Chap 9 : Cuộc trò chuyện và nổi đau của người anh trai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Shaw nhìn nhau một hồi lâu, một bê có đôi mắt chứa đầy sự tức giận còn một bên thì vô cùng điềm tĩnh, sau đấy anh ta mở lời :

- Mơ đẹp mà lại khóc à ?

Tôi bất ngờ, đúng là có khóc trong mơ thật, nhưng không phải vì cảm xúc mà là giấc mơ ấy có khung cảnh rất thơ mộng. Tôi đáp lại với đôi mắt không có chú ý tới anh, ánh mắt tôi hướng ra phía cánh cửa xe tải :

- Thì nó đẹp mà, anh sẽ không hiểu được đâu !! Mà tôi đã ở trong này bao lâu rồi.

- Ba tiếng từ khi em bị ngất đi ! - Shaw nhìn tôi bằng hai con mắt của một con trăn, anh ta vẫn nở nụ cười nhẹ ấy và đáp.

Tôi cố thu mình lại, cảm giác rất lạnh, mọi thứ trong xe tải đều lạnh, cơ thể tôi run rẩy, tôi có thể nhìn thấy được hơi thở của mình. Không biết từ lúc nào, Shaw đã cuộn đuôi trăn mình xung quanh tôi, tôi cảm thấy ấm hơn rồi nhưng tôi không hiểu vì sao anh ta làm vậy, vì tôi là món hàng quý giá à ? Shaw đưa ngón tay có làn da của loài bò sát và móng vuốt sắc nhọn lên xoa mặt tôi, hắn nói :

- Mũi em đang chảy máu kìa, đừng lo chỉ là tác dụng phụ của khí độc thôi, khi sức đề kháng của cơ thể yếu đi, tàn dư của khí độc sẽ kích thích phổi điều khiển nhịp thở bất thường suy ra chảy máu, em cần giữ ấm, cũng đang là đêm của mùa đông mà.

- Chưa gì đã tháng 12 rồi à ? - Tôi nói với cái giọng yếu ớt.

- Nếu em là anh thì ngày nào cũng là tháng 12 thôi.

Shaw vừa nói vừa nếm ngón tay chứa máu của tôi bằng cái lưỡi dài ấy. Do khó hiểu nên tôi hỏi lại hắn :

- Gì cơ ?!

- Nếu em là anh như thế này thì ngày nào cũng là tháng 12 thôi, em sẽ biết được cảm giác luôn nhạy cảm với mọi thứ, kể cả thời tiết và luôn phải lột da mình liên tục, mỗi lần lột da em lại cảm thấy lạnh cho đến khi cơ thể mới dần thích nghi, loài bò sát là vậy, em cũng sẽ cảm nhận được nổi đau khi đối phương không chấp nhận nó.

- "Đối phương"à ? Ý anh là người yêu của mình ?

- Đúng rồi.

Shaw đang cuộn chặt tôi lại, đuôi anh tỏa ra hơi ấm khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu, nó khiến tôi muốn ngủ lại nhưng tôi cần tỉnh táo, đó là lí do tôi trò chuyện với hắn, nếu im lặng thì tôi sẽ ngủ mất và khi ngủ thì tôi sẽ không biết được điều sẽ xảy ra, vì thế tôi hỏi anh :

- Anh từng yêu rồi à ? Mối tình đẹp không ?

- Không hẳn, anh biến nó thành một vụ giết người mất rồi.

Tôi im lặng, đôi mắt tôi hướng về mặt Shaw, tôi biết sắp phải nghe chuyện nhảm nhí rồi nên cặp mắt tôi chứa đầy sự giận dữ, tiếp tục cuộc nói chuyện :

- Vụ giết người cơ đấy !! Anh ăn thịt cô ta à ?!

- Nửa đúng nửa sai, lúc đó anh không cố tình.

- Thế anh có định kể tôi không ?

- Chỉ là anh yêu cô ta, anh muốn cô ấy biết sự thật về anh, nên anh dẫn cô ấy vô khu rừng ngoài thị trấn và hóa thành dạng này, nhưng cô ta đã rất sợ hãi, cô ta chạy khỏi anh, anh vừa đuổi theo vừa kêu tên cô ấy nhưng cô ấy không nghe, và rồi cô ấy vấp té xuống vách đá gần con sông và chết, nếu để cảnh sát thấy được sẽ khám nghiệm tử thi và tìm thấy vân tay anh, nên anh ăn thịt người yêu mình nhưng anh ăn bằng hai dòng nước mắt, vô tình làm cái cô ấy rơi xuống sông nhưng anh chưa từng đụng vô mặt cô ta, chưa kịp hôn cô ấy nên anh muốn ít ra một thứ của cô ấy không nằm trong bụng anh và con sông cũng " nổi tiếng" theo đó..

