Chương 24: Trung Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chức lễ tế, trong lễ tế sẽ múa điệu Vọng Cô Thành kể lại sự tích về toà thành của tộc Huyền Vũ. Cũng có thể thông qua đó nhắc người đời sau không được quên đi công ơn của Thanh Long, càng không được quên đi sự đáng sợ của ma thú.

Tiểu Phúc Tử vừa dứt lời, vũ khúc trên đài cũng đã đến hồi kết. Thanh Long phi thăng, rẽ mây bay lên trời, Cô Thành vẫn lặng lẽ nằm đó, chìm trong gió tuyết lạnh lẽo, bị ma thú vây quanh, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn theo, rơi nước mắt. Khoảnh khắc cuối cùng vũ cơ biến hóa một đôi cánh màu lam xinh đẹp, lao vút lên đỉnh các, vẫn không quên quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng lộ ra thần sắc đau buồn rồi cứ thế biến mất giữa không trung. Tất cả mọi người đến đây đều đồng loạt vỗ tay, lời tán thưởng hò reo vang lên không ngớt.

Tiểu Phúc Tử cũng rất hào hứng, hai mắt sáng ngời nhìn về phía vũ đài, nói: "Sau khi vũ khúc Vọng Cô Thành kết thúc, yến tiệc mới chính thức khai màn! Vị tỉ tỉ xinh đẹp kia múa đẹp như vậy, chẳng trách mỗi năm đều múa đúng một bài mà vẫn được mọi người hoan nghênh!"

Thẩm Mặc từ sau khi nhìn thấy vũ cơ biến hóa ra đôi cánh sau lưng lại bất giác ngẩn người. Thái Sơ nhận ra hắn khác thường, liền hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Thẩm Mặc hoàn hồn, suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu đáp: "Có lẽ ta nhìn lầm thôi, cứ cảm giác ta đã từng thấy đôi cánh kia ở đâu rồi."

Thái Sơ ý vị thâm trường cười nói: "Có lẽ là vậy."

"Hả?" Thẩm Mặc ngạc nhiên quay nhìn hắn.

"Ngươi không phải đang mất trí nhớ sao? Cũng có thể là trước kia thực sự đã nhìn thấy nàng, chỉ là không nhớ ra mà thôi." Thái Sơ giải thích, còn không quên bổ sung: "Dù sao Trung thu những năm trước cũng từng mời vũ cơ vào cung hiến vũ tế lễ, có khi là thực sự đã từng gặp..."

"Vậy sao?" Thẩm Mặc còn đang nghi hoặc, cố vắt óc nhớ lại, bên ngoài thuyền hoa chợt vang lên mấy tiếng gõ nhỏ. 

Tiểu Phúc Tử nhanh nhẹn vén rèm lên, liền thấy là thuyền con đi thu tiền có treo đèn lồng của Yên Hoa Lâu, chỉ khác lần này chèo thuyền lại là một đứa nhỏ. Thấy Tiểu Phúc Tử đang định giở túi tiền ra, đứa bé trên thuyền lập tức đưa tay từ chối, lại hướng Thẩm Mặc, nói: "Hai vị công tử, Yên Chi cô nương của chúng ta mời hai vị đến Yên Hoa Lâu, không biết hai vị có nhã hứng ghé qua tệ xá của cô nương được không?"

Thẩm Mặc ngỡ ngàng, còn chưa kịp phản ứng, Thái Sơ đã nâng khóe miệng mỉm cười, nói: "Thì ra đúng là người quen cũ rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC