Chương 75: Tâm Sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hiên nhìn thấy ánh mắt người mình yêu lạnh lùng như vậy cũng thoáng giật mình, cậu có phần e dè, nâng tay sờ sờ gương mặt của anh, cất giọng dịu dàng nói.

"Tần Huân kể hết mọi chuyện cho em nghe rồi. Em cũng biết là giữa anh và anh ấy xảy ra mâu thuẫn, nhưng mà anh nghe em nói đã."

Trịnh Chấn có vẻ không vui cho lắm, anh nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Trương Hiên, nhẹ nói.

"Em nói đi, em cũng chưa giải thích cho anh là vì sao lúc đó em lại bắn đạn vào anh."

Cảnh tượng đêm hôm đó như một thước phim ngắn ào ạt quay về nơi tâm trí cậu, mọi chuyện giống như vừa mới xảy ra hôm qua vậy.

Trương Hiên nắm lấy tay Trịnh Chấn, đặt ngay vị trí trái tim của mình.

"Em làm thế vì muốn bảo vệ anh, tất cả mọi chuyện đều là do em gây ra. Lúc đó nếu em không làm như vậy thì làm sao có thể cứu được anh? Khi ấy em còn mong là anh hãy hận em đi, để em có thể thanh thản mà ra đi, chính em gây ra mọi chuyện, thì em sẽ là người kết thúc."

"Cha của Diệp Hiểu Ân như vậy cũng là do em, nếu em không gây ảnh hưởng đến anh, thì anh đã không nhiều lần mất mạng. Để ông ta đắc ý như vậy."

Trương Hiên vuốt ve nhẹ từng ngũ quan trên gương mặt anh, mỉm cười nói tiếp.

"Anh cũng đừng giận anh hai nữa, anh ấy vì thương anh nên mới làm như vậy, hoàn toàn không có ý gì xấu cả. Nếu đổi lại là em, em cũng sẽ làm như thế."

Nghe những lời nói từ khuôn miệng xinh đẹp của Trương Hiên phát ra, trong lòng Trịnh Chấn sao có thể không xót xa?

Trịnh Chấn ôm lấy cơ thể Trương Hiên dán chặt với mình, nhắm chặt mắt lại hít thở sâu, hôn lên trán cậu rồi cất giọng nói.

"Sao anh có thể hận em được chứ? Đồ ngốc này..."

Trương Hiên cảm nhận được tình yêu từ anh nên vô cùng hạnh phúc, cậu ôm siết lấy cơ thể người mình yêu, chủ động hôn lên môi anh rồi cọ cọ trán cùng anh.

"Hôm trước em có tìm đến anh hai để nói chuyện, anh ấy nói rất hối hận. Hối hận vì đã làm em trở nên như vậy, khiến anh phải đau khổ. Anh ấy chỉ là nhất thời không suy nghĩ kĩ, em cũng lợi dụng lúc đó mà bắn đạn vào anh. Nếu như em thấy ai đó đang bắn đạn vào người em yêu thương, em cũng sẽ bất chấp tất cả mà trừ khử người kia mà thôi. Huống hồ... Trong lòng anh ấy yêu thương anh như vậy, em nói có đúng không?"

Trịnh Chấn làm sao có thể không hiểu được những điều mà anh trai đã làm cho mình chứ? Chỉ là vết thương Trương Hiên quá nặng, gây hôn mê sâu, nếu em ấy không cố gắng chiến đấu thì có lẽ đã không qua khỏi.

Chỉ cần nghĩ đến việc Trương Hiên xảy ra chuyện, nguyên nhân là vị anh trai mình thì anh đã không thể nào chịu được. Làm sao có thể đối diện được với nó cơ chứ.

Thấy nét mặt người thương đầy sự khuyên nhủ như vậy, trong lòng Trịnh Chấn trầm tư đi không ít, anh nghe nói gần đây Trịnh Tần vì chuyện Sở Luân mà không chịu tiếp xúc với bất kì ai, có vẻ như rất khổ sở.

Trương Hiên nói chuyện được với Trịnh Tần có lẽ là tốt lắm rồi.

