Kẻ thủ ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, khi trở về phòng ngủ, Jimin đảo mắt nhìn lên gác xép, quyết định bê thùng giấy đựng vật dụng của Jun Wook xuống để soạn lại như lời Jungkook khuyên.

Trong thùng chứa phần đa là giấy tờ kê khai nội dung của một số dự án Jun Wook từng tham gia. Tiếp đó là hàng đống báo cáo đánh máy được in dư, vài cuốn giấy nhớ và hai tập tài liệu liên quan đến những vụ án cũ trong thời gian Jun Wook còn làm cảnh sát, một cuốn lịch để bàn cũ và một cuốn sổ ghi chép còn dư khá nhiều giấy trắng.

Dưới đáy thùng là hộp bút, vài chai nước hoa Jun Wook từng sử dụng nay đã bay hết nước thơm và một số vật dụng văn phòng phẩm. Jimin mở cuốn sổ ghi chép ra, lấy giấy trắng để thử mực của những cây bút có trong hộp, cây nào còn dùng được thì để lại, cây nào không thì bỏ. Những cái hộp nhỏ chứa keo dán giấy, kéo, và dập ghim. Jimin đảo mắt, lấy một hộp đựng kim bấm, tính mở ra để lắp kim vào cái dập ghim nhưng khi mở hộp thì anh phát hiện bên trong có chứa một cái USB.

Jimin cầm USB lên, nhìn ngó một chút rồi đứng dậy lấy máy tính xách tay. Anh ngồi trên thảm sàn, xoay người nhìn máy tính đặt trên mặt giường. Thời gian quét USB khá lâu, chắc là Jun Wook đã lưu trữ rất nhiều thứ. Trong lúc chờ đợi, Jimin trở về với cái thùng giấy. Đa phần đều có thể vứt được hoặc để lại cho anh sử dụng được. Nhưng những thứ như hình ảnh thì... Jimin không muốn giữ nữa.

Nếu quyết định buông bỏ thì việc giữ lại ảnh của Jun Wook sẽ chỉ khiến anh thêm lưỡng lự thôi. Kể cả bức ảnh Jimin từng để ở kệ tủ, anh cũng mang nó cất vào thùng này rồi. Jimin sẽ mang những thứ như ảnh chụp đến Seoul, cất vào tủ kính của Jun Wook trong nhà tang lễ. Chỉ cần mỗi năm đều nhớ đến ngày mất của anh ấy, đến nhà tang lễ thăm anh ấy một chút, có lẽ như vậy cũng đủ rồi.

Jimin cần sắp xếp lại tâm tư này, để anh có thể đón nhận một người khác. Một người có thể sẽ yêu thương và trân trọng anh đến hết cuộc đời của họ.

Máy tính hiển thị thông báo mở khóa để truy cập bộ lưu trữ, Jimin không nghĩ ngợi nhiều nhấn một dãy số 17593. Đây là dãy mật khẩu mà Jun Wook rất hay áp dụng, từ khóa cửa điện tử đến mật mã điện thoại. Nó không có ý nghĩa gì, chỉ là chiếu trên bàn phím số sẽ tạo ra nét giống chữ W trong tên của Jun Wook. Khung thông báo biến mất, để lại một thư mục chứa nhiều thư mục con.

Những cái tên thư mục được đặt khá rõ ràng, từ "Dự án truy bắt buôn lậu" đến "Dự án Back Head".

Ồ! Jimin di chuyển con trỏ. mở thư mục có tên "Dự án Back Head" ra. Hiển thị trong thư mục có rất nhiều tệp văn bản, tệp hình ảnh và cả tệp âm thanh. Có vẻ như Jun Wook đã thu thập và lưu trữ rất nhiều thông tin liên quan đến dự án cho riêng mình. Việc này không hề phạm luật, vì bất kỳ đặc vụ nào cũng cần có cơ sở dữ liệu riêng. Trên hết nó sẽ có giá trị trao đổi nếu đặc vụ rơi vào tình huống đe dọa tính mạng. Nói là thế, nhưng phần đa đặc vụ nào cũng chỉ giữ một lượng thông tin vừa đủ, và không hề tiết lộ nó ra trừ phi cực kỳ cần thiết.

Những tệp hình ảnh đầu tiên là bản scan của giấy tờ ký kết hợp đồng làm đặc vụ cho Tiến sĩ Jeon - Người đứng đầu dự án Back Head, dưới đó là những thỏa thuận cũng như điều lệ buộc phải tuân thủ trong quá trình công tác. Jimin kéo đến dưới cùng, nhìn thấy chữ kí của Jeon Jungkook, một chữ ký rất to, ngoằn ngoèo lên xuống nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn ra chữ Jungkook. Không quá để ý tới nó, Jimin tắt tệp hình ảnh đi, tò mò qua những thứ còn lại. Chỉ riêng việc làm đặc vụ cho Tiến sĩ Jeon mà đã có rất nhiều công văn được biên soạn, hợp đồng làm việc cũng được sửa đổi tùy theo thời điểm.

Jimin lướt sang tệp văn bản, bên trong phần lớn là kê khai hoạt động của Tiến sĩ Jeon do Jun Wook ghi chú lại. Ví dụ như ngày tháng năm nào, lúc mấy giờ, làm gì, đi đâu, ở đâu, có biến cố gì xảy ra hay không, vân vân và vân vân. Mỗi một tệp văn bản là kê khai của riêng từng tháng, Jun Wook làm việc với dự án Back Head này được hơn ba năm, thế nên số lượng tệp văn bản cũng rất nhiều.

Cuối cùng là một thư mục âm thanh. Sau khi mở nó ra, Jimin nhìn thấy rất nhiều bản ghi âm và một video. Mở bản ghi âm đầu tiên, Jimin co chân lên, ôm đầu gối ngồi nghe.

"Ngày 12 tháng 4 năm 2016, dự án nghiên cứu phẫu thuật ghép đầu được đệ trình lên Nhà Xanh. Ngày 10 tháng 5 năm 2016, dự án được phê duyệt và được tiến hành nghiên cứu tại SSP. Ngày 30 cùng tháng dự án huy động được số vốn năm trăm tỷ won. Hôm nay, ngày 23 tháng 6, tôi - Han Jun Wook được lệnh thay đổi công tác từ Cục an ninh quốc gia, trở thành đặc vụ thân cận với mục đích bảo vệ và giám sát Jeon Jungkook." Bản ghi âm đầu tiên rất ngắn.

Jimin xoay người, mở bản tiếp theo.

"Jimin à!" Anh giật mình nhìn vào máy tính. "Bây giờ anh đang ở Úc... Anh lại phạm lỗi với em rồi. Chỉ là... anh đã không thể từ chối cô ấy. Anh biết rõ đây là việc mình không nên làm, anh sai rồi! Xin em hãy hiểu cho anh. Anh không biết nên làm gì khác. Hôm nay, anh phát hiện việc bảo vệ Jeon Jungkook rất nguy hiểm. Vì những thông tin nghiên cứu tuyệt mật mà cậu ấy trở thành mục tiêu bị theo dõi. Anh không biết rõ chuyện gì đã xảy ra bên trong dự án này, nhưng anh cảm thấy rất lo lắng, rất sợ hãi. Nếu có chuyện gì xảy ra với anh, những gì anh có đều sẽ thuộc về em. Xin em, hãy hạnh phúc, và hãy tha thứ cho lỗi lầm của anh."

Jimin nhíu mày. Bây giờ có muốn tha thứ thì cũng chẳng còn tác dụng gì nữa rồi! Vốn dĩ, Jimin không hề để bụng việc Jun Wook ngoại tình. Như anh đã nói, việc không có thời gian dành cho nhau khiến anh cảm thấy mình không có tư cách đòi hỏi sự chung thủy của Jun Wook. Nhưng xem ra, có lẽ chính Jun Wook cũng đã tự cảm thấy áy náy. Nếu có nhiều thời gian để ở bên nhau và quan tâm lẫn nhau thì có lẽ kết quả đã khác. Tuy nhiên, thực tế là hiện tại Jun Wook đã không còn nữa, và tình cảm trong lòng Jimin giờ đây dành cho anh chỉ còn là tưởng nhớ.

Jimin không tha thiết gì với khối tài sản Jun Wook chuyển nhượng cho mình, nhưng dù sao, đó cũng là những gì Jun Wook để lại thay cho sự hiện diện của anh, thay cho lời xin lỗi của anh như trong đoạn ghi âm vừa rồi.

Jimin vuốt mặt, thở một hơi rồi lướt thẳng xuống video duy nhất có trong thư mục âm thanh. Mở đầu video là khung cảnh văn phòng của Jun Wook ở Cục an ninh, từ góc quay có thể đoán video này được cắt ra từ camera an ninh trong phòng làm việc của Jun Wook. Góc phải video có dãy số ngày 8 tháng 4 năm 2019. Jimin điều chỉnh tư thế, tập trung vào đoạn video.

Jun Wook bước từ bên ngoài vào phòng, phong thái rất nghiêm chỉnh đứng sang một bên giữ cửa cho người đi sau tiến vào. Phía sau Jun Wook là một người đàn ông trung niên. Ông ta mặc vest, dáng người vừa vặn, tóc vuốt gọn gàng, gương mặt có đeo kính, biểu cảm không quá thân thiện. Tiến thẳng vào phòng của Jun Wook, ông ta ngồi ngay vào ghế đầu bàn, nơi vốn dĩ dành cho chủ phòng. Điều đó chứng tỏ ông ấy có cấp bậc cao hơn Jun Wook. Sau khi Jun Wook ngồi vào chiếc ghế bên trái trước mặt ông ta, một nữ nhân viên bưng nước trà vào phòng, khi đi ra, cô ấy còn cúi đầu chào rồi đóng kín cửa lại.

Jimin nhổm người lên, chỉnh âm thanh video lớn hơn một chút.

"Ngài Thứ trưởng, thật bất ngờ quá. Hôm nay ngài ghé chỗ tôi có việc gì cần sai bảo không?" Jun Wook từ tốn nói.

Người đàn ông ngồi bắt chéo chân trên ghế, gương mặt hơi nhăn lại một chút.

"Cậu phục vụ bên cạnh Jeon Jungkook bao lâu rồi?"

"Tôi phục vụ được gần ba năm rồi, thưa ngài." Jun Wook trả lời, vẫn bằng kính ngữ.

"Giá bao nhiêu?" Ông ta lại hỏi.

"Ừm... Ý của ngài?" Jun Wook nghiêng đầu.

Người đàn ông đảo mắt, hít sâu một hơi rồi ngửa người ra ghế. Ông ta đưa tay đẩy mắt kính. Từ góc quay của camera khó có thể nhìn thấy rõ gương mặt của ông. Jimin ngày càng dán sát vào màn ảnh, dù tăng độ sáng lên cũng không nhận ra được Ngài Thứ trưởng mà Jun Wook gọi là ai.

"Cậu biết rõ dự án phẫu thuật của Jeon Jungkook ban đầu huy động được một nguồn vốn rất mạnh." Ông ta vừa nói vừa ngồi thẳng dậy.

Jimin thầm suy nghĩ. Ý ông ta là nguồn vốn năm trăm tỷ won?

"Không phải tất cả đều được dùng cho nghiên cứu. Có một phần đã được giữ lại bởi Hội đồng Khoa học Bộ Y tế. Ừm!" Ông ta gằn giọng. "Jeon Jungkook đã phát hiện điều đó."

Cơ thể Jimin chợt căng cứng. Gì cơ? Một phần đã được giữ lại bởi Hội đồng Khoa học Bộ Y tế? Là ý nói số tiền vốn đã bị biển thủ một khoản bởi những cấp cao trong Hội đồng sao?

Và Jeon Jungkook - Chủ của dự án cần huy động số vốn để nghiên cứu đã phát hiện điều đó?

"Ba năm qua, số tiền cậu kiếm được nhờ làm việc cho Jeon Jungkook, tôi có thể trả cho cậu gấp đôi." Người đàn ông hơi chồm về phía Jun Wook. "Chỉ cần cậu giúp tôi ngăn thông tin bị rò rỉ."

"Ngài Thứ trưởng!" Jun Wook bất ngờ thốt lên. "Ý ngài là muốn tôi giúp ngài bịt đầu mối? Ngài muốn lợi dụng sự thân cận của tôi bên cạnh ông chủ?"

Jimin tròn mắt, há hốc miệng. Một cảm giác lạnh lẽo đầy đáng sợ chợt chạy dọc sống lưng anh.

Người đàn ông trong video ngồi ngửa ra ghế. "Không phải bây giờ, mà là chờ đến khi dự án của cậu ta gần hoàn thiện rồi hãy ra tay. Bây giờ Jeon Jungkook còn cần dựa vào Hội đồng để có quyền nghiên cứu, nhưng một khi cậu ta thành công và dự án này được nộp lên Tổ chức Y khoa Thế giới thì có thể cậu ta sẽ quay lại cắn ngược Hội đồng. Điều đó không thể xảy ra được. Chó giỏi nhưng không ngoan ngoãn thì cũng chỉ là chó hư!"

"Ngài Thứ trưởng, tha thứ cho tôi hỏi một câu trắng trợn. Hội đồng rốt cuộc đã biển thủ bao nhiêu tiền trong số vốn của dự án?" Jun Wook bạo gan hỏi.

Nghe thấy hai từ "biển thủ" trong miệng Jun Wook phát ra, người đàn ông quay mặt đi, biểu cảm có phần khó chịu và tăm tối hơn. Nhưng rồi cuối cùng ông ta cũng trả lời. "Hai trăm tỷ won."

Video như bị bấm dừng lại, nhưng thực chất là không gian trong phòng Jun Wook đã trầm đi. Anh im lặng và cả người đàn ông kia cũng im lặng, khiến cho người xem video là Jimin chợt cảm thấy sợ hãi và nặng nề hơn.

"Cậu phải đảm bảo Jeon Jungkook không có đường trở về." Sau gần một phút, người đàn ông ra lệnh.

"Tôi không làm được." Jun Wook dõng dạc lên tiếng. "Tôi không làm được điều đó!"

"Cậu..." Ông ta ngồi thẳng dậy. "Cậu chọn cuộc đời của cậu hay của một thằng liệt như Jeon Jungkook? Khi tôi đến đây để nói cho cậu biết việc này, cậu cũng nằm trong tầm sẽ bị bịt đầu mối đấy! Cậu muốn mình là người đứng trên thuyền với tôi, hay là người bị đạp xuống thuyền cùng thằng liệt kia?"

Những lời đe dọa phát ra khiến Jun Wook ngồi cứng trên ghế. Mà thậm chí một người chỉ xem lại video như Jimin cũng sững sờ, chìm vào cơn sợ hãi tột độ.

"Đây là cơ hội của cậu để được tiến vào làm ở Nhà Xanh. Tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi số tiền cậu kiếm được trong ba năm qua." Người đàn ông đẩy kính mắt lên. "Chỉ đổi một cái mạng liệt."

Hô hấp trong lồng ngực Jimin chợt trở nên dồn dập hơn. Anh co cứng người, nhìn trân trối vào màn ảnh.

Dù thế nào đi nữa, đó cũng là một mạng người mà! Jimin cắn môi, đôi tay siết lại nhìn xoáy vào hình bóng của Jun Wook trong video.

"Tôi cho cậu thời gian để suy nghĩ." Người đàn ông đứng dậy, vỗ lên vai Jun Wook một cái. "Chọn bản thân mình và đất nước này, hay chọn một thằng liệt? Tùy ở cậu." Nói xong, ông ta đứng dậy, phủi lại áo vest của mình rồi rời khỏi phòng.

Cũng lúc đó, video kết thúc.

Jimin ngồi ngây trên thảm sàn, cơn lạnh đáng sợ ùa vào sâu trong xác thịt khiến anh tự ôm tay lên vai. Đây là công việc của Jun Wook? Anh biết Jun Wook luôn phải đối diện với những điều nguy hiểm, nhưng ở mức này thì thật sự ngoài sức tưởng tượng.

Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra trên chiếc máy bay đó, khi chỉ hai tháng nữa dự án sẽ được tuyên bố thành công? Rốt cuộc, Jun Wook có chấp nhận yêu cầu của người đàn ông trong video hay không?

Chẳng lẽ, sự mất tích của Tiến sĩ Jeon có liên quan đến anh ấy?

Người đàn ông nhìn không rõ mặt này rốt cuộc là ai? Ngài Thứ trưởng? Ông ta là người đã đứng sau lưng thao túng mọi thứ sao?

Hàng đống câu hỏi bủa vây xung quanh Jimin.

Thật đáng sợ! Thật kinh khủng!

Gã đàn ông này... không phải là con người. Chỉ vì sự tham lam của bản thân mà ông ta đã chà đạp lên những người khác.

Jimin co cứng cơ thể, nhìn xoáy vào màn ảnh. Đoạn video này là thứ có thể lật tẩy ông ta, lật tẩy cả Hội đồng Khoa học Bộ Y tế khi đã biển thủ số tiền hai trăm tỷ won trong dự án nghiên cứu phẫu thuật của Jeon Jungkook.

Ông ta không biết Jun Wook có lắp đặt máy quay ẩn trong văn phòng. Có thể cho đến tận hôm nay, sau vụ máy bay mất tích được sáu năm, ông ta vẫn không ngờ được trên đời này có chứng cứ có thể lật đổ ông ta.

Mà chứng cứ đó đã nằm trong tay Jimin suốt bấy lâu nay.

Ông ta là một con ác quỷ!

Jimin tức giận rút USB ra khỏi máy tính. Những nhịp thở tán loạn vẫn còn bấu víu vào lồng ngực anh. Cảm giác thật kinh khủng!

Rốt cuộc, Jun Wook có chấp nhận yêu cầu đó hay không? Dù là bị buộc phải lựa chọn đi nữa, liệu anh ấy có thật sự sát hại Jeon Jungkook không?

Chúa ôi! Jimin ôm đầu. Anh không muốn nghĩ đến nữa! Tại sao những chuyện này lại có thể xảy ra?

Ở căn nhà đối diện, Jungkook đứng trong căn phòng tối om, cầm ống nhòm nhìn sang phòng của Jimin. Cậu không nhìn thấy rõ mọi thứ, cũng không nghe thấy được gì, nhưng phản ứng của Jimin sau khi xem gì đó trên máy tính đã thu hút sự chú ý của cậu. Anh hoảng hốt, vò tóc và ôm đầu.

Jungkook buông ống nhòm xuống, cúi đầu thở dài. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Vào một đêm Chủ nhật, đáng ra mọi thứ nên chìm trong vui vẻ và yên bình, thế nhưng có vẻ như xã hội này đã quá rộng lớn, rộng đến mức vị thần của những cuộc vui như Dionysus cũng không thể quan tâm hết các thần dân của mình.

Hoặc có lẽ, ông ta đã quá say xỉn bởi những vò rượu nho và đã ngất ngủ ở một xó xỉnh nào đó.

Để những giây phút đau khổ xảy ra, để sự tăm tối xâm chiếm tâm hồn của con người.

"CHÁT!"

"Đừng đánh nó mà! Tôi xin ông!" Tiếng khóc lóc tràn đầy đau xót vang lên. Người phụ nữ cố gắng bám vào cánh tay của chồng, nhưng lại bị ông ta đẩy ngã xuống ghế.

"Chỉ có chút việc đó cũng làm không xong! Ta cho con ăn học, thế mà con lại để một thằng liệt vượt qua mình!" Giọng nói gay gắt vang lên. Người đàn ông tức giận ngồi xuống ghế. "Ta không phải là người đình chỉ dự án. Quyết định đình chỉ được gửi xuống từ ngài Bộ trưởng. Chỉ khi nào con giải quyết được vấn đề của đám bệnh nhân tâm thần kia thì dự án này mới được đệ trình lại."

Jung Hoseok đứng yên giữa phòng khách, gương mặt cúi xuống, gò má hơi ửng đỏ lên. Thì sao? Cũng không phải là lần đầu bị bố đánh. Đánh từ khi còn nhỏ, đánh cho đến khi đã lớn, tới nay cũng đã quá quen thuộc rồi.

Anh mím môi, ngoài nhẫn nhịn cũng chỉ còn nhẫn nhịn. Anh phải nhịn, nhịn cho đến cùng!

"Chừng nào còn chưa giải quyết được thì đừng có về đây!" Jung Il Woo tiếp tục hằn học. "Đừng để ta cảm thấy sai lầm khi đã nuôi nấng một đứa như con."

Hoseok cúi đầu, như một cái chào, cũng như lời nhận lỗi thầm lặng, rồi anh quay đầu bỏ đi. Ra đến hành lang, Hoseok chẳng quan tâm ai đang đứng phía trước, anh chỉ tiến thẳng ra phía cửa.

"Cậu không sao chứ?" Giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Hoseok đứng lại trước cửa, ngẩng mặt lên nhìn ra ngoài trời. Phía sau anh có một người đứng khoanh tay, tựa lưng vào tường, cả người phủ một màu đen quen thuộc, duy chỉ có hoa văn màu đỏ trên gáy mũ là nổi bật.

"Đúng là không phải con ruột nên đánh cũng mạnh tay thật." Người đứng sau lưng giở giọng châm chọc. "Nghe tiếng thôi cũng thấy đau rồi."

Hoseok thở ra một hơi dài. Trước cánh cửa mở rộng, luồng không khí lạnh ùa vào, khiến cho những nhịp thở của anh hóa thành màu trắng. Hoseok chậm rãi nghiêng đầu, đảo mắt về phía sau.

"Anh đứng về phía tôi hay là bố của tôi?"

Người đàn ông mặc đồ đen nhún vai. "Chà, ai trả nhiều hơn thì tôi đứng về phía người đó."

Hoseok siết hai tay lại, đăm đăm nhìn về phía trước. Được vài giây tĩnh lặng, tiếng cười khúc khích phía sau khẽ khàng vang lên, âm điệu của giọng cười khiến người nghe phải nhăn mặt vì rợn xương sống.

"Kể ra cũng vui thật. Người cha làm việc khuất tất, nghi ngờ có chứng cứ lật đổ mình nên sốt ruột thuê người đi truy tìm. Con trai vì muốn lật đổ cha mà mua chuộc người được thuê, để có thể giành lấy chứng cứ, tự mình đẩy cha vào tù. Shhh~" Tiếng xuýt xoa vang lên giữa giọng nói thì thầm. "Người giàu có và quyền lực thường sống cạn tình cạn nghĩa như thế này sao?"

"Ác quỷ thì tạo ra ác quỷ. Ác quỷ đánh nhau không phải là điều có lợi sao?" Hoseok trầm giọng nói.

Người đàn ông mặc đồ đen đảo mắt lên. Nụ cười khuất sau chiếc khẩu trang hoàn toàn tắt ngúm.

Hoseok lại quay đầu. "Việc anh đưa chứng cứ cho tôi sẽ thúc đẩy trận chiến của những con quỷ. Chê bai tôi cạn tình cạn nghĩa, vậy thì anh có thể tiếp tay cho một con quỷ tiếp tục hại người sao?"

