Cơm hộp [Thông tin Ebook]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ư oa~ Đó là gì thế ạ?" Shi Woo tròn mắt nhìn lon nước Jimin đặt lên bàn trong phòng nghỉ trưa.

"Nước gạo. Cậu không biết sao?"

"Em chưa từng thấy loại này. Ở Busan có bán sao?" Shi Woo cầm lon nước lên.

Nói đến mới nhớ! Ở Busan không có bán loại nước gạo này. Jimin bần thần nhìn vào lon nước. Thời gian đầu khi mới trở về Yongho Dong, anh cũng từng đi tìm khắp thị trấn nhưng không có nơi nào bán loại này.

Có thể nói, nó chỉ có bán ở Seoul...

Nhưng SeokJin nói rằng người đến tìm anh không phải là Jeon Jungkook.

Liệu có khi nào là một trong hai người còn lại trong gia đình của cậu?

Theo mô tả của SeokJin thì người đó khá cao to, như vậy thì người mũm mĩm kia trong nhà Jungkook cũng không phải. Vậy người còn lại...

Ở đây có gì đó rất kì lạ.

Hoặc là do anh quá nhạy cảm?

"Em có thể uống thử không?" Shi Woo tò mò hỏi. "Chỉ một chút thôi."

"Ồ!" Jimin gật gù.

Shi Woo mở lon nước, đổ một phần vào ly rồi uống một ngụm.

"Woa~ Sao ở đây không có bán loại này nhỉ? Nó không quá ngọt, mùi gạo nồng hơn. Tựa như rượu vậy..."

"Là rượu không độ." Jimin giải thích. "Chỉ tạo hương vị chứ không gây say. Trước đây, anh rất hay uống loại này khi làm việc ở Seoul."

"Vậy người bệnh nhân đó đến từ Seoul sao?" Shi Woo phán đoán. "Nhưng mà... Trông anh ta giống giống ai đó. Người nổi tiếng?"

Nghe thấy cảm nhận của Shi Woo, Jimin nhướng mắt quan sát biểu hiện của cậu y tá.

"Đôi mắt đó cứ giống ai ấy nhỉ?" Shi Woo sờ cằm. "Là kiểu mắt thủy tinh rất hiếm có đấy."

"Vậy sao?" Jimin lẩm bẩm. "Đúng là đôi mắt rất ấn tượng."

"A, em phải đi mua chút đồ ăn vặt để chuẩn bị cho tối nay chứ nhỉ!" Shi Woo vội đặt nước gạo lên bàn. "Anh có muốn ăn gì không?"

"Không hẳn. Nhưng cậu thích gì thì cứ mua." Jimin xoay người rút ví ra. Đưa cho cậu y tá một ít tiền. "Coi như anh đãi. Anh còn có chút việc, không đi mua cùng cậu được."

Shi Woo gật gù nhận tiền rồi mỉm cười rời khỏi phòng nghỉ. Sau khi cửa đóng lại, Jimin lại rút điện thoại ra. Anh lên Naver, gõ tìm từ khóa Jeon Jungkook.

Lẽ hiển nhiên, kết quả hiển thị là Tiến sĩ - Nhà nghiên cứu Y khoa Jeon Jungkook. Chứ không phải là cậu hàng xóm Jeon Jungkook.

Dù vậy, Jimin vẫn lướt qua một số hình ảnh của vị Tiến sĩ vĩ đại trong nền Y khoa Đại Hàn. Không có bức ảnh nào lộ toàn bộ gương mặt. Anh ta luôn đeo khẩu trang. Nhiều hơn là vừa đeo khẩu trang, vừa đội mũ và đeo kính râm. Thân hình nhỏ nhắn ngồi trên xe lăn luôn được che đậy bởi hàng đống áo trùm, mũ và ô.

Dường như việc lướt hình ảnh trở thành một vòng lặp vô hạn. Jimin xem rất nhiều ảnh, lướt qua nhiều đầu báo cho đến khi lọt vào một đường dẫn đến mạng xã hội Twitter.

"Fanpage?" Anh chồm người dậy, tập trung vào màn ảnh điện thoại. "Là kiểu fanpage có master đi theo chụp ảnh sao?" Lướt sang phần Media, Jimin chậm rãi cuộn màn ảnh xuống. Trong số các bức ảnh chụp không thấy mặt bỗng có một bức đạt được cự ly gần và có thể nhìn thấy rõ đôi mắt của Tiến sĩ Jeon.

Mắt thủy tinh.

Bỗng chốc, huyết áp trong người Jimin như tăng cao. Đôi mắt này... thật sự rất giống nhau.

"Em về rồi đây." Shi Woo tiến vào phòng.

Giữa dòng suy nghĩ, việc cậu y tá đột ngột lên tiếng khiến Jimin giật mình.

"Ô! Anh sao thế?" Shi Woo đặt đồ ăn vặt lên bàn.

"Này! Cậu nghĩ gì về việc có hai người... có thể trông giống nhau và tên gọi cũng giống nhau?" Jimin tắt điện thoại.

"Song trùng?" Shi Woo đoán mò.

"Gì vậy chứ!" Jimin đáp lại với một điệu bộ khinh khỉnh. Anh cầm lon nước gạo, đánh một ngụm.

"Thật mà. Song trùng là tình trạng có hai người không liên quan đến nhau nhưng lại có ngoại hình giống nhau. Việc họ cùng tên thì cũng có thể là ngẫu nhiên mà. Ở Đại Hàn có bao nhiêu người tên Jimin chứ." Shi Woo cố gắng biện giải. "Nhưng mà, em nghe nói nếu hai người song trùng gặp nhau, thì một trong hai sẽ phải chết đấy."

Cổ họng Jimin như bị bóp nghẹn. Bỗng có một cơn rùng mình lạnh lẽo lướt ngang qua gáy, khiến anh nhíu mày co vai lại. Phớt lờ sự nhút nhát của bản thân, Jimin lại đặt ra thêm vài câu hỏi.

"Shi Woo à, theo cậu nghĩ thì mắt thủy tinh hiếm như thế nào?"

"Thế nào nhỉ? Chắc là chỉ nằm sau mắt phượng hoàng và mắt rồng? Dạo này có nhiều người thích đeo kính áp tròng để có mắt thủy tinh lắm. Trông nó long lanh còn gì."

"Đúng rồi, hôm nay, người đến khám sức khỏe lúc nhận giấy kê khai thông tin có trình giấy chứng minh ra không?" Jimin chồm tới.

"Cái này... Người trực quầy là Bong Hee thì phải. Em chỉ giúp anh ta đo chiều cao, cân nặng và độ mắt thôi."

Nghe thấy lời Shi Woo nói, Jimin ngay lập tức rời khỏi phòng nghỉ, nhanh chân tiến về phía quầy trực.

"Bong Hee à. Hồi sáng người khám sức khỏe tổng quát có trình giấy chứng minh không?"

"Có ạ." Bong Hee khẽ cười. "Anh ấy đẹp trai quá nên em đã muốn hỗ trợ anh ấy làm thẻ y tế ở trạm chúng ta. Nhưng anh ấy lại không làm." Đến cuối câu, cô nàng ủ rũ xìu đôi vai nhỏ xuống.

"Em có nhớ được gì trên giấy chứng minh của người đó không?" Thật giống như đang đào bới thông tin của người khác, nhưng Jimin không thể cản lại sự tò mò.

"Chứng minh trông rất mới ạ."

"Mới?"

"Vâng." Cô nàng gật gù. "Có lẽ là mới làm lại. Em nhớ đâu là ngày làm chứng minh là đầu tháng này."

Gì thế nhỉ?

Tạo cảm giác thật hoài nghi!

"Sao thế ạ? Có chuyện gì sao?" Bong Hee tò mò hỏi.

Bởi phản ứng trước đó của Jimin nên Shi Woo cũng tò mò bám theo anh từ phòng nghỉ ra đến quầy trực.

"Không có gì..." Jimin ngứa ngáy trả lời.

"Anh ta tên gì thế?" Shi Woo tròn mắt hỏi.

"Jeon Jungkook~" Bong Hee hí hửng đáp lại.

Nghe thấy cái tên phát ra từ miệng Bong Hee, đôi chân mày trên trán Shi Woo như bay lên.

"Trùng tên với Tiến sĩ Jeon đã chết cách đây sáu năm? Đúng rồi! Đôi mắt đó! Woa!" Shi Woo nhìn sang phía Jimin. "Là song trùng thật sao?"

Thật lòng mà nói, Jimin không hề tin vào những thuyết mê tín. Ngoại hình là thứ được hình thành dựa trên mã gen, nếu mã gen tương tự nhau hoặc có một phân đoạn giống nhau thì cũng sẽ có thể khiến ngoại hình của con người trông giống như nhau.

Liệu Tiến sĩ Jeon đã mất cách đây 6 năm có anh em ruột không nhỉ?

Nhưng chẳng lý nào hai anh em ruột lại đặt tên giống nhau? Nghe chẳng có lý gì cả!

Liệu Jeon Jungkook mà anh biết có quan hệ gì với Tiến sĩ Jeon không? Hay là họ đơn giản chỉ là hai người ngẫu nhiên giống nhau?

Chỉ từ đôi mắt và cái tên, anh không thể chắc chắn được gì.

Jimin cúi đầu thở dài.

"Ăn gì đó rồi trở lại công việc thôi. Sắp qua giờ nghỉ trưa rồi."

"Vâng."

Buổi chiều, Jimin lại được dịp ngồi rảnh rỗi. Chán ở một mình trong phòng khám, anh tiến ra sảnh, ngồi ở sofa đọc tạp chí, rồi đi dạo vòng quanh. Chợt nhớ ra mẫu máu mà khi sáng Jungkook đã nộp vào phòng xét nghiệm, anh sáng bừng mắt chạy lên tầng hai.

Trong phòng xét nghiệm có y tá Dok Gil, Jimin đứng trước cửa phòng, gõ lên kính cửa hai cái để báo hiệu cho sự có mặt của mình rồi tiến vào phòng xét nghiệm.

"Anh." Dok Gil gật đầu chào. "Bên dưới không có bệnh nhân sao?"

"Ồ!" Jimin đặt hai tay vào áo blouse, đảo mắt nhìn quanh phòng. "Ừm thì... sáng nay có một ca khám sức khỏe tổng quát."

"Đúng rồi. Họ đến lấy kết quả ạ?"

"Thật ra, người đó là hàng xóm của anh nên anh có nói rằng sẽ giúp họ cầm về."

"À, đây là kết quả xét nghiệm. Sức khỏe rất tốt." Dok Gil cầm đến vài tờ giấy.

Jimin ngay lập tức cúi đầu xem thông tin.

Nhóm máu A.

Hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu, huyết sắc tố... mọi thứ đều ở mức bình thường. Kể cả kết quả xét nghiệm mẫu nước tiểu cũng bình thường nốt. Hoàn toàn không có vấn đề gì... ngoại trừ việc không thể cương cứng do tâm lý.

Jimin vuốt trán.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày đối diện với những việc như thế này. Một người bị suy giảm chức năng sinh lý có thể bị kích thích chỉ vì sự đụng chạm từ anh?

Làm bác sĩ đúng là không sai mà...

"Sao vậy anh?" Dok Gil cúi đầu, cố gắng kết nối ánh mắt với Jimin.

"À, không có gì đâu." Anh khẽ cười. "Vậy anh lấy trước nhé." Jimin vẫy kết quả xét nghiệm lên rồi rời khỏi phòng.

Nghĩ lại thì trên đời này còn có thể xảy ra chuyện ngẫu nhiên như thế? Đêm trước dọn đến ở nhà đối diện, hôm sau đi khám sức khỏe đã gặp lại nhau, tình cờ bác sĩ lại còn là nguồn kích thích giúp thuyên giảm chứng bệnh rối loạn cương dương?

Jimin đứng giữa cầu thang, chống tay bên hông, thở dài một hơi.

"Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra nhỉ!" Anh cảm thán.

Bốn giờ ba mươi phút chiều, những nhân viên còn lại của trạm y tế lần lượt ra về. Jimin cầm bánh gạo nếp ngồi ở quầy trực, vừa nhai cho đỡ ngứa miệng vừa thả hồn về miền cực lạc. Bên cạnh, Shi Woo vận động khớp ngón tay, chuẩn bị khởi động máy tính xách tay của mình để làm vài trận đối chiến trong một tựa game bắn súng.

Năm giờ rưỡi, hồn Jimin cuối cùng cũng đi chu du trở về. Nghe thấy âm thanh trong game phát ra, anh tò mò đảo mắt nhìn thử. Shi Woo nhíu mày múa tay trên bàn phím và di chuyển chuột tới lui. Chưa kịp nhìn ra gì trên màn ảnh, Jimin đã thấy một bảng thông báo Chiến thắng hiện lên.

"Yes!" Shi Woo hứng chí hô vang. Chợt thấy vị bác sĩ bên cạnh đã tập trung về phía mình, cậu khẽ mỉm cười rủ rê. "Anh có muốn chơi thử không?"

Jimin lắc đầu.

Bị anh từ chối, Shi Woo rũ vai nhìn vào màn ảnh.

"Không phải vì anh không thích game đâu." Jimin chép môi, chậm rãi giải thích. "Anh chỉ không giỏi chơi game mà thôi."

"À~" Shi Woo khẽ cười. Cậu nhanh nhảu rút thêm một cái bánh gạo nếp rồi đưa cho anh.

Jimin lại chuẩn bị thả hồn đi giết thời gian. Anh cầm chiếc bánh gạo nếp, lưỡng lự về việc có nên ăn thêm cái nữa hay không.

Ăn ít thì thèm, ăn nhiều thì ngán.

Mà ăn hai cái có gây tăng ký không nhỉ?

Gần bảy giờ, Shi Woo rời khỏi trò chơi, cậu mở một web xem phim rồi đi pha mì ly. Vì chưa muốn ăn nên Jimin để Shi Woo ăn trước, cả hai ngồi trước chiếc máy tính xách tay, cùng xem phim.

Một bộ phim Hàn về đời sống gia đình có bốn cô con gái dưới một mái nhà. Đến được tập hai, Jimin nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ bên cạnh. Anh khẽ cười, tắt bộ phim rồi đứng dậy, vươn người vài cái.

Thông thường, trực đêm ở trạm y tế chỉ có hai người. Nhưng nếu tính thêm cả chú bảo vệ ca đêm thì có tất cả là ba người. Mặc dù chú ấy có phòng camera riêng để ngồi, nhưng Jimin nghĩ có lẽ chú ấy sẽ ủ ấm trong chăn.

Đi lòng vòng vài bước để đuổi đi cơn buồn ngủ sắp ập đến, Jimin vừa ngáp vừa nhìn về phía cổng trạm y tế.

Hình như... có ai đó đang đứng ngoài cổng?

Jimin đứng yên giữa sảnh, rướn cổ quan sát. Sau vài phút, người ở ngoài cổng hình như phát hiện ra cổng trạm y tế không hề khóa, có thể đẩy ra rồi đi vào trong.

Từng chút một, qua vài bước chân khỏe khoắn, Jimin bất ngờ nhận ra người đang tiến vào sảnh là Jeon Jungkook.

"Cậu... Cậu làm gì ở đây?" Anh thốt lên.

"À, tôi mang thức ăn cho anh." Jungkook giơ lên một cái hộp vuông được bọc trong lớp vải lụa.

Nhìn thấy phần cơm, Jimin tròn mắt đứng im.

Gì thế?

Bỗng dưng lại chu đáo với anh?

"Tôi chỉ nghĩ... có lẽ anh sẽ ăn qua loa thứ gì đó để trực đêm."

"À..." Jimin ngập ngừng nhận phần cơm. "Đúng là tôi chưa ăn gì thật. Cậu đi bằng gì đến đây thế?"

"Tôi bắt chuyến xe buýt cuối cùng. Giờ chắc là tôi sẽ đi bộ về." Jungkook nhẹ nhàng nói.

Gì cơ?

"Tự tôi muốn đưa cơm cho anh thôi. Tôi cũng hay vận động dư thừa, anh đừng thấy ngại." Jungkook vội vàng nói thêm sau khi nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của anh.

Jimin đứng sững ôm hộp cơm, bỗng dưng anh không biết nên làm gì cho đúng. Thật lạ lẫm!

Jeon Jungkook đảo mắt một vòng, trông có vẻ như cậu ấy đang quan sát trạm y tế về đêm. Rồi cậu chàng khẽ mỉm cười.

Jimin tò mò nhướng mày.

"Tốt quá! Anh không trực một mình." Nhìn thấy một y tá nam đang tựa vào ghế ngủ, Jungkook chợt cảm thấy yên tâm hơn.

"Còn có một chú bảo vệ trong phòng camera đấy." Jimin cầm hộp cơm tiến về phía bộ ghế sofa. "Cậu có muốn nghỉ một chút không? Hay là cậu về luôn?"

"Tôi có thể ở lại một lát không?" Tông giọng lạ kỳ khẽ khàng vang lên.

Jimin mở phần cơm ra, anh mỉm cười gật đầu. Sau khi Jungkook ngồi xuống gần bên cạnh, Jimin lại rời khỏi bộ ghế, anh đi pha hai cốc trà nóng rồi đưa cho cậu một cốc.

"Cảm giác thật lạ. Ha ha..." Jimin ngồi xuống ghế, gắp một viên cơm vo tròn cho vào miệng. "Tôi chưa từng... được ai mang cơm đến vào những đêm trực ở bệnh viện."

Jungkook đảo mắt. "Chưa từng sao?"

"Ừm. Thường thì chúng tôi sẽ tự loay hoay ăn gì đó, phần lớn là gimbap mua ở cửa hàng, hoặc mì ly. Có vài lần tôi thấy người nhà của các y tá mang cơm đến, nhưng tôi thì không có." Jimin vừa kể lại vừa mỉm cười. "Cậu là người đầu tiên nghĩ đến chuyện mang cơm cho tôi khi nghe thấy tôi sẽ trực đêm đấy. Bất ngờ thật!"

Jungkook ôm cốc trà trong hai lòng bàn tay, nghe thấy anh kể, cậu cúi đầu nhìn vào mặt nước.

"Tôi từng có người yêu. Nhưng anh ấy rất bận. Có lẽ thay vì mang cơm đến cho tôi, anh ấy sẽ dùng thời gian đó để phục vụ cho những mục đích to lớn hơn."

Jungkook mím môi. Chỉ là... lồng ngực chợt trở nên rất đau xót. Cậu đảo mắt nhìn lên. Cảm giác khó chịu trong lồng ngực dần tràn vào hốc mắt, mang đến một sự ướt át nóng bừng.

Jimin vừa mỉm cười vừa nhai cơm, anh nhìn sang, thấy một đôi mắt thủy tinh đang nhìn về phía mình. Chậm rãi nuốt cơm xuống, anh bần thần nhìn vào đôi mắt lung linh phía bên cạnh.

"Mắt của cậu..."

Jungkook vội vàng nhìn xuống rồi đảo mắt về phía quầy trực.

"Trông như có chứa cả vũ trụ rộng lớn bên trong vậy." Jimin khẽ cười.

