Chương 38: Thụ Động Ghen Tị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hơn nửa giờ sau, nước cũng bắt đầu nguội WonWoo mới chịu xả nước bước ra ngoài. Lúc này cậu mới tá hỏa ra mình chưa đem đồ vào đây. Cậu cắn môi đành lấy đại cái khăn vừa lau người quấn vào thân dưới. Dù sao đây cũng là phòng riêng, chắc không có ai...

Cửa vừa mở ra, Jeon WonWoo đang trong tư thế phóng ra tủ quần áo lấy đồ thì bắt gặp Kim MinGyu đang ngồi bên bàn làm việc nghiên cứu bàn cờ Vua.

WonWoo đứng hình ba giây, trong ba giây đó, hắn nhướn mắt lên nhìn bộ dạng nửa kín nửa hở của cậu.

Hoàn toàn không cảm xúc!

Cậu hoảng hồn không quan tâm chuyện lấy quần áo mà phóng thẳng một nước trở vào trong phòng tắm. Rồi lập tực hé cửa ra cao giọng, "Này anh có vào cũng không thể gõ cửa sao?"

"Tôi có gõ cửa, là cậu không nghe."

Ban nãy hắn đích thị có gõ, gõ đúng một tiếng rồi trực tiếp bước vào.

"Nếu tôi không nghe tức là tôi không cho phép, nếu tôi không cho phép thì anh không có quyền đi vào!"

WonWoo giận dữ nói ra, nói xong lại thấy không gian yên lặng mới nuốt ực một cái.

Ai ngờ hắn sải bước như bay tới phòng tắm đẩy mạnh cửa vào khiến cậu mém bật ngửa ra sau.

"Tôi cần cậu cho phép ư?" Hắn gằn giọng.

WonWoo giật mình, vội nép người vào cánh cửa che thân. Lần nào cậu dùng cương cũng không thắng hắn, lại phải nhục nhã xài nhu mà dịu giọng:

"Nhưng đây là phòng tôi, anh tôn trọng quyền riêng tư của tôi đi chứ."

Hắn không nói gì mà rời đi. WonWoo ở trong chớp chớp mắt, không phải chứ, hắn mới là người có lỗi mà. Mới đó đã giận rồi sao?

Đột nhiên từ ngoài cửa đưa vào một bộ đồ ngủ, giọng hắn vừa lạnh vừa ấm:

"Mặc vào đi, cậu không biết lạnh à?"

Cậu nhìn cánh tay của hắn, lại bất giác mím môi rồi mới ngập ngừng: "Cảm ơn."

WonWoo mặc đồ xong, cố tình nán ở trong một chút. Còn tức giận qua đi, cậu soi tấm gương khổng lồ phía trước. Trong gương là một nam nhân dáng người...không tồi, chỉ là so với hắn, cậu có hơi ốm yếu. Còn hơi trắng trẻo, hơi không có săn chắc cũng hơi không có phong độ.

Jeon WonWoo nghiến răng nghiến lợi cuộn tay thành nắm đấm. Kim MinGyu, Kim MinGyu, cuộc đời cậu chưa từng hứng chịu nhục nhã, tại sao gặp phải hắn, cậu cứ hết mất mặt rồi sắp mất...thân luôn thế này!

Hồi lâu, nghe bên ngoài yên ắng, cậu lại hít một hơi mới lấy lại bình tĩnh mở cửa bước ra.

Thấy hắn vẫn ở ngoài, cậu không ngạc nhiên, chỉ giữ một ngữ điệu bình thường nhất có thể:

"Anh vào phòng tôi có việc gì không?"

Kim MinGyu nhíu mày nhìn cậu, không nói không rằng vào phòng tắm rút cái khăn mới rồi bước ra hướng mắt tới sô pha trong phòng:

"Ngồi xuống đây."

"Làm gì?"

"Ngồi."

WonWoo giận dữ lại dặn lòng lấy nhu trị cương mà từ từ đi lại sô pha ngồi xuống.

Hắn liền chộp lấy tay cậu ngửa lòng bàn tay ra,  mấy đầu ngón tay của cậu do ngâm nước mà nhăn nhó, trắng bệch.

Hắn cau mày: "Về sau không được ngâm nước."

Đến đây, WonWoo không kiềm được ngước mặt lên:

"Anh sợ tốn tiền nước hay sao?"

Kim MinGyu trừng mắt rồi nhếch môi cười, "Cậu muốn xả nước ngang Thái Bình Dương, tôi cho phép cậu. Nhưng cậu ngâm nước thì không được."

"Tại sao chứ? Tôi muốn tắm như thế nào là quyền của tôi...Á! đau.."

Hắn siết cổ tay cậu, còn hơn cồng sắt khiến cậu cảm thấy xương như sắp gãy ra mất.

"Cậu giỏi thuộc gia quy mà đến điều đầu tiên thì quên rồi à?" Hắn gằn giọng nhưng lực tay đã thả lỏng ra đáng kể, "Hay cố tình không nhớ?"

Điều đầu tiên, lệnh của lão đại bất di bất dời, ai trái lệnh thì lập tức xử lý.

WonWoo dĩ nhiên không quên nhưng vô cùng không phục!

"Tôi nhớ rồi, anh nhẹ tay một chút đi."

Hắn thả tay cậu ra, cậu vội thu lại xoa xoa cổ tay. Nhất định phải kiện hắn tội hành hung.

Hắn đặt khăn lên lau tóc cho cậu, vẫn cái nhu lực không biết dịu dàng là gì. Jeon WonWoo không nói gì nữa chỉ ngồi im cho hắn lau tóc.

"Đá quý của tôi chán lắm à?"

"A?"

Cậu điếng người, ngước mặt nhìn Kim MinGyu. Hắn lạnh lùng liếc mắt xuống một cái rồi chăm chú lau tóc.

WonWoo hắng giọng lắc lắc đầu, "Không.."

"Vậy sao?"

"Ý tôi là tôi từ khi thấy viên Châu Long thì mấy viên đá quý khác đều...có hơi chán..."

Cậu moi hết dũng khí thành thật khai báo. Kim MinGyu dừng tay, không tiếp tục lau tóc cho cậu nữa. Hắn trầm mặc một lát rồi để khăn vào lòng cậu.

WonWoo ngơ người thấy hắn bước tới bàn làm việc mới đứng dậy đi theo như một thói quen.

"Chúng ta sẽ lấy nó về thôi."

Hắn ừm một tiếng, tay đưa ra cầm lấy con Hậu trên bàn cờ Vua.

Cậu cắn môi dưới, lại hỏi: "Tại sao anh không đến thẳng đó cướp Châu Long về, anh có thể mà."

"Cậu có thực sự là luật sư không?"

WonWoo trợn mắt, ý hắn là sao đây?

Kim MinGyu nhướn chân mày nghiêm nghị đến cậu, "Tôi cướp Châu Long về là chuyện dễ dàng. Nhưng chuyện của sau đó, một khi tôi công khai viên Châu Long thực ra thuộc về Kim Gia, tôi sẽ bị vu tội đánh cắp. Vì tôi không có chứng cứ thiết thực để minh chứng Châu Long là của tôi."

"Cho nên anh muốn tìm ra chủ Jade Palace, thương lượng với họ.."

"Không thương lượng, ép lão ta đích thân đem Châu Long đến trả cho Kim Gia." Hắn liền ngắt lời.

Kim MinGyu không bao giờ muốn thương lượng. Jeon WonWoo sao lại quên đi cái chi tiết này chứ. Xem xét tình hình bỗng dưng trở nên căng thẳng, WonWoo cầm một quân Tốt Trắng khai trận.

"Tôi chỉ vô tình đứng phía quân Trắng thôi." Cậu nhoẻn miệng cười bao biện.

Hắn nhếch miệng, tâm trạng có hứng chầm chậm kéo ghế ngồi xuống rồi bắt đầu chơi cờ.

Kì này, chiến lước của hắn không phải chiến nhanh thắng nhanh, một nước đi thần sầu thâm độc khiến đối phương không kịp trở tay khóc thét. WonWoo đi một nước, hắn trả lại một nước. Trận chiến thông thả, cứ như hắn chỉ muốn kéo dài thời gian ở bên cậu.

"Ờm...anh tặng Cha thiếu gia bộ sưu tập Nguyệt Ly à?" WonWoo hắng hắng giọng kiếm chuyện để phá bầu không khí im lặng.

"Ừm." Hắn gật đầu, dời mắt khỏi bàn cờ nhìn cậu, cậu vội vàng bao biện.

"Tôi chỉ là thụ động nghe được, tại hai người đứng trong phòng ăn nói chuyện, tôi không..."

Hắn cười, "Được rồi, tôi không cắt lỗ tai cậu. WonWoo, lúc nào cậu cũng thích nói nhiều vậy hả?"

"Tôn chỉ của tôi là phải đặt vấn đề rõ ràng, tôi không có tội đương nhiên tôi không có nhận tội."

Kim MinGyu chỉ cười một cái, vừa rồi hắn còn chưa nói gì thì cậu đã vội biện bạch. Cái này đích thị là có tật giật mình.

Hắn đi một nước cờ rồi chống tay quay lại vấn đề, "Sao? Tôi tặng quà cho người khác, cậu có ý kiến à?"

"Tôi...tôi làm gì có!"

WonWoo nghe Kim MinGyu ừm một tiếng lại như bị bắt bài mà gấp gáp tiếp lời, tuy nhiên ngữ điệu lại rất khẳng khái:

"Bộ sưu tập Nguyệt Ly không rẻ, dù là so với anh đi chăng nữa...Tôi chỉ thụ động cảm thấy xót tiền dùm anh thôi."

"Còn có chuyện thụ động xót tiền?" Hàng chân mày hắn giãn ra, vẻ hứng thú đậm nét.

"Dù sao tôi cũng không có quyền bảo anh đừng có phung phí, vả lại Cha thiếu gia cũng là người tình của anh...tôi chỉ có thể thụ động tiếc tiền dùm anh."

WonWoo dừng một chút, tay mân mê quân Tốt của mình rồi khịt khịt mũi. Cậu hoàn toàn không cố tình, chỉ nghĩ sao nói vậy, nhưng lời nói truyền đến tai hắn lại có vẻ như cậu đang tủi thân.

"Cậu đang thụ động ghen tị với Cha thiếu gia, hửm?"

Cậu giật mình trợn mắt, cậu không có! Rồi lại cụp mắt mím môi, "Tôi đâu dám có quyền đó."

Kim MinGyu liền hạ giọng, vẻ nghiêm túc: "Vậy mà tôi chưa chính miệng nói, cậu đã dám có quyền tự tuyên bố Cha EunWoo là người tình của tôi. Cậu có biết tội này ở Kim Gia là đáng bị xử lý không?"

"Tôi...tôi..." WonWoo ấp a ấp úng, cậu hiện tại bị hắn văng lưới thập phương tứ phía, có nói đường nào cũng bị hắn tóm được.

Cậu đành phải thành thật, "Tôi thấy hai người thân thiết nên..."

"Thụ động kết giao?"

"Nếu không phải thì tôi xin lỗi, tôi chỉ nghĩ thế thôi, chưa có đi rêu rao với ai."

Cậu nói xong lại định đi cờ tiếp, vừa vắn tay bị hắn nắm lại. Đến khi thấy hắn cầm quân Vua của mình quật ngã xuống, cậu mới nhận ra từ nãy giờ tâm trí cậu vứt ngoài biển. Thua lúc nào cũng không biết.

Tâm trạng không tốt, còn gặp thua trận. Cậu đúng là thất bại, thất bại...

"Trễ rồi, ngủ đi. Ngày mai đến Hoằng Lực với tôi."

Kim MinGyu đút tay vào túi hướng ra cửa, đoạn đi đến giữa phòng, hắn dừng bước quay lại:

"Cha EunWoo không phải người tình của tôi. Còn nữa, những thứ tôi cho người khác đều xuất phát từ quan hệ xã giao. Cậu về sau không cần nghĩ nhiều."

Dứt lời, không đợi WonWoo phản ứng gì, hắn buông hai chữ "ngủ ngon" rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net