Trịnh Chấn vẫn còn giận anh trai mình lắm, nhưng nghe thấy người nọ như vậy sao có thể không để tâm tới chứ?

Anh trai mình đúng là kẻ hèn nhát mà...

Trịnh Chấn nâng mắt nhìn Trương Hiên, đôi mày giãn ra suy nghĩ gì đó rồi nói.

"Anh ấy vẫn khoẻ chứ?"

Trương Hiên đang lo lắng bản thân có hàn gắn được anh em họ Trịnh này không thì nghe thấy câu hỏi kia, trên mặt cậu không giấu được sự mừng rỡ, đôi mắt sáng lên, hai tay ôm hai bên má anh.

"Anh ấy không tốt cho lắm..."

"Sao lại không tốt? Em có biết không?" Trịnh Chấn không nhịn được phì cười trước biểu hiện của cậu, anh vươn tay kéo cậu xuống, chu chu môi hôn lên làn má mềm mại, nâng niu tựa như trân bảo.

Trương Hiên hạnh phúc cười cười, thoải mái nhắm mắt hưởng thụ cái hôn ngọt ngào, cậu vẽ vòng tròn lên cơ ngực săn chắc của anh, nhẹ nhàng tường thuật lại quá trình lúc đi thăm Trịnh Tần.

Mấy hôm trước vừa lúc Trương Hiên có thể đi lại bình thường, Thẩm Tần Huân liền thừa cơ hội lén đem cậu ra khỏi phòng bệnh, một mạch đưa cậu đến biệt thự ở tận sâu trong núi, nơi mà Trịnh Tần đang ở.

Trương Hiên nâng mắt lơ đễnh nhìn xung quanh, hai bên vệ đường đều là rừng cây, dù có ánh sáng nhưng trông vẫn vô cùng âm u, quả thật dễ làm người ta ớn lạnh.

Chu Bạch lái xe tận 4 tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi, là một căn biệt thự tách biệt với thế giới bên ngoài, trông vô cùng sang trọng cổ kính, bao quanh căn biệt thự là khoảng sân rộng được rào lại kiên cố, bên ngoài là rừng cây rậm rạp.

Trương Hiên thoáng rùng mình, cũng may là hôm nay trời đẹp nên đỡ đáng sợ hơn, cậu tưởng tượng chỉ cần trời âm u một chút thôi, có phải nơi đây sẽ xuất hiện ma quỷ hay không?

Ví dụ như ma cà rồng hay là quỷ ăn thịt đồ ấy?

Trương Hiên lắc lắc đầu, tự hỏi sao mà mình lại suy nghĩ trẻ con như vậy.

Thẩm Tần Huân khoanh tay lại, cất giọng nói với thuộc hạ canh gác ở cổng lớn biệt thự.

"Nói với Trịnh Tần là có người muốn gặp."

Người thuộc hạ đảo mắt quan sát ba người họ, liền cúi người hạ giọng.

"Xin ngài đợi một chút."

Sau đó người thuộc hạ liếc mắt nhìn sang người đứng bên cạnh mình, nghiêng người đưa tay lên tai nghe, nhỏ giọng nói qua bộ đàm cái gì đó.

Trong lúc chờ đợi, Thẩm Tần Huân có đảo mắt quan sát khắp nơi, thấy không khí ở đây tuy trong lành nhưng quá âm u, hàn khí quá nặng nên xoay người nói với Trương Hiên.

"Cậu có lạnh không? Không mệt đó chứ?"

Trương Hiên dù mới lành bệnh nhưng vẫn vô cùng mạnh khoẻ, cậu lắc đầu.

"Không sao, tôi khoẻ mà."

Chu Bạch im lặng quan sát một lúc, chẳng biết là đùa hay thật mà cất giọng nói.

"Ở nơi này thích thật, tách biệt với cả thế giới. Có muốn tìm cũng khó khăn. Nhốt người tình ở đây chắc cũng chẳng ai biết."

Hai người Thẩm, Trương nghe thế liền mở to mắt, chớp chớp liên hồi nhìn người sát thủ bên cạnh mình.

Từ xưa giờ theo như Trương Hiên biết thì Chu Bạch rất ít nói, cơ mà sao hôm nay phát ngôn nghe gì mà tình thú thế.

Thoáng chút má Trương Hiên đỏ hồng, cậu giả vờ ho khụ che đi ý nghĩ dâm tà trong đầu. Suýt chút nữa cậu đã tính mượn căn biệt thự này để rủ Trịnh Chấn chơi trò giam cầm rồi.

Ông trùm mafia và tình nhân nhỏ bé của hắn?

Ôi trời, mình bị điên rồi.

"Sao hai người nhìn tôi vậy? Tôi nói đúng mà." Chu Bạch nhướn mày nhìn hai người họ có chút khó hiểu.

"Khụ... không có gì..."

Trương Hiên đảo mắt nhìn Thẩm Tần Huân, nhìn y có vẻ không khác gì mình là mấy. Xem ra cũng cùng chung một suy nghĩ rồi.

À à à, cái đồ tà dâm.

"Thưa ngài, ông chủ tôi nói không muốn gặp bất kì ai." Người thuộc hạ xoay người lại, cúi người điềm đạm nói.

Thẩm Tần Huân đang vui liền méo cả mặt, trên trán nổi ba đường hắc tuyến, không sợ gì mà kiêu ngạo cất giọng nói.

"Gì chứ? Ông đây cất công tới đây để nghe mấy lời chó chết này à?"

"Xin ngài thứ lỗi." Người thuộc hạ không quá thay đổi cảm xúc, đưa tay lên ngực rũ mắt coi như lời tạm biệt.

Thẩm Tần Huân nghiến chặt răng, hai nắm đấm siết chặt.

"Đ* m*."

Trương Hiên rũ mắt thở một hơi dài, xem ra hôm nay chưa đúng thời điểm rồi. Ngày mai lại đến vậy.

Cậu vươn tay vỗ nhẹ vai Thẩm Tần Huân, cất giọng kêu.

"Về thôi."

Chu Bạch vừa vươn tay đặt ngay tay Trương Hiên đỡ cơ thể cậu, hai người vừa xoay chân thì Thẩm Tần đã rút súng ra bắn lên trên trời mấy phát, làm chim trong rừng hoảng sợ bay lên, kêu rú vang vọng cả một vùng trời, như thể sắp có tận thế đến nơi.

Thẩm Tần Huân vốn ghét nhất là có người cự tuyệt mình, bản tính kiêu hãnh của một vị công tước ào ào trỗi dậy, y không sợ chết, nhanh chân nhào đến đập mạnh cửa, cất giọng mắng chửi một cách thất thanh.

Hôm nay không để Trương Hiên gặp được Trịnh Tần thì dù có chết cũng không về!

"Tên khốn họ Trịnh kia!!! Có ngon thì ra đây nói chuyện với ông đây!! Cái đồ chết nhát!!! Ông đây phí hết tâm sức giúp anh mà anh dám cự tuyệt!!!"

"Lôi ngài ấy ra." Mấy tên thuộc hạ canh gác ngay lập tức xông ra kéo Thẩm Tần Huân lại, ngăn cản sự náo động của y.

Y sao có thể sợ bọn chúng chứ? Đường đường là phó chủ Hắc Long Hội, cánh tay đắc lực của Trịnh gia, bố thách chúng mày đụng đến cọng tóc xinh đẹp của bố đấy!

Xem Tự Thiên xử bọn mày thế nào! Hừm.

"Ngài Trương, ngài đứng sang một bên đi. Để tôi xử lý, ngài có chuyện gì chúng tôi đỡ không nổi đâu." Chu Bạch thấy đồng đội gặp nguy hiểm, y vừa nói vừa cởi áo vest ra, đưa cho Trương Hiên rồi kéo tay áo đến khuỷu tay.

Vừa nói xong thì cũng nhào đến chung vui luôn, cũng may Trương Hiên đang mắc bệnh, nếu không chắc cũng bay vào rồi.

