V ( Quyển 2 [1-50] )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dường như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, con người sống nay chết mai thật không biết đâu mà đoán định.

Thẩm Thạch để ý trên quần áo thi thể bên dưới có thêu một hoa văn Hắc Hùng, nhìn giống một môn phái tiêu ký, tựa như phục trang của đệ tử Lăng Tiêu Tông có thêu một hoa văn Kim Hồng rõ nét. Thật ra hắn nếu hắn mặc trang phục đệ tử Lăng Tiêu Tông vào, mượn uy danh của tông môn, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, ít nhất là tại Hải Châu này uy phong của Lăng Tiêu Tông không hề tệ.

Bất quá trước giờ Thẩm Thạch không hứng thú với mấy thứ hư danh, hơn nữa đạo hạnh của hắn chỉ mới ở mức Ngưng Nguyên cảnh, một thân một mình hành tẩu nơi hoang dã thế này nói không chừng có khi còn gặp nhiều hiểm nguy hơn, cho nên lần này xuống núi hắn chỉ mặc thường phục. Ngược lại, hoa văn Hắc Hùng trên quần áo của thi thể trước mặt, Thẩm Thạch mơ hồ có hơi ấn tượng, hình như là tiêu ký của một phái nhỏ tên gọi Sơn Hùng Đường thuộc cảnh nội Hải Châu.

Về phần hung thủ kia là ai, có thù oán gì với Sơn Hùng Đường, hiện tại Thẩm Thạch không có cách nào biết được.

Hắn đứng lặng yên nhìn thi thể một lát rồi lặng lẽ bước qua, tiếp tục lên đường. Để lại cỗ thi thể mở trừng mắt nằm chỗ kia, chìm vào sự tĩnh lặng của khu rừng, như thể nó sắp sửa bị cả thể giới quên lãng.

Thẩm Thạch trước khi lên núi đã bỏ ra một khoảng lớn để tìm hiểu cặn kẽ tin tức về bảo tàng trên Cao Lăng Sơn, đại khái khoảng nửa năm trước, sâu trong Cao Lăng Sơn bỗng xuất hiện địa chấn rất lớn, dư chấn kéo dài đến tận bên ngoài Cao Lăng thành. Sau mấy tháng, một số ít tu sĩ thám hiểm bên trong Cao Lăng Sơn phát hiện ở nơi thâm cốc từng bị cự thạch phong bế lại xuất hiện một nghĩa trang rất lớn.

Không ai biết lai lịch tòa đại lăng đấy, thậm chí còn không biết cửa vào khu mộ, nhưng nghe nói trên mặt đất xung quanh khu mộ có rất nhiều thạch điêu cột trụ, điều là loại quí hiếm bình thường ít thấy, không khó để tưởng tượng thân phận hiển hách của chủ nhân khu mộ, mà thuận lý thành chương, trân bảo mộ táng bên trong cổ lăng chắc hắn khiến người ta líu lưỡi.

Thường thường, tu sĩ vốn sẽ giữ kín chuyện phát hiện cổ mộ để tự mình đi tầm bảo, nhưng chẳng biết tại sao tin tức này cuối cùng lại lọt ra ngoài, hơn nữa truyền đi rất xa, hiện giờ không chỉ có nội bộ Hải Châu mà ngay cả tu sĩ những vùng lân cận cũng kéo đến, khiến cho Cao Lăng Sơn trở thành nơi phong vân hội tụ, náo nhiệt không thôi.

Sau khi Thẩm Thạch nghe hết mọi chuyện hắn cũng chỉ biết lắc đầu, ngoại trừ phương vị đại khái của cổ mộ còn lại mọi tin tức khác đều vô dụng, toàn là mấy người rảnh rỗi tán hưu tán vượn với nhau. Bởi như tình trạng hiện giờ trong thành, nếu bọn người kia nắm được thông tin gì bí mật thì họ phải giữ kín, nửa điểm cũng không để lộ ra mới phải.

Thẩm Thạch nghĩ vậy liền cảm thấy niềm tin tụt đi mấy phần, thở dài một hơi, cuối cùng hắn vẫn dẫn theo Tiểu Hắc tiến nhập Cao Lăng Sơn.

Cao Lăng Sơn kéo dài ngàn dặm, đường vào núi nhiều vô số kể, chỉ cần là tu sĩ có chút đạo hạnh thì hoàn toàn có thể nhập sơn từ bất cứ chỗ nào, còn như những tu sĩ đạo hạnh cao thâm hay phú gia giàu có thì càng phiêu diêu tự tại. Thẩm Thạch đã thấy tận mắt một số tu sĩ ngự không phi hành vù vù trên đầu hắn.

