Hành trình tại Trung Đông huyền bí (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm đó khi đi làm về, tôi gặp đứa bạn thời đại học. Tôi và nó nói chuyện rất hợp nhau. Có lẽ vì chúng tôi cùng thuộc cung Đất. Nó là Ma Kết, còn tôi là Xử Nữ. Có những chuyện chẳng ra đâu vào đâu mà khi nói với nó, bỗng chốc thành chuyện hài. Thậm chí, thành chuyện bi hài. Hai đứa chúng tôi nhăn nhở nói cười rồi thế nào đôi chân lại hướng đến một hiệu sách ở Đinh Lễ. Một lúc sau, nó đưa cho tôi một quyển sách với nhan đề: Nàng rẽ trái, chàng rẽ phải. Đó là một quyển sách tranh nói về hai con người vô tình gặp nhau gián tiếp, ngỡ tưởng sẽ gặp nhau trực tiếp để tạo thành một mối tình tuyệt đẹp. Nhưng không, hai người họ vô tình bước qua nhau mà chẳng hề hay biết đó là người kia. Câu chuyện kết thúc.

Qủa là một cuốn sách hay dành cho một người ế như tôi!

Và như để đáp lại tâm ý "tốt bụng" của cô bạn, tối đó bộ não của tôi đã setup cả một thế giới phù thủy để chào đón nhân vật chính là "bạn tôi" và nhân vật thứ chính là "tôi".

*****

Tôi và đứa bạn - hãy tạm gọi nó là Ma Kết - làm việc trong ngành du lịch ở thế giới thực. Đôi chân của chúng tôi đã quen rảo bước trên mọi nẻo đường từ đồng bằng đến miền núi. Vậy nên không khó hiểu khi trong lucid dream, chúng tôi là những phượt thủ đang đi bộ băng qua một khu rừng rậm rạp. Cây cối nơi đây um tùm với rất nhiều cổ thụ và tua rễ rủ xuống. Chim chóc ríu rít trên cành. Đâu đó nghe thấy tiếng những con khỉ đang hú gọi nhau. Nó làm tôi liên tưởng đến con đường đến Động người xưa ở Vườn quốc gia Cúc Phương.

Chúng tôi phát hiện ra một cái hang nhỏ bị ẩn phía sau những cành lá và tua rễ đu đưa. Tôi khá là sợ khi đi vào một cái hang lạ và tối. Nhất là khi nó lại ở một khu rừng già nơi có nhiều loài sinh vật hoang dã. Tuy nhiên vì hai đứa là dân du lịch, trí tò mò cao nên quyết định thử vào ngó nghiêng xem sao. Tôi lôi ra chiếc đèn pin, soi vào bên trong. Đường đi không quá khó khăn, có chăng chỉ hơi ẩm ướt, cũng không thấy bất kỳ sinh vật lạ nào. Mạnh dạn tiến vào vài bước, rồi ngước nhìn lên trên, chúng tôi rợn ngợp trước hàng trăm khối thạch nhũ óng ánh trên đầu. Kích thước to nhỏ khác nhau, nhưng những đường vân thì đẹp tuyệt vời. Đặc biệt có một khối đá trông giống như đầu con sư tử ngay trên cửa hang.

- Mày ơi! Có đường đi vào trong kìa.

Ma Kết gọi. Nó đang đứng ở sâu trong hang, cách tôi khá xa. Con này liều thế! Tôi nghĩ. Nhỡ mà có con gì sồ ra thì mày có mà chạy đằng trời. Tôi thận trọng đi về phía nó vì hang khá là trơn trượt. Gần đến nơi, tôi thấy có gió thổi. Theo hướng đèn pin của Ma Kết, tôi thấy một hành lang dài và hẹp hiện lên.

- Vào thử không? Tao thấy gió thổi khá mạnh, có lẽ có lối ra đằng đó.

- Nhỡ không có thì sao? - tôi hỏi.

- Thì quay lại.

Tôi có chút đắn đo. Đúng là phải có lỗ thông ở phía bên kia thì mới có gió thổi vào trong đây được. Có thể không phải là một cửa hang, mà là một cổng trời chẳng hạn. Hướng vào cũng chỉ có một đường. Nếu không có gì hay ho thì hoàn toàn có thể quay lại. Chỉ là đứng trước một điều ta chưa biết, thì tự dưng trong ta có một nỗi sợ không tên thôi.

- Nếu mày sợ thì th...

- Ừ vào thử đi.

Tôi quyết định. Tôi cũng tò mò mà. Nhỡ đâu phát hiện ra một Sơn Đoòng thứ hai thì sao.

Ma Kết soi đèn vào đường đi, cúi thấp đầu tránh thạch nhũ phía trên, dò dẫm tiến lên. Tôi cũng làm theo. Con đường sao mà dài đến thế. Sự sợ hãi bắt đầu bủa vây lấy tôi khi nhìn trước nhìn sau chỉ thấy một màu đen huyền bí. Ánh sáng duy nhất lúc này là từ chiếc đèn pin của hai đứa. Tự dưng trong đầu tôi nghĩ đến cảnh nếu bị mắc kẹt tại đây, bị chôn sống trong cái hang tĩnh lặng này thì biết làm thế nào? Rồi chẳng may bên ngoài mưa to, nước dâng lên thì... Nghĩ đến đó tôi rợn cả người. Hẳn là tôi sẽ rú lên mất nếu như Ma Kết không nhanh báo đã nhìn thấy ánh sáng phía cuối con đường.

- Tao thấy lối ra rồi. Là cửa hang mày à.

Đúng vậy. Là một cửa hang với tình trạng giống như lúc chúng tôi khám phá ra nơi này - bị phủ bởi cành lá xanh tốt và những tua rễ. Nhưng ánh sáng mặt trời vẫn lọt qua được để báo cho biết chúng tôi đã đến nơi. Hai đứa hứng khởi chạy ra để xem khung cảnh phía bên kia quả núi trông sẽ như thế nào. Chợt tôi nhận ra một thứ quen quen. Khối đá giống đầu con sư tử trên cửa hang. Tôi chán hẳn. Vậy là từ nãy giờ chúng tôi mò mẫm một vòng bên trong cái hang này. Tôi thậm chí còn nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra. Tôi cười nhạt. Tạo hóa đúng là biết trêu ngươi con người. Tuy nhiên tôi không nói cho Ma Kết biết mà để nó tự mình khám phá ra hai đứa đã ngu ngốc đến thế nào.

- Mày ơi. Đây là đâu vậy? - Ma Kết đứng ở cửa hang nói.

- Haha. Đây là nơi mà tao với mày vừa mới ở đấy đấy. Là cái hang lúc nãy đấy.

Tôi vừa cười vừa lững thững bước đến cửa hang. Nhưng nụ cười của tôi tắt lịm khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt. Chúng tôi đang đứng trên một ngọn núi, tất nhiên rồi, và trước mặt là một thành phố với những căn nhà trắng san sát nhau. Rất nhiều nhà có mái vòm Hồi giáo to tròn được trang trí cầu kỳ và tinh tế. Gần dưới chân núi, có thể thấy rõ một khu ổ chuột với những túp lều tạm. Người dân ở đó mặc những loại trang phục mà ta chỉ có thể bắt gặp ở những đất nước như Ấn Độ hay vùng Trung Đông. Ở phía xa xa là một sa mạc đầy nắng gió. Thấp thoáng có một nhóm người cưỡi lạc đà đang tiến về phía thành phố.

- Ơ?

Tôi ngẩn người. Thật là kỳ diệu khi chỉ đi qua một cái hang, chúng tôi đã đến được Trung Đông. Có thể cảm nhận được ngay cái nắng gay gắt khi bước chân ra khỏi hang và điều đó khiến chúng tôi vô cùng hứng thú. Dù không biết làm thế nào mà từ vùng nhiệt đới ẩm chúng tôi lại đến được đây, nhưng đã đến rồi thì tại sao lại không xuống núi khám phá một chút? Thế là hai đứa nhanh chóng sốc lại ba lô, từ từ men theo đường mòn, đi xuống chân núi.

Wow! Tôi đã mơ ước từ lâu được đặt chân đến các quốc gia Trung Đông để khám phá nền văn hóa huyền bí của xứ sở đó. Và khu chợ mà chúng tôi đang đứng đây mang đến một không khí đậm chất Ả Rập hơn bao giờ hết. Những cô gái mặc niqab và burqa đen che kín toàn thân rảo bước rất nhanh trên đường. Nhưng cũng có rất nhiều người quấn sari sặc sỡ đang trả giá trong chợ. Đàn ông mặc những chiếc kandura trắng hoặc ố vàng dài đến mắt cá chân. Hay đơn giản chỉ là cái áo khoác mỏng kết hợp với quần Alibaba. Không thể không nhắc đến những chú lạc đà đang vừa lững thững vừa nhóp nhép nhai cỏ.

Có đủ mọi thành phần xã hôi trong cái chợ này. Thương nhân, cu li, người hành hương, ăn xin, kẻ trộm... Một nơi đông đúc, hỗn loạn và đầy khói bụi. Lẽ dĩ nhiên với sự xuất hiện của hai đứa với trang phục lạ hoắc, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của những người dân bản địa. Họ liếc nhìn với ánh mắt tò mò. Một số thầm thì. Có người thì chỉ chỏ. Còn chúng tôi thì không ngừng liên mồm chia sẻ suy nghĩ về những thứ kỳ lạ nhìn thấy ở đây. Thỉnh thoảng hai đứa cười như được mùa khi thấy một con lạc đà đang nhai cái khăn trùm đầu của chủ nó.

Mọi chuyện suôn sẻ cho đến khi một thằng ở đâu xông đến cướp cái điện thoai trên tay tôi. Theo phản xạ, tôi vừa đuổi theo vừa hô hoán. Không ai phản ứng gì. Có vẻ họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Do chợ quá đông, tôi không thể đuổi kịp hắn ta. Đến khi quay lại, tôi không còn thấy Ma Kết đâu nữa.

- Chết mẹ! Lạc rồi.

Tôi vội quay trở lại chỗ chúng tôi đứng lúc nãy, nhưng không tìm thấy chỗ đó đâu. Thực sự lạc nhau rồi. Tôi gọi tên đứa bạn. Đáp lại là những ánh mắt tò mò, khó hiểu và cả khó chịu. Tôi nín bặt. Ở nơi đất khách quê người, điện thoại không có, ngôn ngữ không biết, lại lạc mất bạn, tôi biết làm gì bây giờ? Trấn tĩnh một hồi, tôi dáo dác nhìn quanh, cố gắng tìm một người nào đó trẻ trẻ, khuôn mặt sáng sủa học thức một chút, biết đâu người đó nói được tiếng anh.

Vừa thấy một người khả dĩ, tôi vội chạy tới nhờ giúp đỡ thì có một thằng lao đến kéo tôi đi. Hắn ta chạy rất nhanh, trong khi tôi vẫn đang vác cái balo 8kg trên lưng. Vì không theo kịp, tôi bị vấp ngã. Hắn ta quay lại, cởi cái balo của tôi ra. Tưởng hắn định ăn cắp nên tôi lật người lại, cố sống cố chết bám lấy cái balo. Hắn ta bèn kéo tôi dậy, lôi đi. Tôi dùng dằng không chịu đi. Điều này khiến mọi người xung quanh chú ý. Hắn bèn nói:

- Nếu muốn thoát khỏi đây thì đi theo tôi.

Oh! Tôi hiểu anh ta nói gì. Anh ta không nói tiếng việt, cũng không phải tiếng anh. Vậy mà tôi lại hiểu. Trong lúc còn đang ngỡ ngàng, anh ta đã lôi tôi đến một căn nhà có thể coi là cao tầng ở đó. Tuy nhiên chúng tôi không vào trong nhà mà trực tiếp leo lên tầng cao nhất bằng chiếc cầu thang được xây dựng phía ngoài. Trên đó có một cái chòi xây bằng cẩm thạch trắng. Chòi được trang trí cầu kỳ với rất nhiều họa tiết trên trần nhà. Ở bốn góc chòi, những tấm rèm xanh được buộc gọn gàng. Nền nhà được phủ một tấm thổ cẩm với các họa tiết cầu kỳ. Những chiếc gối vuông xinh xắn được xếp ngay ngắn trên đó. Chính giữa là một cái bàn gỗ với nhiều đồ ăn. Nơi này quả thực rất thích hợp cho việc ngắm cảnh đặc biệt là trăng sao về đêm.

Anh ta ném tôi vào cái chòi, xong ngồi xuống ngấu nghiến chỗ thức ăn trên bàn. Thấy tôi không phản ứng gì, anh ta nói:

- Ăn đi. Chặng đường còn dài. Cô không thể chiến đấu với cái bụng đói được đâu.

- Hả? Chiến đấu gì cơ?

- Chiến đấu để rời khỏi đây ý? Hay cô không có ý định rời đi?

- Anh nói gì khó hiểu quá. Tất nhiên là tôi muốn rời khỏi đây rồi. Nhưng tôi bị lạc bạn của mình. Điện thoại thì mất. Nên bây giờ tôi cần phải đến đồn cảnh sát. Anh có thể chỉ cho tôi không?

Anh ta nhìn tôi một hồi rồi nói:

- Ở đây không có cái gọi là cảnh sát. Điện thoai của cô, tôi không biết. Nhưng bạn của cô thì đang ở kia kìa.

Theo hướng anh ta chỉ, tôi thấy một cung điện nguy nga tráng lệ ở đằng xa. Lớp lớp những mái vòm mạ vàng óng ánh trong nắng. Cửa sổ được làm bằng những ô kính màu có khắc đủ các loài hoa xinh đẹp. Những cột nhà trắng được bao quanh bởi những cây dây leo xanh bám chằng chịt. Một sự pha trộn hài hòa giữa kiến trúc và thiên nhiên.

Cung điện nằm ngay trung tâm thành phố, nổi bật trong ánh nắng. Tôi vội lấy tay che mắt. Khúc xạ ánh sáng của mấy mái vòm kia khiến tôi bị chói. Ma Kết ở một nơi đẹp dữ ha. Chả bù tôi ở trong cái chòi này, dù nó cũng rất nên thơ. Nhưng sao nó lại ở đó?

- Sao bạn tôi lại ở đấy?

- Cái này tôi không rõ. Nhưng hiện tại bạn cô đang là sủng thiếp của đức vua đấy.

- Cái gì? Anh vừa nói cái gì cơ?

Tôi không thể tin vào tai mình. Thế quái nào mà vừa mới rời nhau chưa được vài phút nó đã thành vợ yêu của người ta rồi, mà lại còn là nhà vua nữa chứ! Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Cô cần ăn để có sức chấp nhận sự thật này. - Anh ta nhét một miếng thịt vào cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên của tôi. - Bạn cô đã thành vợ người ta rồi.

- Có lẽ anh đã nhầm bạn tôi với ai rồi. Tôi mới chỉ vừa lạc nó cách đây ít phút. Sao chưa gì nó đã thành thê thiếp của nhà vua được.

- Ờ... Tôi không nghĩ là ít phút đâu. Cô ấy đã được triệu vào cung từ ba tháng trước rồi.

- Thế thì anh nhầm người rồi.

- Sao nhầm được. Cô ấy ăn mặc y hệt cô. Trang phục kỳ quặc với túi đồ trên lưng. Còn đeo cái đó nữa.

Anh ta chỉ vào cái kính trên mặt tôi.

- Đây là cái kính thưa anh.

- Ở đây chúng tôi không có cái đó. Và cũng không có lữ khách ăn mặc giống như các cô. Nên nhìn một cái là tôi nhận ra ngay cô có liên quan đến người kia. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta là bốn tháng trước ở khu chợ. Và lần cuối cùng là cô ta trong trang phục truyền thống, tiến vào harem của nhà vua ba tháng trước.

- Cái gì vậy? Chúng tôi chỉ vừa mới đến đây thôi mà.

- Có lẽ với cô thì là vậy. Còn đối với bạn cô và thế giới này thì đã qua bốn tháng rồi.

Tôi ngồi thụp xuống. Không thể hiểu nổi. Chẳng nhẽ trong lúc tôi đang lơ ngơ ở chợ thì thời gian ở đây đã trôi qua bốn tháng mà tôi không hề hay biết? Không phải. Là khu chợ đó quá đông và biến động liên tục nên dù có chú ý thì cũng không thể nhận ra sự thay đổi về thời gian. Tóm lại Ma Kết đã là vợ người ta. Và chỉ còn mình tôi bơ vơ ở đây thôi. Chẳng biết nó có muốn theo tôi về không.

Nhưng mà, thật kỳ quặc. Người đàn ông này là ai? Anh ta có đáng tin không? Những gì anh ta nói thật hoang đường. Tại sao anh ta muốn giúp mình ra khỏi đây? Anh ta được lợi gì chứ?

- Anh là ai vậy? Sao tôi tin được những gì anh nói chứ?

- Tin hay không tùy cô. Nhưng e là, ở nơi này, chỉ có mình tôi có thể đưa cô và bạn cô trở về. Với bộ đồ cô đang mặc, không sớm thì muộn, cô cũng bị bắt đem đến hoàng cung. Nếu cô muốn vào harem, tôi không cản. Nhưng cô vào thì chưa chắc cô toàn mạng trở ra.

- Hả? Nếu vậy, bạn tôi ở trong đó...

- Đúng vậy. Cô cần phải cứu bạn mình rồi rời khỏi đây.

Vụt. Một mũi tên bay qua và nhanh như chớp, anh chàng này bắt được nó. Tôi tá hỏa. Gặp phải dị nhân trong truyền thuyết rồi! Dựa vào hướng bay, mũi tên này được bắn ra từ phía hoàng cung. Tôi quay sang tìm cung thủ thì thấy hắn ta đứng ở sân thượng. Hắn thu cung rồi bỏ đi. Trên mũi tên có gắn một tờ giấy. Sau khi đọc xong, sắc mặt anh ta tối sầm lại.

- Tối nay chúng ta phải đột nhập vào cung điện đưa bạn cô đi ngay. Cô ấy đang gặp nguy hiểm.

*****

Bầu trời dần tắt nắng và những vì tinh tú dần xuất hiện. Thành phố bắt đầu lên đèn. Để tránh gây sự chú ý, anh chàng đưa cho tôi một bộ niqab đen tuyền. Tôi mặc nó bên ngoài bộ quần áo hiện đại của mình. Trời về đêm bắt đầu lạnh, phù hợp để mặc bộ trang phục này. Chứ nếu mặc ban ngày, chắc không khác gì đi sauna cả.

Vì cái kính của tôi là vật lạ lùng ở đây, nên anh ta tháo ra. Tôi cận 4 điốp. Nếu không có nó thì chẳng nhìn thấy gì. Anh ta bèn lấy tay che đôi mắt của tôi. Một lúc sau bỏ ra, mọi thứ trở nên rõ rệt như lúc đeo kính vậy. Thật thần kỳ! Thế này thì khỏi tốn tiền mổ laser. Vi diệu quá!!! Đến lúc đó, tôi mới nhận ra thế giới này không hề tương tự như thế giới thực.

Tôi cùng anh ta đi bộ đến gần cổng cung điện. Đến nơi mới thấy nó đẹp đến nhường nào. Cánh cổng bằng đồng được trạm khắc tỉ mẩn công phu trên nền bức tường thành màu trắng. Xung quanh lính gác bảo vệ nghiêm ngặt. Trên thành cũng có quân lính quan sát. Chúng tôi đi vòng ra phía sau, đến một chỗ tường thành khá vắng vẻ. Anh ta nhìn lên cao, rồi rống lên như tiếng bò vậy, làm tôi giật mình. Từ trên cao, một sợi dây thừng được thòng xuống. Anh ta buộc sợi dây đó vào người tôi, giật giật ra tín hiệu. Người phía trên kéo tôi lên.

- Lên đến nơi, hãy theo chỉ dẫn của bạn tôi và tìm bạn cô trước đi. Tôi sẽ theo sau.

