Khám sức khỏe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Jimin ăn sáng bằng số kimbap còn dư lại của đêm qua cùng một tô mì với bắp cải muối kim chi. Sau bữa ăn, anh nhanh chóng thay quần áo rồi di chuyển đến trạm y tế.

"Đêm qua có vấn đề gì không?" Anh tựa vào quầy trực. Myeon Ji thức cả đêm nên đôi mắt đã có phần thâm đen.

Cô nàng chớp chớp mắt.

"Không có vấn đề gì cả ạ."

"Em có thể về nghỉ ngơi rồi." Anh khẽ cười.

"Vâng." Cô nàng hí hửng ôm áo khoác đứng dậy. "Mọi người vẫn chưa đến. Anh ổn chứ ạ?"

"Không sao." Jimin chỉ tay sang phía bên cạnh Myeon Ji. Sang Chul tội nghiệp đang say ngủ trên hai cái ghế dựa được xếp lại. "Em không gọi cậu ấy về cùng sao?"

"À... Trông anh ấy ngủ ngon quá." Myeon Ji cười trừ rồi nhẹ nhàng rời khỏi quầy trực.

Nhìn hình dáng co người ngủ say của Sang Chul, Jimin khẽ bật cười. Anh ngồi ở quầy trực, chờ cho đến khi những y tá và hộ lý khác đến trạm y tế.

"Ca trực tối nay là của anh nhỉ." Jimin sờ cằm, thầm nghĩ chiều nay anh nên đi thuê truyện về đọc, hay là cắm mặt vào máy tính để xem phim.

"Em ở lại cùng anh nhé?" Shi Woo tình nguyện xin ở lại. "Dù sao, em cũng không muốn về nhà cho lắm."

"Shi Woo hình như rất tích cực trực đêm thì phải." Jimin tròn mắt. "Cậu đang âm mưu gì đấy?"

"Em... Thật ra, đi làm cả ngày, nếu tối về mà lại ôm máy tính để chơi game thì em sẽ bị mẹ mắng. Dù sao, cứ phân công cho em trực cả tháng cũng được."

"Rồi cậu tính ngủ bù vào khi nào? Giờ nghỉ trưa?" Jimin bật cười rồi xoa lên đám tóc chải gọn gàng của Shi Woo. "Trực đêm, nhưng lỡ như có chuyện đột xuất xảy ra thì cậu cũng không được chơi game đâu đấy."

"Em biết rồi!" Shi Woo hớn hở đồng ý. "Giờ nghỉ trưa em sẽ đi mua gì đó để đêm nay chúng ta vừa ăn vừa trực nhé."

Jimin mỉm cười gật đầu.

"Anh sẽ đi với cậu."

Buổi sáng thường sẽ có vài người đến trạm y tế để kiểm tra sức khỏe, khám bệnh cúm và xin thuốc theo đơn của bác sĩ. Jimin không quá bận rộn vì phần lớn những việc này có y tá hỗ trợ. Anh chỉ cần ngồi trong phòng làm việc để chẩn bệnh, nếu họ có triệu chứng của một căn bệnh nghiêm trọng thì anh phải viết giấy chuyển họ đến bệnh viện lớn.

Nhìn theo bảng thông báo, Jimin nhận ra hôm nay có một ca đăng kí kiểm tra sức khỏe tổng quát. Chắc là làm hồ sơ xin việc làm?

Chẳng bao lâu sau, có người đẩy cửa vào phòng khám. Bảng kê khai thông tin được đặt lên bàn cùng giấy khám sức khỏe tổng quát. Anh kéo giấy lại nhìn lướt qua rồi ngẩng mặt lên.

"Chào anh." Giọng nói lạ lẫm vang lên.

Jimin tròn mắt, anh cảm thấy khá bất ngờ. Cúi đầu nhìn vào bảng kê khai thông tin, Jimin vô tình lẩm bẩm.

"Jeon Jungkook..."

"Vâng?" Người đàn ông đứng gần đó ngoan ngoãn đáp.

"À... Ra là cậu nhỏ tuổi hơn tôi." Anh khẽ cười. Có chút gượng gạo. Thật bất ngờ! Hàng xóm mới của anh đi khám sức khỏe và là bệnh nhân của anh.

Jungkook đứng lù lù gần đó, cậu chỉ khẽ mỉm cười, dùng đôi mắt tròn xoe đảo lên đảo xuống giữa tờ kê khai thông tin và gương mặt của anh. Như thể, cậu muốn nhìn thấy rõ biểu cảm của vị bác sĩ.

Nhưng ngoài cảnh giác thì ở Jimin chẳng còn gì.

"Được rồi. Cậu muốn khám để đi xin việc làm?"

"Không." Jungkook lắc đầu. "Tôi chỉ muốn kiểm tra tất cả mọi thứ. Kỹ càng." Tông giọng lạ kỳ chậm rãi phát ra.

Jimin xoay người mở tủ, lấy hai ống thủy tinh có nút đậy cùng một cây kim lấy máu.

"Ngồi xuống. Sáng nay cậu có để bụng đói không đấy? Tôi cần lấy mẫu máu của cậu."

"Tôi chưa ăn gì."

Jungkook ngồi xuống gần cạnh anh, cậu kéo tay áo len lên cao. Jimin đặt một miếng đệm trên bàn, nắm lấy cánh tay khỏe mạnh rồi ngồi sát người đến. Dùng một sợi cao su cột phía trên bắp tay, anh nhẹ nhàng xếp bàn tay Jungkook co lại thành nắm đấm.

Nhìn thấy bàn tay to lớn, Jimin bỗng có chút ngập ngừng. Nhưng rồi anh lại tiếp tục công tác lấy ven. Đặt tay Jungkook lên miếng đệm, Jimin khử trùng vùng da trên tĩnh mạch cánh tay rồi nhanh như cắt đâm sâu ống kim vào bên trong.

Anh chậm rãi rút máu vào ống xi lanh. Một màu đỏ sẫm, đặc sệt và nóng bừng tràn vào ống kim. Khẽ đảo mắt lên, trái tim Jimin chợt đánh một nhịp mạnh khi anh phát hiện ra đôi mắt to tròn của Jungkook đang nhìn dán vào mình.

Thông thường, khi bị lấy máu, có người sẽ nhìn xung quanh, có người sẽ nhìn chăm chăm vào ống kim. Nhưng Jeon Jungkook thì chỉ tập trung nhìn anh.

Khẽ liếm môi để đuổi đi sự bồn chồn lạ lẫm trong cơ thể, Jimin nhìn vào ống kim.

"Cậu sợ tôi rút hết máu của cậu sao? Thả lỏng tay được rồi."

Cánh tay đang gồng lên ngay lập tức thả lỏng, bàn tay to lớn mở ra, để lộ một nốt ruồi nhạt ở trong lòng bàn tay, gần cổ tay, sát bên cạnh động mạch. Jimin bần thần nhìn vào nó rồi ngập ngừng rút ống kim. Anh vội vàng đắp một miếng bông lên vết kim đâm rồi gập cánh tay của Jungkook lại.

Buông cánh tay nóng ấm ra, Jimin nhanh nhẹn trút máu từ trong xi lanh vào ống nghiệm, dựng nó lên. Anh kéo ống nghe, đeo vào tai.

"Huyết áp." Khẽ thông báo, Jimin quay sang thay đổi dây cột cao su thành vòng bịt, dán quanh cánh tay của Jungkook. Luồn màng nghe vào dưới vòng bịt, Jimin cúi đầu bơm vòng bịt lên.

Jungkook nhíu mày. Vòng bịt thắt rất chặt, rồi từ từ mới được xả bớt hơi. Đến một mức độ phù hợp, chính cậu cũng cảm nhận được mạch của mình đang đập rất mạnh.

Sau khi đã quan sát số đo trên đồng hồ của dây bơm, Jimin xác nhận lại bằng cách so sánh với kỹ năng thính chẩn của mình. Rồi anh nhanh tay xả hết hơi ra khỏi vòng bịt, tháo nó ra khỏi cánh tay của Jungkook.

Cậu khẽ cúi đầu, lén nhìn số liệu mà Jimin viết vào giấy khám sức khỏe.

"Bình thường." Biết được cậu đang nhìn lén, Jimin lạnh lùng lên tiếng.

Jungkook chột dạ quay mặt đi. Đêm qua, cậu tưởng rằng anh khá dễ gần, thế mà hôm nay gặp lại có cảm giác xa cách.

"Tim, phổi và âm bụng." Jimin lại thông báo, anh đặt bút xuống, đưa màng nghe đến gần Jungkook. "Vén áo lên."

Cậu lúng túng vén thân áo. Rất may, Jimin không hề có ý soi mói, anh quay mặt đi, chỉ luồn tay vào trong áo để áp màng nghe lên ngực cậu. Chậm rãi điều chỉnh vị trí để có thể thính chẩn ở tim.

"Thả lỏng." Anh nhắc nhở.

Jungkook nhắm mắt hít thở nhẹ nhàng.

"Tim cậu đập nhanh quá." Jimin nhíu mày, di chuyển màng nghe chếch sang trái hơn một chút.

"Tôi không... điều khiển được nó đâu." Cậu cúi đầu thì thầm.

Nhanh thôi cũng chưa đủ. Mà là vừa nhanh vừa mạnh. Một nhịp tim rất sống động và tràn đầy sức sống. Như thể Jeon Jungkook vừa hoàn thành một cuộc chạy bộ vậy.

Jimin di chuyển màng nghe xuống ổ bụng, thay đổi bốn vị trí khác nhau. Mặc dù chỉ sờ lướt qua nhưng dường như anh có thể cảm nhận được một lớp cơ rất săn chắc, chia múi đều đặn và một mạng lưới những cái rãnh cơ khá sâu, đan vào nhau, trải khắp mặt bụng.

Rút màng nghe ra, Jimin đứng dậy, tiến ra phía sau lưng của Jungkook, anh vén áo, đẩy cậu cúi xuống một chút rồi luồn ống nghe vào, áp lên mặt lưng. Một tấm lưng rất lớn và rất dày, có thể che khuất anh nếu anh đứng gọn phía sau.

"Hít sâu một hơi, giữ lại rồi chậm rãi thở ra." Anh hướng dẫn, di chuyển màng nghe qua lại giữa hai bên phổi, chậm rãi đi từ trên xương đòn xuống gần thắt lưng.

Sau tất cả, Jeon Jungkook có vẻ như hoàn toàn khỏe mạnh.

Anh cởi ống nghe, quay trở lại ghế rồi viết số liệu xuống giấy. Tất cả phần sơ chẩn đều đã được hoàn tất, còn lại là phần kiểm tra chức năng. Jimin nhét ống nghiệm trống vào tay Jungkook, chỉ tay ra phía bên ngoài phòng khám.

"Cuối hành lang bên trái, quẹo trái là khu nhà vệ sinh. Cậu cần lấy mẫu nước tiểu. Nếu không có nhu cầu thì uống nhiều nước ở sảnh chính rồi ngồi chờ cho đến khi có nhu cầu. Sau đó thì cả cái này." Anh đưa ống nghiệm đựng máu cho cậu. "Nộp cả hai ống nghiệm vào phòng xét nghiệm. Ở tầng trên, quẹo phải. Xong rồi thì tìm tôi. Chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra chức năng cho cậu."

Jungkook cầm hai chiếc ống, cẩn thận nhét vào áo khoác rồi đứng dậy rời khỏi phòng khám. Nhìn dán theo hình bóng của cậu, Jimin chợt cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.

"Nốt ruồi thật giống..." Anh thầm cảm thán. Bỗng dưng một ý nghĩ gì đó nảy lên trong đầu, Jimin cầm điện thoại, chụp lại bức ảnh chân dung của Jungkook có dán trên bảng kê khai thông tin rồi gửi cho SeokJin.

Cùng với lời nhắn: "Người tìm em hôm nọ anh nói, có phải là người này không?"

Tựa vào ghế, Jimin đảo chiếc ghế xoay qua lại. Điện thoại chẳng bao lâu đã rung lên.

Anh mở màn hình đọc tin nhắn của SeokJin: "Không giống! Người kia mắt hẹp hơn. Cảm giác không tốt như thế này. Nhưng đây là ai thế?"

"Không ai cả. Em tiện hỏi thôi." Jimin hồi đáp.

"Đẹp trai đấy! Nhưng không bằng anh. Keke~" Đọc được tin nhắn của SeokJin, Jimin khẽ bật cười.

Chờ được gần mười lăm phút, Jimin nhàn rỗi đứng dậy, tiến về phía cửa phòng khám, nhìn ra sảnh chính.

À! Ra là chưa có nhu cầu!

Jeon Jungkook ngồi ở bộ ghế đệm, trong tay phải vẫn còn cầm ly giấy đựng nước. Cậu ta cúi đầu uống một ngụm to, ngậm nó trong hai cái má phình tròn rồi từ từ nuốt xuống. Chắc là uống nhiều lắm rồi mà vẫn chưa có nhu cầu.

Nói thế nào nhỉ?

Mái tóc rẽ ngôi lộ ra một bên chân mày. Hoàn toàn khác so với đêm qua. Jimin nhớ không lầm là tối qua tóc mái của cậu bù xù và rối rắm hơn. Có lẽ vì đi khám sức khỏe nên đã chải tóc chỉn chu. Gương mặt với đôi mắt to tròn rất nổi bật, chóp mũi hơi to nhưng cánh mũi lại rất nhỏ, dưới đó là một đôi môi có kiểu dáng trên mỏng sắt, dưới dày mềm.

Chà! Nhà ai khéo đẻ con trai thế nhỉ?

"Nhưng gương mặt đó đi với thân hình kia thì..." Jimin khẽ làu bàu. "Một mét bảy chín." Nhớ lại số liệu được viết trong giấy kê khai thông tin, anh tặc lưỡi. Thế hệ sinh sau có hai năm, thế mà đã phát triển mạnh về chiều cao rồi!

Bỗng có ai đó gọi điện, Jeon Jungkook bắt máy, đối thoại chỉ vài câu thì lại cất điện thoại vào túi áo trong.

Không có thói quen nghịch điện thoại khi ngồi rảnh sao? Bù lại, cậu ta táy máy những cuốn tạp chí trên bàn.

Jimin liếc mắt nhìn đồng hồ. Anh ước chừng chắc cũng sắp đến lúc có nhu cầu rồi. Trở lại ghế ngồi, Jimin giết thời gian bằng việc... soi mói thông tin trên bảng kê khai của Jeon Jungkook.

Ngoài những thông tin cơ bản như tên tuổi và ngày sinh, thì tất cả những gì còn lại đều nằm trong phạm vi y khoa. Chiều cao, cân nặng, độ mắt... những thứ này đã được y tá hỗ trợ làm trước.

Nghĩ lại thì, Jungkook đang sống cùng hai người nữa, trông có vẻ đều trạc tuổi?

"Là ba anh em ở cùng nhau?" Anh tự hỏi.

Không rõ vì sao, nhưng bỗng dưng Jimin lại thấy khá tò mò về người đàn ông tên Jeon Jungkook này. Có lẽ vì cậu là hàng xóm mới? Hay vì gương mặt và chất giọng lạ lùng đó mang đến cảm giác ấn tượng?

Giữa lúc đảo ghế qua lại trong những dòng suy nghĩ vu vơ, Jimin nghe thấy tiếng mở cửa nên xoay ghế lại.

"Xong rồi?" Anh nhướng mày.

Cậu chàng cao to gật đầu.

Đảo mắt xuống một chút, Jimin khẽ mỉm cười rồi cầm giấy khám sức khỏe của cậu, rời khỏi phòng khám.

"Đi theo tôi."

Cách Jimin một khoảng phía sau, Jungkook lẽo đẽo đi theo, trông hiền hòa, ngoan ngoãn y như một con gấu Bắc Mỹ.

"Là vì nước lạnh quá, hay do cậu rửa tay kỹ quá? Tay cậu đỏ hết rồi." Jimin hỏi.

"Tôi... có chút ám ảnh với sự sạch sẽ."

Nghe thấy câu nói của cậu, Jimin nghiêng đầu. Việc khám chức năng sẽ bao gồm tất cả từ tâm lý đến sinh lý, có lẽ Jimin sẽ hiểu được phần nào đó về sự ám ảnh mà cậu chàng nói đến.

"Chúng ta sẽ chụp phim cho cậu trước. Để đủ thủ tục thôi, chứ tôi nghĩ là cậu không có vấn đề với xương khớp đâu nhỉ?"

"Có thể bỏ qua cũng được." Cậu nhẹ nhàng đáp.

Jimin dừng lại trước phòng chụp phim. Sau vài giây cân nhắc, anh tiến thẳng đến phòng chức năng.

"Hai công đoạn. Trước tiên cậu sẽ phải cởi giày, đứng chân trần trên máy này, cầm hai tay cầm và chạm đầu ngón tay cái lên mặt quét của tay cầm. Đây là máy đo chỉ số sức khỏe ba chiều. Chúng ta sẽ biết cụ thể về chỉ số các chất, lượng nước bên trong cơ thể cậu."

Sau khi nghe anh hướng dẫn, Jungkook cúi đầu cởi giày và vớ rồi đứng lên bàn quét. Hai chiếc tay cầm có chuôi dây nối với hệ thống và được trang bị thêm hai mặt quét đầu ngón tay cái. Màn hình máy quét bắt đầu hiển thị số phần trăm của tiến trình kiểm tra. Chỉ mất gần năm phút, chiếc máy in gần đó đã chạy ra một tờ giấy với những con số chằng chịt.

Jimin cúi đầu đọc thông số trong lúc Jungkook loay hoay bước xuống bàn quét, cậu khẽ đảo mắt nhìn anh. Tuy nhiên, Jimin không có nhiều biểu hiện, nhất là khi anh đang tập trung vào một thứ gì đó.

"Anh..."

"Bên kia." Jimin ngắt lời cậu. "Cởi áo rồi nằm xuống giường." Đặt bảng thông số chi tiết sang một bên, anh tiến đến hệ thống máy quét siêu âm.

Vẫn như ban đầu, cậu ngoan ngoãn cởi áo, nằm xuống giường. Khi nãy thính chẩn, Jimin chỉ sờ chứ không ngắm, bây giờ thì được nước vừa ngắm vừa sờ. Đúng như anh mường tượng, Jeon Jungkook thật sự có một hình thể rất đẹp mắt.

Anh cầm lọ gel siêu âm, ngồi xuống bên cạnh, trong tay còn lại thì cầm một đống màng dò siêu âm có nối dây với hệ thống máy quét. Jimin bóp gel lên đầu lọ, bôi nó xuống hai bên ngực Jungkook rồi nhanh tay dán màng dò siêu âm lên. Cứ thế, hai bên ngực mỗi bên một miếng, chính giữa phía trên ổ bụng một miếng, hai bên rốn mỗi bên một miếng và... Rất kiên định, Jimin khẽ nhấc thắt lưng quần của cậu lên để bôi gel và dán thêm hai miếng nữa lên phần bụng dưới. Sau cùng anh còn di ngón tay lên những miếng màng dò siêu âm để chắc chắn rằng chúng không bị ủ không khí bên dưới.

Ngồi ngay bên cạnh Jungkook, anh cầm bộ điều khiển nhìn về phía màn ảnh. Hình ảnh của những bộ phận bên trong cơ thể cậu như được phác họa trên màn hình. Thay đổi tần số quét, Jimin đảo mắt sang bảng điện toán bên cạnh màn ảnh.

Chưa đến mười phút sau, anh khoanh đôi tay lại, vẫn dán mắt trên bảng điện toán.

"Cậu muốn tôi hỏi hay cậu tự nói?"

Jungkook mím môi im lặng.

"Huh?" Anh quay đầu lại, nhìn cậu chàng nằm ngoan ngoãn trên giường. "Tôi không ngại hỏi đâu. Nhưng tôi nghĩ cậu sẽ ngại nghe, và có thể là ngại trả lời nữa."

Jungkook nằm im lặng, cậu chỉ dùng đôi mắt tròn xoe để đáp lại ánh mắt của anh. Jimin không hỏi lại, anh cũng im lặng nhìn cậu, dùng sự kiên nhẫn để chờ đón một câu trả lời.

Liếc mắt lên bảng điện toán, Jungkook lại đảo mắt về phía Jimin.

Anh thở dài.

"Cậu bị suy giảm chức năng sinh dục. Với chỉ số đó." Jimin chỉ về hướng bảng điện toán. "Là rối loạn cương dương. Nhưng ở máy đo chỉ số sức khỏe ba chiều thì chỉ số nội tiết của cậu vẫn ổn định. Chứng tỏ là việc cậu bị suy giảm chức năng sinh dục phần đa là do tâm lý." Nói xong, Jimin đứng dậy. "Tôi không phải bác sĩ tâm lý để có thể giúp cậu chữa căn bệnh này. Cậu nên chuyển đến bệnh viện lớn để được hỗ trợ nhiều hơn."

"Anh thấy chỉ số chức năng trên bảng điện toán là thấp hay cao?" Jungkook khẽ hỏi.

"Thấp. Cậu không thể cương cứng dù tâm trí cậu thật sự có nhu cầu." Anh cầm khăn, tháo màng dò trên cơ thể Jungkook xuống rồi lau sạch gel trên bờ ngực rộng.

"Nhưng mà..." Jungkook ngồi bật dậy, nắm chặt vào cổ tay thon gọn. "Bây giờ tôi đang cương."

Jimin bỗng cảm thấy như mình bị hóa đá. Anh ngập ngừng vài giây rồi cúi đầu nhìn xuống.

Không sai!

Giữa hai chân Jungkook đang phồng lên một cái núi to.

"Từ khi nào?" Anh hốt hoảng hỏi.

"Anh kéo thắt lưng quần của tôi." Cậu thành thật đáp lại. Trước khi Jimin có thể phản bác điều cậu vừa nói, Jungkook đã bồi thêm một câu. "Tôi từng thử nhiều liệu trình kích thích nhưng nó không mang đến tác dụng bằng hành động của anh."

Jimin nhíu mày suy nghĩ. Anh tiếp tục lau sạch gel siêu âm trên người Jungkook rồi thảy khăn vào giỏ nhựa dưới mặt đất.

"Tôi và tâm lý của cậu thì có liên quan gì đến nhau?" Anh tựa hông vào cạnh bàn, đôi tay khoanh lại trước ngực. "Tôi biết cách chữa suy giảm chức năng sinh dục do tâm lý là tìm thứ gì đó có thể giúp bệnh nhân giải tỏa tinh thần, kích thích liên kết tín hiệu tình dục giữa não bộ và cơ thể. Nhưng tại sao lại là tôi? Tôi có điểm nào khiến cậu thấy thoải mái và bị kích thích sao?"

Jungkook mím môi lắc đầu, đôi mắt to tròn bỗng trở nên lung linh hơn. Một gương mặt đáng yêu và bừng sáng hướng về phía Jimin. Hoàn toàn không phù hợp với tình huống chẩn đoán bệnh rối loạn cương dương.

Vừa ngây thơ vừa người lớn.

Cái gì thế?

"Cậu xác định là chỉ có một mình tôi khiến cậu như thế?" Anh chỉ vào phần đũng quần trướng to.

Jungkook ngoan ngoãn gật đầu.

"Đêm qua thì sao?" Anh lại hỏi.

"Chỉ mới đây thôi." Cậu khẽ đáp. "Đêm qua, tôi thật sự không có ý gì cả."

Jimin trầm ngâm suy nghĩ. Anh chu môi, chuyển sang chống tay vào hai bên hông. Nhìn thấy biểu hiện của anh, Jungkook bỗng bật cười.

"Tôi đã nghĩ đêm qua anh dễ gần hơn bây giờ có lẽ vì lúc đó anh còn ngái ngủ. Hóa ra là anh đang cố gắng nghiêm túc trong công việc."

"Ố? Cậu có biết rằng nhắc lại việc người khác ngái ngủ là bất lịch sự không?" Anh nhướng mày.

"Tôi xin lỗi." Jungkook khẽ cười.

Giả vờ nghiêm khắc được vài giây, bỗng hình ảnh nước bọt khô dính trên khóe môi nảy lên trong đầu, Jimin không nhịn được nên bật cười trong ngại ngùng rồi che tay lên mặt.

Không khí gượng gạo bỗng chốc biến mất. Thay vào đó là một chút thoải mái và vui vẻ.

Jimin lúng túng gãi tóc, một lần nữa đảo mắt qua phần đũng quần căng to. Jungkook đã mặc lại áo len, cậu đứng thẳng người, đặt tay gần cạnh khóa kéo quần. Có vẻ như cậu chàng đang tự cảm nhận sức sống của người anh em.

"Thật kỳ diệu. Tôi chưa từng cảm nhận được điều này trước đây."

Jimin tròn mắt. Gì cơ?

"Vậy là chúng ta thật sự có gậy Như Ý Kim Cô trong quần. To lên nhỏ xuống..."

Anh bật cười.

"Thật may khi Tôn Ngộ Không cất gậy vào lỗ tai. Nếu anh ta cất trong quần thì bao nhiêu tuổi thơ sẽ bị xuyên tạc."

Jimin ngày càng bật cười to hơn. Cười đến mức nghiêng ngả qua lại, cuối cùng, anh đành phải kết thúc cơn cười của mình trên một phần đệm giường. Mà trong suốt khoảng thời gian đó, Jeon Jungkook vẫn đứng yên, cậu chỉ táy máy vài ngón tay, nhẹ nhàng nhấn lên đũng quần của chính mình.

"Để yên đó đi! Nếu cậu vọc không đến thì rất có thể nó sẽ khiến cậu đau đớn đấy. Nếu cậu muốn sớm rời khỏi đây mà không bị ngứa ngáy thì nên để mặc nó tự xuống."

Nghe thấy lời anh nói, Jungkook thật sự ngoan ngoãn buông tay xuống, không chạm lên đũng quần nữa. Jimin vẫn nằm nghiêng trên giường, anh chống tay nhổm đầu dậy.

Im lặng trong vài giây.

Jungkook lại bắt đầu ngứa ngáy nhìn xuống, những ngón tay khẽ nhúc nhích vì khó chịu.

Biểu hiện non nớt đúng như Jimin dự đoán. Anh bật cười.

"Hôm nay đến đây thôi. Cậu mau về nhà giải quyết nó đi. Nếu cậu muốn thì mai tôi có thể cầm giấy xét nghiệm máu và mẫu nước tiểu về cho cậu."

"Mai?" Jungkook tò mò hỏi.

"Hôm nay tôi phải trực đêm." Anh đứng dậy, đưa những giấy tờ khám sức khỏe cho Jungkook. "Tôi sẽ suy nghĩ thêm về tình trạng của cậu."

"Anh không bắt tôi chuyển lên bệnh viện lớn nữa?"

"Vì tôi là nguồn kích thích nên có lẽ sẽ dễ hơn để tôi tìm hiểu vấn đề liên kết sinh dục giữa não bộ và cơ thể cậu."

"Thần y xa không bằng lang băm gần." Jungkook gật gù. "Tuân lệnh!" Cậu vừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net