Cơ mà khi nãy hình như thấy Chu Bạch nhếch môi cười, ủa đánh nhau vui lắm à?

"Tên chết tiệt kia!!! Anh mau ra đây!!!"

Chu Bạch cũng không ngán ai, vung tay đánh luôn mấy người đụng chạm thân thể với Thẩm Tần Huân, Thẩm Tần Huân cũng thừa cơ hội nhào tới bấm bấm chuông, vừa bấm vừa hét.

"Đồ chết nhát nhà anh!!! Không ra đây là tôi cho nổ bom!!! Cho nát tan chỗ này luôn đấy nhá!!"

Trương Hiên thấy cảnh tượng hỗn loạn náo nhiệt trước mắt cũng bất lực, cậu vừa muốn cười vừa muốn khóc. Chẳng biết tâm trạng đang thế nào luôn?

Thẩm Tần Huân bị lôi kéo đến mức mái tóc dài đang cột cao cũng bị tuột dây chun, rũ rượi ướt đẫm mồ hôi. Bọn họ đâu có dám đánh y, chỉ là ngăn cản lôi kéo tránh y làm loạn mà thôi.

Chu Bạch cũng bị làm cho tây trang xộc xệch, nửa kín nửa hở, bung ra vài cúc áo, cà vạt chạy ra đằng sau lưng trang trí.

Trương Hiên vừa kể đến đây đã làm Trịnh Chấn nhịn không được bật cười thành tiếng, anh ôm lấy vòng eo cậu, yêu thương hôn lên làn môi người mình yêu trước mắt.

"Haha... Cũng đúng, họ chỉ là sát thủ bình thường, có cho tiền cũng không dám đụng đến Thẩm Tần Huân và Chu Bạch."

"Lúc đó em tưởng mình đang xem phim ấy chứ." Trương Hiên phì cười, cọ cọ nhẹ má vào má anh.

"Rồi họ có làm em bị thương không?" Trịnh Chấn xoa nắn eo cậu, lo lắng hỏi.

"Tây trang vẫn gọn gàng sạch sẽ, một nếp nhăn cũng không có. Tại họ không cho em tham gia, sợ anh nổi giận." Trương Hiên hạnh phúc cắn lên má anh một cái, thoải mái hít hít mùi hương nam tính trên da thịt người mình yêu.

Trịnh Chấn nhướn mày rồi khẽ cười, anh đem cơ thể của cậu đặt nằm xuống giường, dùng cơ thể to lớn của mình đè lên người cậu, nâng một chân cậu đặt bên hông mình.

"Tất nhiên rồi, thế nếu họ cho em cũng sẽ tham gia à?"

"Tất nhiên rồi, mấy người đó cũng đâu có dám đánh em."

Trịnh Chấn khẽ cau mày lại, vươn tay bóp lấy má của Trương Hiên khiến môi cậu chu lên, anh liền cúi người cắn mạnh lên đôi môi ấy như trừng phạt.

"Aaa... Đau..." Trương Hiên bị anh cắn đau đến độ chảy nước mắt, trên môi còn cảm nhận cả vị máu của mình.

"Còn dám tham gia không?"

"Không dám nữa..." Trương Hiên vươn lưỡi liếm liếm đôi môi ngọt ngào của đối phương, ngoan ngoãn thấp giọng trả lời.

Bộ dáng này của Trương Hiên đều được Trịnh Chấn thu vào trong ánh mắt, nhất thời cơ thể nóng ran lên, phía dưới lại có dấu hiệu cương cứng khiến anh phải nuốt một ngụm nước bọt.

Trịnh Chấn hít thở một hơi sâu, da thịt hai người vẫn đang trần trụi, vì tư thế này nên vẫn đang dán chặt vào nhau, anh nghiến răng úp mặt vào hõm cổ cậu, thấp giọng trầm ấm, kiềm chế nói.

"Sau đó thế nào?"

"Sau đó..."

-----------------------
Còn tiếp ===>

Truyện chỉ được up trên Wattpad, đọc nơi khác đều là reup không tôn trọng tác giả.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC