Rung cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook thả Jimin xuống nệm. Anh nằm cuộn lại, giống như một con mèo nhỏ tội nghiệp. Cậu lôi hộp cứu thương đến rồi vén áo của Jimin lên.

"Bầm tím rồi. Xin lỗi anh, đáng ra tôi phải đến sớm hơn." Jungkook nhẹ nhàng nói rồi phủ lòng bàn tay lên vùng bụng bị bầm.

Jimin ngồi dậy. Cơn đau đã qua rồi. Thật đáng sợ! Tính ra thì trước lúc Jungkook đến, Jimin cũng đã đánh mấy người đó vài cú rất đau. Coi như có qua có lại vậy...

Anh vuốt bụng rồi thở dài.

"Tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. May mà chỉ là vết bầm. Tôi không thích bị thương. Để lại sẹo trông thấy ghét lắm."

Jungkook cúi đầu thoa thuốc làm tan máu bầm trên vùng bụng của Jimin. Bị đấm hai cú cùng một chỗ, chẳng trách nó lại bầm đến thế.

"Những chỗ khác thì thế nào?" Cậu trầm giọng hỏi.

Jimin ôm tay lên vùng vai sau lưng. Hình như là bị đánh ba bốn cú gì đó... Anh không nhớ lắm.

"Chết tiệt thật!" Jungkook khẽ rủa.

"Tôi ổn rồi mà." Jimin mỉm cười. "USB cũng không bị lấy mất. Như vậy là được rồi. Cảm ơn cậu đã đến cứu tôi, Jungkook à."

"Tôi sẽ không để điều này xảy ra với anh thêm lần nào nữa." Bàn tay to lớn nắm chặt vào tay Jimin. "Rốt cuộc thì vì sao anh lại rời khỏi trạm y tế vào giờ đó?"

"À..." Jimin xoay người, lôi túi xách lại rồi đưa cho Jungkook tập tài liệu. "Jung Il Woo đã buộc tôi phải nghỉ việc. Lý do là suy xét điều chuyển công tác nhưng tôi biết chắc chắn sự việc sẽ không như thế. Lúc đó tôi có cảm giác như có ai đó đang quan sát tôi trong trạm y tế. Thế nên tôi đã nhanh chóng rời khỏi đó."

Jungkook nhíu mày nhìn vào tập giấy tờ Jimin vừa đưa cho mình. Việc cậu còn sống đã đến tai Jung Hoseok, nên có lẽ bố của anh ta – Jung Il Woo cũng đã biết rồi. Jimin đang rơi vào nguy hiểm!

"Lúc đó tôi không nghe rõ những gì gã áo đen và cậu nói, hai người đã nói gì vậy?" Jimin tò mò hỏi.

"Tôi chỉ đuổi anh ta đi thôi." Cậu thì thầm. "Việc này, bây giờ anh tính thế nào?" Jungkook vẫy tập tài liệu lên.

"Còn thế nào? Tôi mất việc rồi. Tôi không biết tiếp theo ông ta muốn làm gì nữa."

"Trước tiên, vì vụ đột nhập nhà của anh nên trong bảy ngày tới cảnh sát sẽ tuần tra ở khu vực này rất nhiều. Xem ra ở nhà sẽ an toàn cho anh hơn. Trong thời gian đó tôi sẽ tìm cách để tóm gã áo đen."

"Nguy... nguy hiểm lắm!" Anh chồm tới, vội vàng níu vào áo cậu. "Cậu thấy rõ bọn họ rất đông mà!"

Jungkook dịu dàng mỉm cười. Cậu đưa tay lên, ve vuốt má anh vài cái.

"Hãy tin ở tôi!"

Tựa vào lòng bàn tay nóng ấm, Jimin rũ người xuống, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt vào áo Jungkook. Hình ảnh về cuộc ẩu đả trong đầu Jimin rất mơ hồ. Những sự việc đã diễn ra rất chớp nhoáng, đặc biệt là lúc Jungkook xuất hiện. Jimin không thể thấy được cậu đã làm gì, anh chỉ biết đám người giữ lấy anh bị đá ngã đồng loạt và đến khi anh có thể nhìn thấy rõ thì đã có gã ngất xỉu, có gã toe toét máu.

"Cậu... rốt cuộc..." Jimin lẩm bẩm chưa thành câu thì đã im lặng.

Jungkook chồm tới, vùi anh vào lòng. Đôi tay to lớn siết lại quanh cơ thể. Jimin ngả đầu lên bờ vai rộng, chậm rãi nhắm mắt.

Thôi, mặc kệ đi!

Dù cho người đàn ông này thật ra là ai đi nữa, Jimin cũng cần cậu ấy. Cần như một nơi an toàn để anh tìm về, một chỗ dựa vững chắc để giúp anh không còn cảm thấy tẻ nhạt và chơi vơi trong cuộc sống.

Cần vì trái tim anh muốn thế!

Trong lúc hoảng loạn, anh chỉ có thể nghĩ đến cậu. Cái tên Jeon Jungkook luôn gào thét trong đầu và khoảnh khắc cậu xuất hiện như đã mang đến cho anh lối giải thoát giữa vòng vây đau đớn.

Jimin vòng đôi tay lên, ôm vào cổ Jungkook. Anh hít sâu một hơi, đượm mùi hương của cậu.

Ít nhất... ít nhất anh đã tìm thấy bến bờ của mình.

"Anh rất quan trọng đối với em, Jimin à..." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.

"Vì em thích anh sao?" Anh mỉm cười hỏi. Cơ thể vẫn còn bám chặt vào Jungkook.

"Vì em yêu anh..."

Jimin mở bừng mắt.

"Sẽ có một ngày anh hiểu rõ anh quan trọng như thế nào trong mắt em." Jungkook chậm rãi buông anh ra. "Có thể tình yêu của em rất rắc rối. Nhưng Jimin à, anh là điều quý giá nhất mà em có được!"

Jimin ngồi ngây ra trong lòng cậu. Khuôn ngực nóng bừng và những nhịp đập nồng nhiệt truyền ra, chậm rãi lan sang cơ thể anh. Đôi tay to lớn ôm quanh gương mặt Jimin, như hứng lấy những gì trân quý nhất trên đời.

"Em sẽ không để chuyện gì xảy ra với anh." Cậu cúi xuống, dán lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng rồi đứng dậy. "Em sẽ làm chút gì đó cho bữa trưa. Anh có muốn gì đặc biệt không?"

"Món... món gì đó dễ tiêu hóa." Jimin lẩm bẩm. Anh ngồi ngây ra, mái tóc hơi rối và đôi mắt ngại ngùng đảo lên. Rồi anh mím môi lại, đôi vai co lên, nhún một cái nhẹ.

Nhìn thấy biểu hiện của anh, Jungkook khẽ cười.

"Tránh cử động nhiều quá, anh sẽ còn bị đau vài ngày đấy."

"Xì~ Em quên anh là bác sĩ rồi sao?" Jimin lầm bầm. Khi anh đảo mắt lên, Jungkook vẫn còn mỉm cười nhẹ nhàng, cậu đặt hộp cứu thương sang một bên rồi rời khỏi phòng.

Cho đến giờ phút này, Jimin mới nhận ra Jungkook đã đưa anh về nhà cậu, nằm trên chiếc giường mà đêm qua cả hai đã quấn lấy nhau. Vành tai anh bỗng bừng nóng.

Nghĩ lại thì, bây giờ anh mất việc rồi! Thay vì rầu rĩ thì nên ăn chơi vậy! Dù sao anh cũng chẳng túng thiếu gì. Không đi làm nữa, chắc là thời gian ở bên cạnh Jungkook sẽ nhiều hơn.

Jimin đảo mắt, nhẹ nhàng tuột xuống giường. Phòng của Jungkook rất đặc biệt, sàn gỗ màu nâu sẫm, nhiệt độ ấm áp giống như có hệ thống sưởi đặt bên dưới vậy. Anh đứng chân trần, dễ chịu bước đi vài bước. Trong căn phòng ngủ có một dãy kệ bên trái, đặt rất nhiều sách khoa học, thiên văn học, y học và cả truyện tranh nữa.

Phía dưới dãy kệ là một bộ ghế sofa dài, là nơi có thể nằm lười biếng đọc sách. Có một chân đèn cao và một cái bàn nhỏ.

"Hì~" Jimin táy máy những cuốn truyện tranh. "Bonobono?" Anh đọc tựa truyện, mở ra đọc vài trang rồi bật cười. Ra là một bộ truyện tranh về chú rái cá hiền hòa sống bên đại dương cùng cuộc phiêu lưu hằng ngày của chú ấy với những người bạn đến từ khu rừng gần đó.

Jimin sà xuống ghế sofa, chìm vào cuốn truyện tranh cho đến khi đọc hết chuyến phiêu lưu của chú rái cá trong tập đầu tiên. Anh đứng lên, gác cuốn truyện lên lại rồi tò mò sang những thứ khác.

Phía cuối dãy sách có một bộ con lắc Newton thuộc thế hệ thứ 5, được thiết kế như một bản mô phỏng lại hệ mặt trời. Nó đang đứng yên nhưng sau khi Jimin đẩy tay vào con lắc tròn trên cùng, vòng tròn xung quanh bỗng chuyển động qua lại, cùng lúc, hệ mô phỏng bên trong vòng tròn cũng xoay đều. Trông rất đẹp mắt!

Kế đó là một khung ảnh, trong ảnh có một người đàn ông, một người phụ nữ và Jungkook. Cả ba đều đang mỉm cười. Jungkook mặc bộ đồ thể thao, trông còn rất nhỏ, dường như đây là ảnh gia đình được chụp lại trong buổi hội thao của nhà trường.

Trên kệ không còn gì khác. Jimin lại đảo mắt nhìn quanh, phát hiện cái đồng hồ hình con vịt chui trong quả trứng của anh được đặt ở phía kệ đầu giường, gần với bên cửa sổ. Jimin khẽ cười.

Phía cuối giường vẫn còn một khoảng rất rộng gồm những cánh cửa tủ quần áo sơn trắng, thuộc loại tủ âm tường, nhìn thoáng qua còn tưởng nhầm đó là một bờ tường cũng nên. Góc trong cùng có một cánh cửa để dẫn sang phòng vệ sinh, phía dưới sàn có lót thảm bông và trong góc còn có một chậu cây nhỏ.

Căn phòng trông rất đơn giản, nhưng không hề thiếu chi tiết. Cảm giác giống y như chủ nhân của nó, nhìn thoáng qua tưởng rằng rất đơn giản, nhưng khi để ý thì mới nhận ra có nhiều vấn đề phức tạp.

Nhưng với cảm xúc hiện giờ trong lòng anh, việc Jungkook là ai có lẽ đã không còn quá quan trọng nữa. Anh chỉ cần biết cậu luôn ở bên cạnh mình, yêu thương và chăm sóc mình là đủ.

Anh chỉ cần biết anh cũng có tình cảm dành cho cậu! Tình cảm đó ngày càng tăng lên và khiến anh dần phụ thuộc vào cậu nhiều hơn! Chỉ cần biết bấy nhiêu đó là đủ!

Jimin nhắm mắt, đặt tay lên ngực. Giữa không gian vẫn còn thoang thoảng mùi hương của cậu, anh chậm rãi hít vài hơi, cảm nhận nhịp đập của chính mình.

Mặc dù đã tự nhủ là nên tìm hiểu về cậu nhiều hơn rồi hãy thổ lộ, thế mà bây giờ Jimin đã muốn nói ra lời yêu rồi.

Ánh mắt đó, nụ cười đó, sự chân thành đó... Tất cả đều khiến anh khao khát và tham lam. Jimin muốn tất cả chúng thuộc về anh và chỉ riêng anh. Anh muốn tất cả những điều có ở Jeon Jungkook.

Anh muốn cậu!

Jimin vuốt tay dọc từ ngực xuống đến vùng bụng dưới. Anh chưa bao giờ cảm thấy sự khao khát này trước đây. Nó chỉ cuồn cuộn lên với riêng Jungkook.

Dù có điều gì xảy ra đi nữa, chỉ cần anh về bên cạnh Jungkook, mọi thứ ngay lập tức trở nên yên bình và an toàn hơn.

Ôi! Bằng cách nào đó, cậu đã thay đổi mọi thứ trong anh. Thay đổi từ suy nghĩ đến cả cảm nhận của anh về cậu.

Jimin biết, anh đã không thể kìm nén và trốn chạy khỏi tình cảm này nữa rồi! Cậu là sự nồng nhiệt cháy bỏng mà anh đã luôn tìm kiếm trong mối quan hệ gắn bó yêu đương.

Đối với Han Jun Wook, Jimin từng có thói quen và sự mặc định.

Nhưng chỉ với Jungkook, Jimin mới có khát khao và ham muốn. Anh ưa thích ánh mắt cậu khi cậu nhìn ngắm anh. Anh khoái chí khi đôi môi cậu mang sự chân thành rải lên làn da anh.

Jimin thật sự... rất yêu thích Jungkook!

Anh đứng dậy, rời khỏi căn phòng ngủ, bước xuống cầu thang. Phía trong gian bếp, thân hình cao to đi qua rồi đi lại, âm thanh nước sôi và tiếng tích tắc phát ra từ lò nướng vang lên đều đều. Jimin ngồi xuống bậc thang, chống tay trên đầu gối rồi ấp khuôn mặt vào hai lòng bàn tay, dán mắt về phía người đàn ông điển trai đang bận bịu trong bếp.

Cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, Jungkook quay đầu lại.

"Muốn giúp em chứ?"

Jimin mỉm cười tiến đến. "Anh có thể làm gì?"

"Ôm lưng em thôi. Đừng đụng vào thứ gì cả."

"Xì~ Ha ha..." Jimin nhăn mũi rồi bật cười. Anh nép người vào, vòng hai tay qua vòng hông khỏe khoắn, ôm lấy tấm lưng to rồi dán má mình lên bắp tay Jungkook. "Em thích thế này à?"

"Ừm." Cậu mỉm cười, đôi tay lại tập trung gọt khoai tây. "Rất thích!"

Jimin bật cười, ôm siết lại. Anh cũng thích có ai đó ôm lưng khi nấu ăn, nhưng điều đó lại chưa từng xảy ra với Jimin. Anh mỉm cười, nghiêng đầu nhìn những củ khoai tây đã gọt vỏ được thả vào tô nước lạnh. Jimin đung đưa người qua lại, khiến cậu cũng đung đưa theo. Jungkook chỉ bật cười, không hề có tiếng phàn nàn nào.

A! Người đàn ông này trông to lớn thế thôi, nhưng gương mặt lại có phần đáng yêu và rất biết trân trọng tình cảm nữa.

Jimin khoái chí bật cười. Thật thích mà!

Sau bữa ăn trưa ngon miệng, Jimin ngồi vỗ bụng trên ghế, nhìn hình bóng cao to lại loay hoay bên kệ bếp. Anh chậm chạp tiến đến, chen vào bên cạnh Jungkook, nhúng tay vào bồn rửa chén.

"Anh có thể ngồi yên đó mà."

"Anh muốn cùng em rửa hơn."

"Thật sự không còn đau nữa sao?" Jungkook lo lắng đảo mắt sang.

"Thật sự không sao mà." Jimin khẽ cười. "Lúc còn học võ thì anh bị đánh đau hơn nhiều. Thầy và các đối thủ trên sàn đấu đều đánh rất mạnh tay."

"Nhưng anh vẫn đã lấy được đai đen." Jungkook gật gù. "Đó là một thành tích đáng nể!"

Jimin tủm tỉm cười. "Ít nhất anh có thể tự vệ, trước lúc em tới thì anh cũng có đánh họ mấy cú rất đau đấy! Nhưng đông như thế thì đúng là hơi khó khăn. Nói tới thì... em cũng có võ sao?"

"Chỉ một vài món nho nhỏ đủ để tự vệ, giống như anh thôi." Cậu nhẹ nhàng nói rồi kéo đôi tay Jimin vào dưới vòi rửa. Mặc dù nói thế, nhưng thật ra Jungkook đã tập luyện rất nghiêm ngặt, dựa theo chỉ tiêu, chế độ và các bài rèn luyện khắc nghiệt thuộc hệ thống đào tạo OMON của Bộ Quốc phòng Nga. Phản ứng và độ lực của Jungkook đã được rèn dũa cùng nâng cao nhiều hơn hẳn so với kỹ năng cơ bản mà Jun Wook để lại.

Nói thẳng ra, Jungkook đã bứt phá nhiều giới hạn của cơ thể hơn để có thể thuần phục nó như bây giờ, hoàn toàn biến nó thành một phần của cậu.

"Việc chữa trị cho em bây giờ phải làm sao nhỉ?" Jimin ôm cốc trà, ngồi xuống ghế sofa. "Anh không thể sử dụng thiết bị của trạm y tế để giám sát tình trạng của em được nữa."

"Chừng nào còn ở cạnh anh thì em vẫn là một người đầy đủ chức năng mà."

"Nhưng lần trước em có phản ứng gì đâu!" Anh nhăn mũi. "Chỉ cần có điều gì đó khiến em bận tâm và suy nghĩ, em sẽ không có phản ứng."

Điều này thì Jungkook không thể phản bác lại. Cậu mím môi, gật gù vài cái rồi ngồi xuống cạnh anh. Jimin táy máy mở tivi, tìm thứ gì đó để giải trí qua buổi trưa. Tuy vậy, cảm giác no bụng và sự ấm áp lại khiến anh buồn ngủ. Cộng thêm việc cơ thể có vài nơi còn đau nhức, Jimin dần nhắm mắt, tựa đầu vào vai Jungkook rồi thiếp đi khi bộ phim đang chiếu dở trên màn ảnh.

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng rút điều khiển ra khỏi tay Jimin, vặn nhỏ âm lượng rồi đặt nó lên bàn. Mái tóc lòa xòa phủ trên đầu vai, Jungkook ngồi tựa vào ghế, cố gắng giữ mình cố định một chỗ để Jimin gối đầu ngủ. Thế nhưng, mùi hương và hơi thở của anh lại kéo cậu cúi xuống, ngày một thấp hơn.

Đỡ một tay dưới cằm Jimin, Jungkook cúi đầu, hơi nghiêng người để có thể hôn lên môi anh. Giữa giấc ngủ mơ màng, Jimin hé mắt rồi lại nhắm mắt, đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng trên môi. Anh hơi ngửa đầu ra, khóe môi bật mở, mong muốn một nụ hôn sâu nặng hơn.

Cơn buồn ngủ vẫn không rút đi, nó vẫn khiến Jimin mơ màng, nhưng anh vẫn còn đủ nhận thức để biết điều gì đang xảy ra. Từ mùi hương, nhiệt độ và sự ướt át trên môi, Jimin biết mình đang được Jungkook hôn.

Cậu đang muốn gần gũi với anh!

Nụ hôn trên môi xen lẫn vài cú cắn da diết, răng Jungkook cắn vào môi anh, kéo nhẹ một cái rồi nhả ra, rồi cái lưỡi dày ve vuốt và lại một cú mút khác ập đến. Jimin nhắm nghiền mắt, ngửa cổ lên rồi bám đôi tay vào quanh bờ vai rộng. Từng chút một, Jungkook xoay người lại, đỡ lấy lưng anh, ôm lại thật chặt, hai lòng bàn tay nóng bừng xoa vuốt khắp mặt lưng, mang cảm giác ấm áp phủ đều lên làn da, ngay cả nơi bị đánh trúng cũng trở nên dễ chịu hơn. Jimin thoải mái ngửa người ra, nằm xuống mặt nệm.

Nụ hôn của Jungkook hôm nay có phần rất khác biệt. Cậu tha thiết, khẩn cầu và tràn đầy khao khát. Tiết tấu di chuyển theo từng nhịp đều đặn, ép môi vào nhau, cọ lưỡi vào nhau, liếm mút một cái rồi nhả ra, để nhịp thở của cả hai được điều hòa rồi một lần nữa ép môi vào nhau.

"Tách!" Âm thanh hai đôi môi đang mút chặt vào nhau rời ra.

Lồng ngực Jimin dần đánh trống. Anh vẫn say mê giữa cơn buồn ngủ và những nụ hôn. Dường như, đây là lúc nhu cầu và khao khát trỗi dậy trên cả lý trí. Nó trở nên chân thật và bộc trần hơn.

Anh há miệng hít vào một hơi. Cái lưỡi dày nóng của Jungkook lại một lần nữa xâm chiếm vào bên trong.

"Ực!" Jimin siết vòng tay quanh cổ Jungkook lại, cổ họng nấc lên, vội vàng nuốt xuống một ngụm nước bọt đặc sánh ngọt ngào.

"Chụt!" Jungkook rút lưỡi về rồi tách môi ra sau một cái mút.

Jimin hé mắt, nhìn vào đôi mắt thủy tinh phía trước mình. Sâu trong tròng mắt trong suốt như có hàng ngàn cảm xúc ùa ra, nhưng trên hết là sự chân thành và một lòng tin yêu nồng nàn đến mức khiến anh e ngại.

Trong một giây, đầu óc Jimin bỗng nảy lên một ý nghĩ: "Tại sao người này lại dành nhiều tình cảm cho anh đến thế?"

Vì những gì anh từng chia sẻ với cậu sao?

Jimin nhắm mắt, kéo Jungkook xuống gần hơn rồi há miệng, cắn nhẹ vào môi cậu. Cái lưỡi dày bên trong lại len lỏi ra, liếm trên môi Jimin rồi mút một cái. Anh níu chặt vào đám tóc mềm trên đầu Jungkook, gương mặt dần ngửa lên, đẩy đôi môi sắc cạnh xuống dọc cổ của mình.

Từng nhịp thở dễ chịu ùa ra từ khóe môi, Jimin mơ màng mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía tivi. Màn hình bây giờ chẳng còn bộ phim nào, thay vào đó là một chương trình phát nhạc. Bài hát đang vang lên nghe thật da diết và buồn bã, thế mà nó lại hợp với bầu không khí này. Jimin đê mê nhắm mắt, níu tay vào mái tóc đang cọ quanh đường hàm của mình.

Mùi hương của Jungkook tỏa ra nồng nàn hơn, đại diện cho sự hứng tình ở cậu. Cơ thể anh thì nóng bừng, nhịp tim hồ hởi đập loạn và đôi chân anh khao khát muốn mở ra. Anh biết, mình cũng mong muốn sự thân mật này. Thật khó để cưỡng lại lực hút của đối phương.

"Hưm~" Jimin khẽ rên lên. Cái mút chặt trên cổ mang đến cảm giác ngứa ngáy, đan xen cùng từng cú liếm ẩm ướt. Những lúc này, anh cảm thấy mình thật nhạy cảm. Đến mức từng gai lưỡi nhỏ bé trên cái lưỡi nóng bừng của Jungkook cũng mang đến cơn kích tình rồ dại.

"Jimin..." Giọng nói trầm khàn bỗng vang lên, mái đầu đã bị Jimin vò rối hơi nhổm dậy.

"Đừng hỏi..." Anh thì thầm. "Đừng hỏi gì cả..." Đôi mắt say mê nhắm lại, Jimin ưỡn ngực lên, ôm đôi tay quanh khuôn mặt điển trai, đẩy cậu hướng xuống sâu hơn.

Rất nhanh, đôi tay to lớn kéo áo anh bung ra, những chiếc cúc bấm "tách tách" lên, lớp vải sơ mi rũ xuống hai bên, đôi tay nóng ấm bám vào mạn sườn, ngón cái nhẹ nhàng ve vuốt trong lúc đôi môi sắc cạnh rải sự ẩm ướt dọc giữa vùng ngực trắng muốt. Trái tim Jimin ngày càng đập mạnh hơn, anh ưỡn ngực lên cao khi đôi môi ẩm ướt dần di chuyển lệch sang một bên, chậm rãi phủ lên điểm kích thích hồng hào.

Đôi chân Jimin khẽ co giật. Anh vội mở mắt và thở ra một hơi vì bất ngờ về độ kích thích mà cái hôn trên ngực đem đến. Nó dần khiến cả người anh rùng lên và co lại. Jungkook cúi đầu há miệng, giống như cách cậu đã hôn đôi môi anh, cắn nhẹ, kéo ra một chút rồi dùng lưỡi ve vuốt. Bên ngực còn lại, những ngón tay nóng ấm bám lên, nhẹ nhàng ngắt nhéo và vân vê.

"Ư!" Jimin nhổm đầu dậy, chặn mu bàn tay trước miệng để ngăn lại những tiếng gọi kích thích của mình. Nhưng thật khó khăn! Anh run rẩy "Ưm~" lên một tiếng rồi nằm vật ra, hít thở gấp gáp vài hơi.

Jungkook chăm sóc từng phần nhỏ trên cơ thể anh bằng tất cả niềm khao khát và sự chân thành. Cái lưỡi dày nóng liếm láp, giống như cách động vật hoang dã thường làm để âu yếm nhau. Jimin chìm trong cơn đê mê, khóe mắt dần ứa nước. Jungkook như đang chơi đùa anh bằng đầu lưỡi của cậu. Thật nóng bỏng!

"Ư hưm~" Anh yếu ớt co giật lên khi cả hai điểm kích thích hồng hào trên ngực bị nhấn xuống và gảy qua lại.

Jungkook vuốt đôi tay xuống hai bên mạn sườn, tạm buông tha cho hai điểm kích thích nhỏ bé đã trở nên cương cứng. Tấm lưng lớn cong lên và khuôn đầu tròn di chuyển xuống, tiếp tục chuyến hành trình khám phá những mảnh đất ngọt ngào khác. Cậu hôn nhẹ lên vùng bụng có vết bầm, nâng niu và liếm láp nó như một vết thương của chính mình. Không tạo ra quá nhiều kích thích trên nơi này, Jungkook lại tiếp tục di chuyển.

Jimin lúng túng vuốt ngược tóc xuống khỏi trán. Anh liếm đôi môi khô ráo của mình rồi đảo mắt xuống. Cái lưỡi dày nóng chọc vào rốn anh, liếm láp xung quanh rồi chạy dần xuống. Đôi tay lớn nắm vào thắt lưng quần của Jimin, tấm lưng Jungkook cong lên, cậu gần như đã quỳ dậy. Đôi mắt thủy tinh khẽ đảo, nhìn vào mắt anh.

Đôi mắt Jimin bám đầy sương mù. Đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm những hành động kích tình này. Và lẽ dĩ nhiên, anh không muốn dừng lại! Cũng không thể dừng lại khi nhu cầu dục vọng đã trở nên quá mạnh mẽ. Jimin nằm xuống, hít sâu vài hơi rồi chống bàn chân trên nệm ghế, nhấc hông lên. Cũng cùng lúc đó, đôi tay Jungkook kéo lớp vải thô cứng tuột xuống khỏi vòng mông của anh.

Tiếng động chiếc quần được cởi ra khiến vành tai Jimin ngày càng nóng đỏ. Anh nhắm chặt mắt, đôi tay khoanh lại gác trên trán, như giấu gương mặt mình lại khi toàn bộ phần bên dưới cơ thể dần được phơi bày ra.

Jungkook ngồi hẳn dậy, thả chiếc quần của anh xuống sàn rồi lại nhẹ nhàng tháo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net