Còn nếu không nhờ ngoại lực, chỉ dựa vào lực lượng bản thân mà ngao du thiên địa thì chỉ có đại chân nhân Nguyên Đan cảnh mới có khả năng, dưới mức đấy, vô luận là tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh hay Thần Ý cảnh nếu muốn tự do bay lượn như tiên nhân thì chỉ có cách trông cậy vào pháp bảo hay linh khí phi hành. Khác biệt ở chỗ, đạo hạnh của cảnh giới Thần Ý hơn xa cảnh giới Ngưng Nguyên, uy lực sử dụng pháp bảo lớn hơn rất nhiều, thậm chí có thể trực tiếp luyện hóa pháp bảo để tăng sức mạnh phi hành thuật, tỉ như Thẩm Thạch đã thấy qua ba vị Thần Ý cảnh tu sĩ Lăng Tiêu Tam Kiếm khu động pháp bảo ngự không phi hành, mặc dù không bằng đại chân nhân Nguyên Đan cảnh lướt mây cưỡi gió trên chín tầng trời, nhưng tốc độ phi hành đã gần bằng thiểm điện, đủ khiến người ta có cảm giác cao không với tới rồi.

Về phần tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh nếu muốn ngự không phi hành thì nhất đinh phải có linh khí pháp bảo cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa tốc độ cùng độ cao phi hành đều bị hạn chế, dù vậy, có thể bay lượn trên không cũng là xa xỉ rồi, nghe đồn rằng đấy cũng là một cách mà các công tử thể gia dùng để thu hút nữ nhân, rất thời thượng.

Thẩm Thạch đứng ở một con đường núi dẫn lên Cao Lăng Sơn, đúng lúc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nam tử trẻ tuổi đang khống chế thanh Linh khí hình kiếm, lượn hai vòng trên không rồi từ từ đáp xuống, lập tức được một nữ nhân bên dưới vỗ tay khen hay, trên mặt gã cũng lộ ra nét tươi cười đắc ý.

Bên cạnh hai nam nữ đấy còn có mấy tùy tùng đi theo, nhìn qua đều là tu sĩ một thân đạo hạnh trong người, trong đó có vài người lớn tuổi trầm ổn, giờ phút này đều hơi nhíu mày, nhìn thoáng xung quanh.

Trên sơn đạo, tu sĩ kéo lên núi không ít, tuy rằng đường lên núi rất nhiều phân tán phần đông tu sĩ, nhưng phương hướng hắn đang đi vẫn có nhiều người chọn, hiện xung quanh Thẩm Thạch có ba bốn sóng người, một màn vừa rồi bọn họ đều thấy rõ.

Thẩm Thạch một mình độc bước, dáng vẻ rất bình thường, Tiểu Hắc Trư đi bên cạnh cũng rất thành thật, chỉ thỉnh thoảng chạy tới chạy lui chứ không có gì khác lạ.

Bỗng có tiếng hừ lạnh từ sau lưng Thẩm Thạch truyền tới. Hắn khẽ quay người nhìn lại, phát hiện phía sau hắn là một nhóm năm người nam tử, tiếng hừ kia do gã nam tử cao lớn đi đầu phát ra, ánh mắt chăm chú nhìn về nam tử trẻ tuổi liên tục phát ra hoan thanh tiếu ngữ giống như đến Cao Lăng Sơn để du xuân kia, gương mặt gã xẹt qua một tia dữ tợn.

Thẩm Thạch nhíu mày, định quay đầu không để ý nữa thì hắn bỗng giật mình, bởi hắn vừa nhìn ra trên tay áo cả năm người kia đều thêu một hoa văn hình Hắc Hùng.

Thẩm Thạch liền nhớ nới nam tử vừa bị giết chết trong rừng hồi sáng, cùng lúc đó, nam tử vừa lên tiếng bên kia dường như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn sang bên đây.

-----o0o-----

Đào Tiểu Vũ eBook

Tiên Nhân Chỉ Đường

Chương 220: Tiên Nhân Chỉ Đường

Thẩm Thạch không đổi sắc mặt, quay đầu lại đi tiếp, đồng thời chân nhanh chóng tăng tốc độ ,kéo dãn thêm khoảng cách với năm tên tu sĩ Sơn Hùng Đường. Lúc này mấy tên tu sĩ phía sau cũng liếc nhìn hắn vài cái, nhưng dường như không có ý đuổi theo.

Phía trước, có một đôi nam nữ đang cười nói, trông rất vui vẻ, Thẩm Thạch nhanh chóng đuổi theo nhóm người này, hắn còn nghe được cạnh đôi nam nữ còn một lão tùy tùng chừng hơn 40 tuổi đang cau mày, nhỏ giọng thúc giục hai người kia đi nhanh hơn.

Có điều đôi nam nữ lúc này đang trò chuyện quá hăng say nên dường như để ngoài tai mấy lời nhắc nhở bên canh.

Thẩm Thạch lắc đầu, chắc hẳn hai người trẻ kia chính là những tiểu thư, thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, không biết đến những nguy hiểm bên ngoài, tuy nhiên hắn cũng không tiện xen vào việc của người khác nên chỉ lẳng lặng đi qua.

Ai ngờ ngay lúc hắn đi ngang , cô gái chợt liếc qua, vừa thấy Tiểu Hắc Trư dưới chân Thẩm Thạch, lập tức mắt trợn to, kinh hỉ chỉ tay vài con heo nhỏ nói với chàng thanh niên trẻ bên cạnh: " Biểu ca, huynh nhìn xem, con tiểu Trư đáng yêu chưa này"

Nghe thế Thẩm Thạch có chút ngạc nhiên, chợt dừng bước, ánh mắt mọi người tập trung lên người Tiểu Hắc, sau đó chỉ nghe người thanh niên cười nói: " Văn Tâm à, đây chỉ là một con heo nhỏ, lại còn đen sì, không dễ coi chút nào"

Thiếu nữ tên Văn Tâm cười duyên nhìn Tiểu Hắc, mắt sáng lên, tựa như nhìn sủng vật, đi vài bươc tới chỗ con vật nhỏ rồi ngồi chổm xuống trước mặt nó, âu yếm nói: " Đâu phải đâu, huynh xem, cả người nó đen sẫm sáng bóng này, rất đẹp ha"

Tiểu Hắc rất đẹp ư?

Thẩm Thạch có chút hoài nghi với nhận định này, nhìn thoáng Tiểu Hắc một lượt, thoạt nhìn lúc đầu cậu ta có vẻ cũng ngạc nhiên, tuy nhiên rất nhanh đầu ngoẩy ngoẩy, hờ hững quay lại đi đến bên chân Thẩm Thạch, xem ra đối với thiếu nữ này không có hứng thú lắm.

Ấy thế mà Tiểu Hắc tỏ vẻ lãnh đạm thì dường như cô gái càng thích thú, sắc mặt càng lộ vẻ yêu quý, sau đó nàng quay đầu nói với nam tử trẻ tuổi:

"Biểu ca"

Giọng nói thánh thót như chim Hoàng Oanh, vô cùng quyến rủ, khiến nam tử trẻ tuổi được kêu là biểu ca thực sư mê mẫn, chịu không nổi,cười hặc hặc, tiêu sái bước về phía Thẩm Thạch nói:

" Vị huynh đài này, biểu muội của ta rất thích con heo nhỏ này, không biết các hạ có thể nhường lại hay không?" Nói xong y mỉm cười, sắc mặt có phần hiên ngang cao ngạo thoáng quay người về sau nhìn cô gái, rồi tiếp tục nói: " Tiền không thành vấn đề, cần bao Linh Tinh, các hạ cứ ra giá"

Lầm rầm những tiếng bước chân từ phía sau truyền tới,Thẩm Thạch quay lại, nhìn thoáng qua, đã thấy năm tu sĩ Sơn Hùng Đường đi tới chỗ này, có lẽ cũng nghe được mấy lời của chàng thanh niên trẻ, nên sắc mặt của năm kẻ kia lộ ra một chút khác thường

Thẩm Thạch lắc đầu thở dài, nói với chàng thanh niên đối diện: " Thật xin lỗi, ta không bán con heo này"

Dưới chân hắn Tiểu Hắc Trư hừ hừ hai tiếng, nghe có vẻ khá căm tức.

"Ài..." Cô gái có chút thất vọng, nhìn lại Tiểu Hắc Trư, da dẻ từ đầu tới đuôi một màu tỏa sáng, không một tia tạp sắc, thật sự rất đáng yêu, nhất thời nước mắt dưng dưng, dường như không nỡ dời bỏ ánh mắt trên người con heo nhỏ.

Biểu hiện của cô gái cũng không làm con heo nhỏ cao hứng lên, miệng nó kêu hừ hừ hai tiếng, nhếch miệng khinh miệt như muốn nói ông đây đếch quan tâm.

Thẩm Thạch cùng gia hỏa này ở chung với gia hỏa này lâu nên hiểu tính nết con heo lười này,biết nó rất có linh tính, giờ phút này chắc đang hơi tức giận, hắn cũng không biết là nên khóc hay nên cười , lắc đầu đá vào bùng Tiểu Hắc , trừng mắt nhìn nó, thấp giọng: " Lịch sự chút đi"

Tiểu Hắc thấy thế chỉ bé giọng kêu "ô ô" một tiếng, đuôi vẫy vẫy, nhìn nhìn Thẩm Thạch rồi đi ra.

Ai ngờ cô gái thấy hắn đá Tiểu Hắc, lập tức bật người dậy, tức giận nói: " Ngươi làm gì thế, sao lại đá nó?"

" Hả?" Câu hỏi của cô gái làm Thẩm Thạch có chút á khẩu không kịp phản ứng, một lát sau bỗng từ sau lưng nghe đs tu sĩ được vài tiếng cười nhỏ của mấy tu sĩ nọ

Đối diện với thiếu nữ còn ngây thơ chưa hiểu sự đời, Thẩm Thạch cũng không muốn nói nhiều nữa, liền gật đầu đại, tiếp tục đi về phía trước.

"Chờ chút!".Cô gái kêu khẽ rồi rất nhanh chắn trước đường đi, Thẩm Thạch dừng bước, còn chưa kịp mở miệng đã thấy cô gái hướng mắt nhìn về phía vị biểu ca trẻ tuổi, có chút mếu máo, sướt mướt tụa như giận dữ làm nũng, nói: " Biểu ca, người này không phải người tốt, vừa rồi thẳng tay đấm đá tiểu Trư chẳng nguyên do, không biết ngày thường còn hành hạ nó thế nào. Muội, muội muốn con heo nhỏ này!"

Càng lúc tiếng cười phía sau truyền tới càng lớn, mấy tu sĩ dường như đã không nhịn được nữa, Thẩm Thạch thật sư bó tay, nghĩ thầm mình mà ngược đãi được Tiểu Hắc á, mà coi như là thật đi nữa, muốn đấm đá con heo da dầy như bức tường này chỉ sợ là vô ích.

Nhưng nam tử trẻ tuổi kia nghe cô gái than vãn vài câu, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi, dáng vẻ tươi cười ban đầu mất hẳn, rồi chàng ta quay sang nhìn Thẩm Thạch với vẻ bất thiện, nói: " Các hạ, cũng chỉ là một con heo thôi, hà tất phải nhiều chuyện, ta ra giá hai trăm Linh Tinh mua nó"

Thẩm Thạch cười nhạt, không thèm để ý mấy lời kia, rồi hướng mắt về cô gái đang chắn trước mặt nói: " Xin nhường đường"

Câu nói khiến đôi nam nữ trẻ đều biến sắc, sắc mặt nam tử trẻ tuổi trầm xuống, mãnh liệt tiến lên một bước, tuy nhiên ngay đó hắn đã bị người tùy tùng trầm ổn kéo lại khuyên bảo.

Nam tử đối với người tùy tùng này có vẻ khá kính trọng, nhíu mày do dự trong giây lát, nhưng cô gái thì có vẻ đã quen thối kiêu căng, thấy biểu ca do dự thì hừ lạnh một tiếng, rồi xoay đầu nói với Thẩm Thạch:

" Ta không cho qua đấy, ngươi làm được gì nào?"

Thẩm Thạch im lặng, nhìn thẳng mắt nàng, cô gái cũng ngạo nghễ đáp trả ánh mắt, không chút nhượng bộ.

Không khí lúc này nhất thời trở nên căng thẳng, mấy tên tu sĩ Sơn Hùng Đường cũng tỏ ra khá hứng thú với màn này, có điều ánh mắt của bọn chúng không dừng trên người Thẩm Thạch nhiều, mà chủ yếu là đánh giá thiếu nữ và đoàn người của cô.Thẩm Thạch trầm mặc một lát, mắt hơi liếc về sau nhìn đám tu sĩ Sơn Hùng Đường đang đứng xem kịch vui, trong tâm cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn tỏ ra bình thản nói: " Tốt, tùy ngươi, cùng lắm thì ta đổi đường khác"

Dứt lời, hắn xoay người lại, làm ra vẻ chuẩn bị đi xuống núi.

Hành đông của hắn nằm ngoài ý liệu của đa số người xung quanh, đằng kia mấy tên tu sĩ lộ rõ ý khinh miệt, cô gái nhất thời cũng không biết làm sao, quay lại nhìn về phía nam tử trẻ tuổi, kêu:

" Biểu ca?

Nam tử trẻ tuổi kia hừ một tiếng, trầm ngâm một lát, bỗng cao giọng nói: "Các hạ, chúng ta chính là đệ tử Hứa gia ở Lưu Vân thành , chắc hẳn ngươi ở Hải châu này cũng đã nghe nói, chẳng quachỉ là một Tiểu Trư mà thôi, hà tất phải thế? vậy đi, ta cho ngươi thêm năm mươi Linh Tinh, ngươi thấy thế nào? Làm người cũng nên có giới hạn ha." Nói xong lời cuối cùng, mặt hắn trở nên rất lạnh lùng, trong lời nói đã không thèm che giấu ý cảnh cáo.Hứa gia Lưu Vân Thành?

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, cạnh bên mấy tu sĩ Sơn Hùng Đường cũng lắp bắp kinh hãi, thoáng đưa mắt nhìn nhau, dường như có vẻ do dự hơn trước nhiềuVề thế gia họ Hứa này, Thẩm Thạch tất nhiên là biết rõ, Tôn Hứa Hậu Chung, làbốn thế gia lớn phụ thuộc tông môn, mội đệ tử Lăng Tiêu Tông đều biết điều, chẳng qua thời gian, hắn cùng với ba nhà khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quen biết hoặc khúc mắc, nhưng chỉ riêng Hứa gia này thì không sao tiếp xúc được.

Thân là môn hạ một trong nhữngthế gia nổi danh nhất phụ thuộc Lăng Tiêu Tông , Hứa gia tại Hải châu thanh danh không nhỏ, thế lực cũngkhông kém, cho nên nam tử trẻ tuổi báo ra thân thế gia môn, liền khiến mấy người tu sĩ không rõ lai lịch lập tức cả kinh, mà cái chính là người trẻ tuổi mang theo con heo nhỏ cũng bị trấn động tương tự, vì thế đáy lòng y không khỏi có phần đắc ý .

Có điều là một lát sau, vẫn chỉ thấy Thẩm Thạch lắc đầu, mang theo con heo nhỏ tiếp tục đi thẳng, đối với Hứa gia cũng không có cố kỵ đặc biệt như kiểu vừa nghe xong liền sợ tới mức bán bán thốc bán tháo con heo. Thấy thếNam tử trẻ của Hứa gia đột nhiên biến sắc, nhìn qua thì đúng là vẫn còn trẻ tuổi khí thịnh, lại thêm mong muốn chiều lòng biểu muội , đáy lòngcàng là có một loại cảm xúc không nói nên lờimãnh liệt muốn biểu lộ một phen, y gầm lên một tiếng, nhanh chóng đi về phía Thẩm Thạch ." Các hạ rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt sao?"

Sắc mặt Thẩm Thạch chợt trầm xuống, mày hơi dựng lên, Tiểu Trư dưới chân cũng thấp giọng kêu một tiếng, rồi tiến về phía trước bước ra một bước.

"Tiên Nhân chỉ đường, thấu hiểu tương lai, nhìn rõ Âm Dương sinh tử, nhân duyên tại tam sinh, tuyệtkhông hư ngôn, các vị còn không muốn đến xem ?"

Lời nói trong trẻo vang vọng, nhất thời áp hết tất cả tiếng động xung quanh, đem tình thế căng thẳng vừa rồi lắng xuống, bất tri bất giác khiến mọi người thở dài một hơi

Ngay sau đó mọi người nhao nhao quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên sơn đạo một nam tử trung tuổi đang đi đến, mặc vũ hạc đạo bào, tay áo bồng bềnh, mắt lãng thần thanh, râu dài tới rốnthoạt trông ước chừng khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng sắc mặt cực kỳ tiêu sái, chắc hẳn lúc còn trẻ nhất định là mỹ nam . Tuổi tác hơi cao nhưng dáng vẻ phong lưu tiêu sái, xa xa nhìn , lại có tiên phong đạo cốt, giống như thiên nhân hạ phàm; giờ phút này, y đang cười cười nói nói thong dong, cầm trong tay cán cờ, trên đó treo một cái cờ trắng, có viết bốn chữ rồng bay phượng múa: Tiên Nhân chỉ đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net