- Vụ án " cái đầu trôi sông" !! Vậy ra anh là kẻ đã giết cô ta, cảnh sát không tìm nổi phần thân dù mất tận 1 tuần để khắp khi rừng !! Thật đáng kinh tởm !!

Tôi nói với hai dòng nước mắt chứa đầy sự giận dữ, Shaw nhìn tôi rất điềm tĩnh, ánh mắt anh không chứa một chút sự ác độc nào, anh ta đang che giấu tôi à ? Shaw nói tiếp :

- Em không nằm trong vị trí của anh nên em không hiểu nổi đâu ! Từ đó anh căm ghét tình yêu, nhưng nhìn thấy em yêu tên người sói kia anh lại thấy mừng cho em, mừng vì ít ra em là người chấp nhận chứ không phải người xin được sự chấp nhận của đối phương.

- Anh đừng có giả tạo, anh đã giết Zack và giờ anh nói mừng cho tôi ư ?

Shaw cười nhẹ, ánh mắt ấy nhìn như của Soarin vậy, ánh mắt của người anh trai nhưng tôi cố không bị ánh mắt ấy làm cho bị phân tâm, Shaw tiếp tục trả lời :

- Chất độc đó đúng là giết nổi Zack nhưng Sombra cũng có ở đó rồi nên em đừng lo.

- Gì cơ ?!

- Sombra ấy, người yêu của Soairin, cô ấy đã ở đó trước khi cả mọi chuyện xảy ra, anh có thể đánh hơi được cô ấy. Cô ta biết sẽ không đấu lại anh nên phải trốn ở góc khuất trên mái nhà, đợi thời cơ lao vào. Vì thế để tránh bị cô ta cản trở, anh đã cho Zack một liều độc đủ mạnh để Sombra mất thời gian cứu chữa nhưng sẽ không chết được !!

Đôi mắt tôi chứa đầy sự căm thù, Shaw xoa đầu tôi và nói :

- Nhìn mặt em lúc bị lừa dễ thương thật, sớm thôi rồi em cũng sẽ giống anh và Soarin, anh sẽ nhớ khuôn mặt này lắm.

- Sao lại là tôi, sao lại là Soarin !!? - Tôi la hét vô mặt Shaw.

- Vì cả hai người đều mang một nhóm máu hiếm, thí nghiệm đầu tiên từ cha của Ana trên anh đã bị thất bại ở phần chân, anh không thể bám trụ trên tường quá lâu, không thể lên đồi núi cao vì chỉ có cái đuôi này để đi nhưng lại có độc từ miệng và có thể hóa lại thành người với đôi chân còn nguyên nên thí nghiệm chiếm 80% thành công. Đến khi gặp Soarin và em, con nhỏ Ana và cha nó đã rất hứng thú khi xét nghiệm thấy máu Soarin và em là dạng nhóm máu hiếm nên lên kế hoạch bắt giữ em, chúng thử trên Soairn trước bằng các thiết bị được che giấu trong cô nhi viện. Đêm đó anh đã làm lỗi các thiết bị camera bằng độc của mình nên hai anh em mới thoát an toàn như vậy, công nhận khả năng chạy của hai đứa cũng tốt phết đấy !!

- Vậy ra các người đã đứng sau tất cả chuyện này ư ?!!

- Để anh kể hết đã, anh không kết bạn với Soarin vì nhiệm vụ, anh chỉ muốn thân thiết hơn với cậu ta, nhưng sau đó cha của Ana phát hiện ra nên ra lệnh anh lừa Soarin về trụ sở để bắt đầu tiến trình cuối cùng, anh đành phải làm vậy nếu không ông ta sẽ giết anh, Lucy à lúc đó anh mới chỉ 10 tuổi thôi đó.

- Tại sao anh lại làm việc cho chúng ??!

- Chúng bắt cóc anh và giết cha mẹ anh, chúng đã cố tẩy não anh nhưng nhờ cơ thể này đã giúp anh chống trọi lại được, vì muốn thí nghiệm nổi đau trên cơ thể loài bò sát của anh nên chúng quyết định biến đổi anh trước mới tẩy não anh, chúng sai lầm ở chỗ đó. Sau đó chúng nhắm tới Soarin, anh đã chứng kiến cậu ta la hét trong đau đớn, chỉ một cấu trúc nhỏ của loài bò sát đụng vô ADN của em là tất cả nổi đau sẽ đứng lên chống lại em, anh ấy làm vì tiền để lo cho em nên em đừng nghĩ nhiều !

- Tại sao lại là Soarin cơ chứ.

Tôi nói trong hai dòng nước mắt của sự tuyệt vọng, Shaw đã ôm tôi, anh nói tiếp :

- Cũng khá mất thời gian để làm quen nhưng cái Soarin làm giỏi nhất ngay từ lần đầu biến đổi là hóa lại thành người và về nhà ngủ với em như chưa từng có gì xảy ra cho tới khi quay lại trụ sở thì điên loại cắt giết, Soarin đã hợp tác với anh đi làm nhiệm vụ trong nhiều năm, phần thưởng luôn là thịt người từ thị trấn, Soarin luôn chịu đựng khi gặp em, anh ấy làm vì em, sau cái chết của kẻ thí nghiệm lỗi tên Gray, bọn anh hoạt động ít lại.

- Sao Gray lại là thí nghiệm lỗi chứ ? - Tôi hỏi trong vô thức, chả biết từ khi nào tôi đã dựa vào ngực của Shaw.

- Ông ta đã nổi điên ngay từ đầu, ông ta bỏ chạy ra khỏi trụ sở và ăn thịt hết đám động vật được nuôi trong khu bảo tồn của trụ sở,... Bọn anh luôn theo dõi hắn nhưng luôn thắc mắc từ khi thấy Zack, hắn và cậu ta luôn ở trong nhà, hóa ra là do Sombra nhúm tay vào. Sombra che đậy việc em gặp Zack và vào khu rừng, cô ta làm ăn tốt đấy, tiếc là chính phủ không bắt được cô ta.

- Thế..... Soarin có hình dạng như thế nào ?

- Loài bò sát nào mà luôn có vết sẹo sau lưng để che đi cái đuôi của mình, có làn da khô cứng và mỗi lần lột da lại cao to hơn ?

Tôi ngồi suy nghĩ một lúc thì Shaw trả lời hộ dù tôi đã biết câu trả lời :

- Là thằn lằn, cấu trúc ADN của Soarin đột nhiên liên kết với loài thằn lằn, anh ấy đã có thể chết nhưng bản năng loài thằb lằb khiến Soarin bất tử, anh ta luôn rên rỉ mỗi khi chết, anh lại luôn ở bên mỗi khi anh ấy phục hồi, nổi đau mà Soarin nếm trãi thì em và anh đều không hiểu nổi đâu. Dài dòng vậy đủ rồi, nãy giờ cũng hơn một tiếng rồi, sao em không ngủ tí đi, xe đang băng qua vách đá.

Tôi cố im lặng, Shaw vẫn đang ôm tôi, anh ấy nói :

- Đừng lo Lucy, nổi đau chỉ là một phần của cuộc sống, khi biến đổi xong thì em có thể tự do tung hành như một con chim.

Tôi lấy lại sự tỉnh táo và nói to :

- Các người thật kinh tởm ??!! Đừng hòng đụng vô tôi.

Shaw càng lúc ôm chặt tôi, cái đuôi hắn đang cuộn tôi chặt lại, tôi vẫn có thể thở nhưng nó đang ép chặt tôi, Shaw bảo :

- Anh nói chơi thôi, Zack đang ở đây !

Tôi bất ngờ, bỗng cái xa run lắc dữ dội, trong một tích tắc, cái xe rơi xuống vực, mọi vật xung quang tôi đều hỗn độn, Shaw đã bảo vệ tôi, anh ta ôm tôi và cuộn tôi lại, anh ta đã biết ngay từ đầu, cả hai đều văng qua lại với 6 mặt của Xe tải xong, Shaw quyết ôm tôi lao ra khỏi xe, anh phá hủy cái cửa bằng hơi thở độc của mình, tôi vô cùng sợ hãi.....và chóng mặt.