Với tâm trạng có phần lo lắng, tôi hết nhìn anh ta rồi nhìn lên người cung thủ ban sáng. Anh ta đang dùng hết sức để kéo tôi lên. Bức tường thành này khá cao. Để kéo được người lên tốn không ít sức. Tôi bám chặt vào sợi dây thừng, đề phòng nhỡ nút thắt bị tuột thì sẽ không bị rơi. Một lúc sau tôi lên đến nơi. Người cung thủ không đổ lấy một giọt mồ hôi, cũng không thở hổn hển mệt mỏi. Anh ta đưa tôi một tấm bản đồ chi tiết các cung và buồng phòng. Trên đó có một dấu chấm đỏ. Đó là nơi Ma Kết đang ở. Anh ta chỉ về hướng có cầu thang. Tôi hiểu bèn chạy đi. Chẳng hiểu sao bây giờ tôi không còn lo lắng nữa, mà thay vào đó là sự phấn khích. Như thể một cuộc phiêu lưu đi tìm kho báu vậy.

Hoàng cung Hồi giáo này thật sự rất rộng lớn và xinh đẹp. So ra Taj Mahan chưa là gì vì nơi này có nhiều tòa điện khác nhau. Thỉnh thoảng bắt gặp một vài cung nữ làm tôi thót tim, nhưng họ không tỏ vẻ nghi ngờ gì vì tôi mặc quần áo giống họ. Dựa vào tấm bản đồ, cuối cùng tôi đã đến harem của đức vua. Phòng của Ma Kết nằm ở lầu hai. Tôi nhanh chóng leo lên tầng. Vô tình lúc đó tôi nghe thấy đoạn hội thoại của hai bà phi tần.

- Khả năng cao ả sẽ chết và đức vua sẽ lại quay về bên Safira thôi.

- Không ai có thể qua mặt Safira hết.

Căn phòng của Ma Kết ở ngay trước mặt. Nó lộng lẫy hết sức với đủ các thảm trang trí, rèm cửa, đồ nội thất tinh xảo, bình sứ Trung Hoa, đèn chùm Phương Tây... và trầm hương thoang thoảng. Mải mê ngắm nghía xung quanh, tôi bị vấp ngã. Lúc đứng dậy thì thấy một ả thị nữ nằm co quắp một góc. Nước da tái mét với cặp mắt kinh hoảng. Cánh tay duỗi ra cứng đơ. Tôi giật mình suýt hét lên. Định thần nhìn xung quanh, tôi thấy Ma Kết đang nằm sóng soài ngoài ban công. Trông nó như một bà hoàng với phục sức lộng lẫy trên người. Sao tự dưng mày lại thành công chúa ngủ trong rừng vậy Ma Kết? Tôi vội chạy đến kiểm tra. Nó vẫn còn thở. Không bị thương gì. Nhưng lay gọi mãi mà nó cứ nằm im bắt động.

- Á á á! - Có tiếng thị nữ hét lên. Thấy tôi, cô ta gào to. - Có thích khách! Người đâu! Có thích... Hự!

Chưa gào hết câu, cô ta bị anh chàng đồng hành với tôi đánh ngất. Như người chết đuối vớ được cọc, tôi vừa khóc vừa nói:

- Bạn tôi không phản ứng gì cả. Nó bị sao ấy? Huhu. Anh cứu nó đi!

Anh ta vội đến xem xét. Không may tiếng báo động của cô thị nữ đã được nghe thấy và binh lính đang chạy đến. Tình hình cấp bách khiến chúng tôi không thể nán lại lâu. Anh ta sốc Ma Kết lên vai, rồi nhảy xuống từ ban công. Tôi không kịp ngăn anh ta lại. Nhảy như thế có mà gãy chân. Nhưng không, anh ta nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi giục tôi nhảy xuống. Lúc này đám lính đã vào phòng và đứng ngay phía sau. Bọn chúng chĩa gươm giáo về phía tôi. Không còn lựa chọn nào khác, tôi phóng ra khỏi ban công, phó mặc cho số phận định đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net