Jungkook im lặng, cậu chớp mắt, chậm rãi hít sâu một hơi. Thật may mắn, cơn nóng bừng ướt át trong hốc mắt đã nguôi ngoai rồi.

"Từ nay... Tôi sẽ luôn mang cơm đến mỗi khi anh phải trực đêm." Cậu nhẹ nhàng nói.

Jimin khẽ cười.

"Ha ha, không cần đâu. Cứ ăn cơm của cậu thì tôi khó xử lắm."

"Anh nói anh sẽ giúp tôi chữa bệnh mà." Jungkook nhìn sang. "Cứ xem như đây là một phần trả công."

Jimin vui vẻ bật cười. Anh gắp thêm vài viên cơm vo tròn, ăn cùng sườn kho và giá đỗ xào.

"Những món này do cậu nấu sao?"

"Ừm." Jungkook mỉm cười gật đầu. "Tôi đã luyện tập sử dụng dụng cụ nấu ăn. Rất nhiều."

"Ồ~ Nghe có vẻ như trình độ của cậu rất cao. Cái này ngon lắm." Anh chỉ đũa vào món sườn kho rồi gắp thêm thức ăn vào miệng. Không ăn gì thì tưởng là không đói, ăn được một chút thì dịch tiêu hóa trong bao tử bắt đầu lồng lộn lên như những con cọp xổng chuồng, ngấu nghiến, co bóp thức ăn.

Nhìn thấy anh ăn ngon, Jungkook khẽ cười. Cậu quay sang, chống cằm nhìn cặp má đang phồng lên cùng đôi môi chúm chím.

"Tôi ăn trông bất lịch sự quá sao?" Jimin bưng tay che môi.

"Không. Trông rất ngon miệng." Cậu khẽ đáp.

Vô tình, Jungkook đã ngồi lại bên cạnh anh cho đến khi anh ăn xong bữa tối. Jimin buông đũa cùng một tiếng thở dài vì no căng. Anh cầm cốc trà, tựa lưng vào ghế, vì bữa ăn quá mãn nguyện nên Jimin mất vài giây để tỉnh táo lại.

"Đừng nhìn tôi rồi cười như vậy nữa." Anh khúc khích nói.

Jungkook vẫn còn mỉm cười, cậu chỉ quay mặt sang nơi khác vì đáp ứng yêu cầu của anh.

Đảo mắt nhìn người bên cạnh, Jimin chợt thốt ra một câu mà anh không hề nghĩ đến.

"Trải nghiệm lần đầu khoái cảm như thế nào?"

Jungkook tròn mắt quay lại.

Jimin ngây người ra, anh vội vàng mím chặt môi.

Ối! Vừa nói gì thế?

Nhìn thấy biểu cảm của anh, Jungkook lại bật cười. Cậu lắc đầu qua lại.

"Nó hết cương trong lúc tôi ngồi chờ xe buýt."

"À..." Jimin ngại ngùng ừ hử. Đáng ra, anh không nên đề cập đến chuyện này. Rời khỏi nguồn kích thích thì việc hết cương là dĩ nhiên rồi, thậm chí rất nhanh là đằng khác. "Xin lỗi." Anh khẽ nói.

Jungkook vừa mỉm cười vừa lắc đầu.

"Tôi... có vài câu muốn hỏi cậu." Anh ngồi xoay người về hướng cậu chàng bên cạnh.

Nhìn thấy anh có phần trở nên nghiêm túc hơn, Jungkook cũng quay lại đối diện với anh.

"Có ai giới thiệu tôi như là một bác sĩ cho cậu không?" Anh hỏi.

Jungkook ngập ngừng vài giây, rồi cậu thành thật trả lời. "Có."

"Người nhà cậu đã hỏi tìm tôi ở bệnh viện trung ương Seoul?"

"Bệnh viện trung ương Seoul? Không, tôi biết anh đã nghỉ việc ở đó."

