấp áp, đầu gác qua vai Dương Hoan nhẹ nhàng nói.

"Con không sao..."

"Nào, chúng ta về nhà."

Cuối cùng Dương Hoan và thuộc hạ của ông đưa Trịnh Chấn về, lúc vào xe đi được một khoảng thì Trịnh Chấn mới phát hiện túi đồ ăn vẫn còn trên tay mình. Trịnh Chấn suy ngẫm một lúc sau đó nói với Dương Hoan ngồi bên cạnh.

"Bác Dương."

"Sao vậy con?"

"Ngày mai bác đến chỗ trọ khi nãy tìm một người da ngăm, khoảng 15 tuổi, gương mặt chân thành hình như là ở dưới quê mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC