Chương 83: Chìa Khoá Bí Ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu vực thí ngiệm, Hoằng Thiên.

"Luật sư Jeon, anh về rồi."

Choi HanSol đang ngồi săm soi lại bản thiết kế mẫu đạn mới của Kim Gia, vừa thấy Jeon WonWoo bước vào liền mừng rỡ nói vọng ra.

"Cậu đã hoàn toàn hồi phục rồi chứ?" JiHoon đi tới lo ngại nhìn WonWoo.

Mấy ngày vừa rồi Kim Gia có lô hàng cần được thiết kế riêng, đến lúc Lee JiHoon được rảnh thì Kim lão đại đã không cho ai đến thăm Jeon WonWoo.

"Tôi đã khoẻ rồi" WonWoo cười đáp, lại nhìn hai cái quầng thâm thê thảm dưới mắt của Lee JiHoon mới nói, "Cậu nhìn còn không khoẻ hơn tôi đấy."

JiHoon thở hắt ra, "Bản thiết kế vừa nộp tối qua, hôm nay tôi có thể ngủ ngon rồi."

Chực nhớ chuyện gì đó, Lee JiHoon kéo WonWoo sang một góc, môi mỉm lên nhỏ giọng:

"Này, cậu tỏ tình Kim lão đại à?"

Jeon WonWoo mở to mắt, lập tức phủ nhận "Làm...làm gì có?

"Tôi biết ngay mà! Kwon SoonYoung anh ta toàn chọc ghẹo tôi."

WonWoo trố mắt, hai tay cuộn lại thầm rủa cái người đại ca Hui Wong nhiều chuyện kia. Nhưng tại sao anh ta biết cậu tỏ tình Kim MinGyu chứ. Rất nhanh chóng, WonWoo cao giọng mang vẻ bất bình.

"Làm gì có chuyện đó chứ!"

"Phải đó, hôm nay tôi gặp anh ta sẽ lấy lại danh dự cho cậu. Jeon WonWoo cậu đường đường là đệ nhất giới luật sư, sao phải đi tỏ tình người khác chứ."

Chỉ một câu nói của Lee JiHoon mà khiến cậu phải mắc nghẹn ba bốn lần. WonWoo cắn cắn môi trong vô giác. Không biết JiHoon sẽ mắc nghẹn bao nhiêu lần nếu cậu nói cậu đích thị là người tỏ tình hắn trước.

WonWoo cười cười, mặt mày vừa tối vừa sáng.

"Thôi đi, không cần đâu. Mấy người đại ca họ toàn thích nói đùa, cậu đừng chấp nhất làm gì."

Lee JiHoon nheo nheo mắt lấy làm lạ, Jeon WonWoo mà cậu ta biết có lòng tự trọng to hơn cả sân bóng. Có bao giờ cậu chịu thua ai đâu chứ.

"Nhưng có thật là cậu và Kim lão đại đang yêu nhau không?"

"Ừm..." WonWoo đưa tầm mắt nhìn đi đâu đâu, động thái rất đáng nghi.

Lúc Jeon WonWoo định nói gì đó thì ngoài cửa, Kim MinGyu cùng mấy người đại ca bước vào. Như cảm nhận một luồn gió thổi thẳng từ Bắc Băng Dương khiến sống lưng rùng mình, cổ họng nhột nhạt kỳ lạ.

"Kim MinGyu."

Kim MinGyu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu rồi vòng tay kéo eo cậu lại. WonWoo phát hoảng rồi lo ngại thì thầm vào tai hắn.

"MinGyu, thả tôi ra đi. Ở đây toàn là thuộc hạ của anh."

"Họ là thuộc hạ của tôi, tại sao tôi phải thả em ra?"

Hui Wong đưa mắt nhìn Yuta, khoé môi cả hai giương lên một nét cười đầy thú vị. Yoon JeongHan cho hai tay vào trong túi áo thí nghiệm từ căn phòng kính chuyên biệt bên trong đi ra. Mắt lướt qua chỗ Kim MinGyu và Jeon WonWoo thì liền ẩn hiện ý cười sâu xa.

"Chiếc chìa khoá đó là do Jung thiếu gia tìm được ở địa bàn Hắc Sa sao?" JeongHan nhìn Kim MinGyu.

Hắn gật đầu, lạnh giọng: "Cái chìa khoá đó chứa thứ gì?"

"Đi theo tôi."

Bọn họ bước vào phòng kính bên trong, mùi chất hoá học chuyên dụng vẫn còn thoang thoảng trong không khí lành lạnh. JeongHan đeo bao tay bỏ chìa khoá vào khay rồi đẩy vào một loại máy tân tiến gì đó.

Hình ảnh X-ray xuyên thấu vào từng chi tiết trong chìa khoá được phóng to trước cái bàn kính giữa phòng. Xuất hiện một đường thẳng trải dài kết nối từ viên trân châu đen giữa con phượng hoàng đến cuối đuôi chìa khoá.

"Trong đó chứa mẫu DNA của Kim DongWon." JeongHan cất giọng.

Yuta mở mang tầm mắt, quay sang tò mò hỏi: "Làm sao anh biết đó là DNA của Kim DongWon?"

"Hồ sơ lịch sử nha khoa của ông ta." WonWoo đáp.

Cậu đã từng dùng cách này để biện hộ cho thân chủ của mình khi bị đề đơn kiện tội hoả thiêu giết người. Vì xác chết bị cháy đen nên không tìm ra nhân tướng, chỉ còn vài mảnh vụng nhỏ nghi ngờ là răng của nạn nhân. Trong răng còn chứa tuỷ và trong tuỷ là mã gen. Hơn mấy thập kỉ nay, các dịch vụ nha khoa đều giữ hồ sơ mã gen trong răng của bệnh nhân có đăng kí bảo hiểm y tế. Chỉ cần so sánh mã gen còn sót lại trong chiếc răng còn sót đó với hồ sơ nha khoa thì sẽ xác định được người đó là ai. Hoá ra nạn nhân là đồng nghiệp của bị cáo, bọn họ có mối quan hệ tốt đẹp, hung thủ thật sự là người trưởng phòng. Sau khi bị nạn nhân phát hiện hắn ta biển thủ một số tiền lớn của công ty, hắn ta nhân ngày lễ lớn, khắp nơi nổ pháo hoa mà ra tay sát hại nạn nhân.

JeongHan nhướn mày cong khoé môi nhìn WonWoo, "Không sai."

Sau đó JeongHan quay người ra phía sau, "Mark, đem nó ra đi."

"Yes sir!"

Mark hào hứng đẩy ghế ra, đứng dậy cầm một khay trong bên trên là loại gel đặc biệt gì đó. Cậu ta tắt đèn bớt đi rồi đi lại đặt khay gel đó lên bàn kính, tay bấm vào nút để tia cực tím chiếu thẳng từ chùm đèn bên trên xuống.

Một sơ đồ mã gen dày đặt phát sáng như hào quang dưới ánh sáng cực tím. Mark liếc mắt nhìn gương mặt như tượng đồng hiện mấy phần cảm thán của mấy người đại ca bọn họ.

"DNA của Kim DongWon được cấy vào những vi sinh vật có tên CyberBac sống ngay trong cái đường ống tinh vi bên trong cái chìa khoá này. Ổ khoá chắc chắn cũng sẽ có DNA của ông ta. Cái chìa khoá này hoạt động dựa trên nguyên lý nguyên phân. Khi đoạn DNA trong chìa khoá chạm vào đoạn DNA trong ổ khoá, chúng sẽ liên kết với nhau, kích thích nhân giống lên nhiều tế bào để hợp lại thành một. Những con CyberBac có cơ chế nhận diện ra đồng loại, còn gọi là cell recognition..."

Hui Wong lầm bầm nói với Kwon SoonYoung ở phía sau, "Mẹ nó, thằng nhỏ đó nói cái gì vậy?"

SoonYoung đang dậm dậm chân nghiêng đầu ra sau, nhướn người kiếm dáng người nhỏ nhỏ chạy qua chạy lại với ống thí nghiệm trong tay ngoài kia.

Anh ta hơi hắng giọng, đáp lại đại đùa, "DNA, DNA cái mẹ gì đó, sao cậu hỏi tôi."

Mark khựng lại, tựa hồ như vừa thức tỉnh khỏi với luồn kiến thức và đam mê bất tận của mình. Cậu ta cúi cúi đầu, liếc mắt e dè nhìn Kim MinGyu ý hỏi có thể tiếp tục hay không.

"Nói tiếp đi."

Hắn đứng chắp tay ra sau lưng, mắt không rời lấy mã gen ẩn hiện trong lớp gel trong suốt. Vẫn như lần đầu Mark gặp gỡ Kim MinGyu, khi tất cả mọi người từ chối lắng nghe niềm đam mê của cậu, Kim lão đại là người cho phép cậu ta tiếp tục và cho cậu ta cơ hội để tiếp tục.

Mark cong môi, gật đầu rồi tiếp tục:

"Một khi những con CyberBac này xác nhận đó chính là đồng loại của mình thì ổ khoá sẽ được mở ra. Chiếc chìa khoá này chỉ mới được tạo ra khoảng ba năm trước."

TaeYong gật gù bèn hỏi: "Cậu còn biết được thời gian cụ thể sao?"

Mark nhún vai: "Đơn giản thôi, cuối đoạn DNA luôn có một đoạn dư ra, gọi là telomere..."

Đến đây, đám SoonYoung liếc mắt đến TaeYong, TaeYong cười cười vờ lắng nghe Mark tiếp tục giải thích. Mark cũng hiểu ý mà lựa lời giải thích một cách dễ hiểu nhất.

"Đại khái, đoạn telomere sau mỗi lần nguyên phân, nhân giống sẽ bị cắt ngắn đi một chút, dẫn đến sự lão hoá và phải cấy mẫu DNA khác vào đó. Tuy những con CyberBac này có thể tiết ra enzyme gọi là telomerase để tiếp tục tạo ra đoạn telomere, nhưng vẫn có thời gian nhất định, có thể là mười năm. Đoạn telomere trong đoạn DNA này khá dài, phỏng đoán chỉ mới ba năm."

Mark chỉnh mắt kính, giương ra một nụ cười đầy hứng thú và tự hào. Jeon WonWoo cảm thán nhìn Mark với ánh mắt tự hào.

"Cậu làm tốt lắm."

Mark xoa xoa cổ gật gật, híp hai mắt lại: "Chuyện nhỏ thôi, luật sư Jeon, thanks."

Kim MinGyu kéo ghế ngồi xuống bắt chéo chân, lên tiếng:

"Trên chìa khoá có chíp định vị không?"

"Không, thưa lão đại. CyberBac rất nhạy cảm, chúng không thể ở gần sóng điện từ như GPS, kể cả loại tân tiến nhất. Đó là điểm yếu của chúng, nhưng lại là điểm mạnh cho chúng ta. Đối phương không biết chiếc chìa khoá đang ở đâu, chắc chỉ đơn giản nghĩ nó đã bị thiêu rụi."

Jeon WonWoo đi tới, đăm chiêu nhìn chìa khoá.

"Ổ khoá...nó có thể ở đâu, nó đang giam giữ thứ gì" Cậu lầm bầm tự hỏi, "Ba năm..."

Không biết Choi HanSol từ lúc nào đã bước vào bằng cửa kết nối với phòng chứa ống nghiệm, HanSol cầm laptop chưa đầy một phút thì đọc dòng tin tức trên màn hình.

"Khoảng ba năm trước, Kim DongWon đắc cử với vị trí bộ trưởng bộ tài chính."

Jeon WonWoo mở to mắt, "Vào đúng thời điểm Kim DongWon đắc cử sao."

Bỗng nhiên từ bên ngoài, Xu MingHao hớt hải chạy vào, trên tay cũng cầm một cái laptop chuyên dụng. Cậu ta mở cửa, điều đầu tiên là cặp mắt lạnh lẽo của Kim MinGyu, thứ hai là cái trừng mắt của Choi SeungCheol.

Xu MingHao cười cười, bèn ngước đầu kiếm Jeon WonWoo nói:

"Luật sư Jeon, tôi có thứ này muốn cho anh xem."

MingHao kéo cái ghế, đẩy cái khay đựng mẫu DNA của Mark sang một bên.

"Này này, cẩn thận một chút đi, cái này chỉ có một thôi."

Tim của Mark như rớt ra ngoài. Cậu ta dành cả đêm qua để nhân bản và sử dụng cả chục kĩ thuật điện di để phân tích nó. Một khi cái khay đó rớt xuống đất thì sẽ không có bản thứ hai.

MingHao đang múa may gì đó trên máy tính thì Kim MinGyu đứng dậy khỏi ghế, tay bỏ vào túi sải bước lại chỗ Xu MingHao. Mark không biết chuyện gì xảy ra, vội ôm khay DNA của mình bỏ vào tủ chứa mẫu thí nghiệm.

Trong lúc Xu MingHao đang lục lại toàn bộ thẻ nhớ của mình thì Kim MinGyu giơ chân lên đạp mạnh vào chân ghế của cậu ta. Chiếc ghế chạy đi va vào cạnh bàn vang lên một cái rầm, Xu MingHao hết hồn đến ôm chặt người vào cái ghế như con gấu trúc ôm cây tre.

Vị trí hắn đá vào khiến chiếc ghế chạy đi nhưng không làm nó lật ngã khiến MingHao bị thương. Hành động hoàn toàn mang tính chất dạy dỗ.

Kim MinGyu liếc mắt nhìn MingHao, giọng vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc:

"Tôn trọng đồ của người khác."

"Con biết rồi, xin lỗi lão đại." MingHao ôm cái ghế từ từ đi lại chỗ cũ, không quên quay sang chỗ Mark, "Xin lỗi."

MingHao đưa hia ngón tay vuốt dọc màn hình, ngay lập tức video và hình ảnh trong đó hiện ra trên màn hình chiếu giữa bàn.

"Song WooBin?" Jeon WonWoo nhíu mày, đứng thẳng người, "Là cuộc từ thiện ở viện dưỡng lão Hanseo?"

MingHao gật đầu, "Tôi tra thử rồi, toàn bộ hình ảnh kể từ khi ông ta nhận chức bộ trưởng, từ báo chí đến tin tức truyền hình, không một tấm nào có sự hiện diện của Song WooBin. Nhưng có một vài chi tiết."

Xu MingHao nhìn DK, DK hiểu ý lấy trong túi ra hoá đơn thanh toán ở Phượng Vũ đặt trên bàn.

"Ba tháng trước, trong lúc theo dõi Lee SangWook, tôi có báo cáo với lão đại là phát hiện Lee SangWook và Kim DongWon đến Phượng Vũ. Hôm qua, tôi có đến Phượng Vũ để tra lại hoá đơn thanh toán trong tháng đó. Vào đúng giờ đó, ngày đó, bàn số chín phía đông, một canh gà hầm hạt sen, súp bào ngư trân châu, và trà Đinh Hương."

"Trà Đinh Hương?" Kim MinGyu liếc mắt lên, giọng lạnh lùng.

DK gật đầu, tiếp tục: "Hoá đơn thanh toán dưới thẻ ẩn danh, loại thẻ này là thẻ giả, chỉ có hạn sử dụng đúng một lần và không thể tra ra chủ thẻ. Đây là một dịch vụ trên mạng, chỉ cần bỏ tiền vào là có thể tạo ra hàng chục cái thẻ giả như vậy."

Đến lượt, HanSol đi lại duy trì màn điều tra của đám bọn họ.

"Dựa trên mã số pin của cái thẻ giả đó, tôi tìm ra được trang web bọn họ dùng để tạo nó, NoI.D Generator. Hack vào trang web thì là chuyện khá dễ dàng. Và đoán xem, trước đó hai ngày, chủ thẻ có tên Song WooBin đặt làm mười cái thẻ giả như vậy. Không chỉ trước đó hai ngày, xem ra đây là chỗ yêu thích của Song WooBin, có thể hầu như các thẻ mà Kim DongWon và Lee SangWook sử dụng đều là loại thẻ giả này."

MingHao tìm kiếm gì đó rồi cho đoạn video chiếu lên màn hình. DK đưa tay phóng to rồi tiếp tục.

"Đây là camera quay lại ngày hôm đó, tuy không thấy rõ nhưng có lẽ đó là Song WooBin."

Jeon WonWoo gật đầu liền lên tiếng: "Tôi chắc chắn đó là Song WooBin. Cậu ta luôn mặc áo sơ mi của Tommy Hilfiger, chỉ có loại đó mới có kiểu cổ tay áo hai lớp và đường viền như vậy."

WonWoo lại nheo mắt rồi cong khoé môi.

"Đồng hồ Patek Philippe dòng Grand Complication, tôi từng bắt tay anh ta, đồng hồ này phải đặt hàng riêng mới có, xác suất hai người có cùng một kiểu dáng trong cùng một thành phố là rất thấp."

DK nhếch mép gật gù, phán đoán của anh ta quả nhiên không sai. Xu MingHao đứng đựa vào kệ tủ gần đó khoanh tay rồi đưa ngón trỏ chỉ về phía trước.

"Tức là Song WooBin đã là con chiến mã đắc lực của Kim DongWon từ lâu trước đó. Chí ích là trước đây ba tháng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net