"Việc cậu... dọn đến ở đối diện nhà tôi và đi khám ở chỗ tôi có liên quan đến nhau không?"

Jungkook bỗng ngơ ra trước câu hỏi của Jimin.

"Không phải đâu. Tôi không có ý nói cậu có ý đồ gì khác. Chỉ là tôi thấy mọi thứ xảy ra quá ngẫu nhiên." Anh vội vàng giải thích.

Jungkook mỉm cười. "Tôi được giới thiệu anh là bác sĩ không đồng nghĩa với việc tôi biết anh có thể là nguồn kích thích cho căn bệnh của tôi. Vì một điều chưa biết chắc chắn mà đã chuyển nhà, thậm chí còn chuyển đến ở đối diện nhà bác sĩ thì không phải tôi thần kỳ quá sao?"

Đúng thế! Jimin như được khai sáng. Đến tận sáng nay, Jeon Jungkook mới phát hiện ra anh là nguồn kích thích cho căn bệnh của cậu. Vậy nên việc chuyển nhà đến chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

"Tôi được giới thiệu rằng anh ở Busan, nhưng tôi không biết nhà anh ở đó đâu. Tôi chỉ tính khám bệnh ở đây rồi từ từ tìm đến anh thôi." Jungkook nhìn về phía quầy trực.

"Vậy là cậu không đến bệnh viện trung ương." Jimin lại tựa vào ghế.

"Sao vậy?" Jungkook nhíu mày hỏi.

"À, chỉ là... tiền bối của tôi nói rằng có người tự xưng là bạn của tôi, đến bệnh viện trung ương Seoul tìm tôi. Anh ấy nói có cảm giác không tốt lắm nên nhắc nhở tôi cẩn thận, vì tất cả bạn của tôi đều biết tôi đã nghỉ việc ở đó lâu rồi. Có thể là tôi nhạy cảm quá nên sợ bóng sợ gió."

Nghe thấy lời anh nói, Jungkook chợt trở nên trầm lặng hơn. Tuy vậy, chỉ sau vài giây, cậu lại mỉm cười nhẹ nhàng.

"Chắc là vậy thật. Nhưng anh sẽ không sao đâu. Tôi nhất định sẽ bảo vệ anh."

"Gì vậy chứ?" Jimin bật cười sau khi nghe thấy câu nói của cậu chàng ngồi bên cạnh. "Tôi có đai đen karate đấy."

Jungkook khẽ cười.

"Sẵn tiện cậu đã ở đây rồi, hay là cậu cầm giấy xét nghiệm về trước đi? Đợi một chút, tôi lấy cho cậu. À tôi rửa hộp cơm luôn nhé." Jimin nhanh nhảu đứng dậy, gom hộp trên bàn rồi tiến vào phòng khám.

Vì phải loay hoay rửa hộp cơm, cộng với việc tìm lại giấy xét nghiệm trong xấp giấy bệnh án nên Jimin đi hơi lâu. Đến khi anh quay trở lại, Jungkook đã ngủ gật trên ghế sofa từ lúc nào.

Anh cầm giấy và hộp nhựa đứng gần cạnh, nhìn xuống gương mặt đang say ngủ.

"Có nên gọi dậy không nhỉ?" Jimin đảo mắt nhìn đồng hồ. "Ôi, hơn mười hai giờ đêm rồi. Mình ăn và dọn rửa chậm lắm sao?" Anh cúi đầu nhìn lại, Jeon Jungkook đã thật sự ngất ngủ trên ghế mất rồi. "Hay là sáng mai cùng về nhỉ..."

Anh gãi tóc rồi tiến về phía quầy trực, loay hoay lôi từ trong kệ tủ ra hai tấm chăn sạch. Đắp một tấm lên người Shi Woo, tấm còn lại đắp lên người Jungkook.

Về phần mình, anh ngồi ở đầu còn lại của ghế sofa, lướt điện thoại giết thời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net