Đôi mắt híp hẹp dần mở to hơn, lộ ra một ánh mắt sáng bừng, sắc bén, nhìn thẳng về phía Hoseok.

"Xem ra..." Hoseok lại quay đầu về phía trước. "Kết cục còn tùy thuộc vào việc anh có nhân tính hay không." Nói xong, Hoseok bước thẳng ra ngoài.

Người đàn ông mặc áo đen đảo mắt nhìn vào trong nhà rồi đứng thẳng dậy.

Nhân tính à? Làm việc cùng với những ác quỷ thì nên có nhân tính không?

Hoseok chui vào xe, đảo vô lăng chạy ra khỏi khuôn viên căn biệt phủ. Nhấn mạnh ga, anh phóng trên con đường rộng, hòa vào đại lộ và cứ chạy mãi cho đến khi tới Yongsan Gu, lái xe vào bãi đất trống bên ngoài con đường Seobinggo rồi dừng lại ở đó.

Hoseok ngồi trong xe nhìn ra sông Hàn, khẽ thở dài một hơi, tựa người vào ghế.

Từ nhỏ, anh đã biết mình không phải là con ruột của bố. Jung Il Woo chỉ bất đắc dĩ phải nuôi anh vì ông không thể có con. Nhưng chính vì không thể sinh con nên ông ấy đã nuôi nấng anh như đứa con ruột của mình. Tuy nhiên, việc gửi gắm những kỳ vọng và mong muốn cho đứa con trai đã dần trở thành sự nhồi nhét, gò ép và độc đoán. Đứa con đã trở thành một công cụ để sai khiến.

Hoseok biết bố của mình không phải là một người tốt. Anh từng thấy những người lạ mặt đến tặng quà cáp cho ông, bên dưới những hộp quà trông như bánh kẹo và nhân sâm là tiền mặt. Chức vụ càng cao, càng khó giữ được liêm khiết. Cho đến nay, Hoseok đã có quá nhiều nhận thức về một người cha đang dần tha hóa, lún sâu vào tội lỗi.

Chỉ từ một lỗi nhỏ cũng có thể sinh ra những hành động xấu xa hơn nhằm che giấu tội lỗi đó.

Và anh đã không thể chịu đựng được nữa rồi!

Ngày 14 tháng 6 năm 2019, khi có điện thoại thông báo cho bố về việc chiếc máy bay chở Jeon Jungkook đã mất tín hiệu, Hoseok có nghe được cuộc đối thoại của ông. Anh không thể ngờ được rằng sẽ có một ngày, bố của mình lún sâu vào tội lỗi đến mức có thể gây chết người.

Điều đáng sợ hơn cả là nụ cười khoái chí, đầy chiến thắng của ông khi hay tin máy bay mất tích. Chứng kiến nụ cười đó, Hoseok đã quyết tâm phải tìm ra cách lật đổ ông.

Tuy nhiên, sau khi máy bay mất tích, Hoseok không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào vì anh không biết cách thức gây hại của bố là gì, cũng không biết ông đã làm gì để có thể khiến một chiếc máy bay bị mất tích.

Không có một manh mối nào cả.

Mọi thứ hoàn toàn sạch sẽ.

Hoặc chỉ có thể là chính Jung Il Woo cũng không ngờ chiếc máy bay sẽ rơi. Có lẽ ông ấy chỉ sắp xếp một vài việc nhỏ nhằm mục đích ám sát Jeon Jungkook, nhưng ông trời đã giúp ông ấy bằng việc khiến chiếc máy bay đó mất tích.

Dù sao thì việc bố anh thật sự âm mưu giết hại Jeon Jungkook vẫn là sự thật!

Và ông ấy đã đạt được điều đó!

Jung Il Woo ngủ quên trên chiến thắng, ông ta tận hưởng niềm vui và sống sung sướng suốt sáu năm qua. Cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net