Chúng tôi rơi xuống vách đá nhưng tôi không bị trầy xước, Shaw đã bảo vệ tôi, khi đáp xuống đất an toàn, tôi ngồi dậy với tay chân bị trói à nói với con trăn to bự có hai tay đang nằm dưới đất :

- Phải bảo vệ món hàng quý giá nhỉ ?

Shaw nhìn tôi rồi cười nhẹ, anh để lộ hai cái nanh dài của mình dù anh không nhe răng ra, tôi lúc này lại có ý nghĩ tốt về Shaw.

Từ trên vách đá nhảy xuống, là Zack ở dạng người sói, anh bỏ qua tôi và lao tới cào vào mặt Shaw liên tục, nhưng anh bị hắn nắm cổ, Zack nhỏ hơn Shaw rất nhiều nên việc anh đưa móng vuốt mình với tới Shaw cũng bất khả thi, anh chỉ có thể nắm chặt tay hắn và đâm sau vô cánh tay cơ bắp có da của loài trăn ấy. Nhìn cảnh này tôi lại nhớ về lúc Gray nắm cổ Zack, tôi nói :

- Thả anh ấy ra !!

Shaw cười nhe nanh, khuôn mặt hắn chứa đầu vết cào của Zack, máu chảy khắp trên khuôn mặt hắn rơi xuống đất, Shaw nói :

- Tấn công trong sự giận dữ của ham muốn trả thù sau khi đã thua trận chiến đầu tiên, mày chả bao giờ suy nghĩ trước khi làm à Zack ?

Ánh mắt Zack chứa đầy sự căm giận, tôi bất động không biết làm gì, tôi vẫn bị trói còn Zack thì đang bất lực.

Lúc đó, tôi bỗng nhìn thấy hình dạng của một ai đó từ trong khu rừng đầy tuyết đi ra, đó là một sinh vật to cao đầy cơ bắp trông như một con thằn lằn khổng lồ đứng bằng hai chân, Shaw nói to :

- À Soarin, cậu tới rồi à ?! Cùng gia nhập bữa tiệc này với tôi nào !!

Khi Shaw vừa nói xong, từ lúc nào cái gã thằn lằn khổng lồ đô con ấy đã bẻ gãy cánh tay đang nắm cổ Zack, máu Shaw bắn vô mặt tôi, đó là Soarin, tôi hét tên của Zack, lúc này anh ấy mới nhận ra và chạy lại cắt dây trói tôi, tôi leo lên Zack - người sói và anh phóng thẳng vào rừng sâu, khi nhìn lại, tôi nhìn thấy ánh mắt xanh dương nhưng có một chút màu vàng nhạt của Soarin đang nhìn tôi, anh ấy đứng dưới ánh trăng soi, trong bộ dạng của một con thằn lằn khổng lồ và đứng bằng hai chân, cái đuôi nhọn của anh ấy rất to, bàn tay thuộc loài bò sát của anh dính máu của Shaw, còn Shaw thì đang nằm dưới lớp tuyết, chảy nhiều máu và hét lên trong đau đớn.

Chạy được một lúc, tôi nghe tiếng điện thoại kêu, tôi lấy ra nhìn thì đó là Sombra, lạ là Shaw không vứt điện thoại tôi đi, tôi nghe máy thì cô ấy bảo :

- Lucy à, đừng về thị trấn, nơi này đang bị cháy rụi, mọi người đang hoảng loạn, em phải đi xa khỏi đây ngay !!

- Chị đang ở đâu vậy ?!

- Một nơi an toàn, đừng lo cho chị, em hãy tự lo cho bản thân và đưa cậu bạn Zack của em rời khỏi đây, đừng trông chờ vào Soarin ! Anh ấy không còn là con người nữa đâu !!

Trước khi cúp máy tôi muốn lời cuối với Sombra :

- Cảm ơn chị đã cứu Zack, em yêu chị nhiều lắm.

Tôi ném điện thoại đi để không ai dò được chúng tôi ở đâu, tôi kêu Zack đưa tôi vào một hang động khô ráo, ấm áp gần đó, Zack chở tôi tới đó, chúng tôi ngồi xuống một khúc gỗ mà Zack lấy được từ trong rừng, cơ thể Zack đang lành rất nhanh nhưng anh vẫn chảy nhiều máu anh thở dốc. Tôi dựa vào lòng ngực đầy lông sói của anh, cánh tay phải tôi sờ ngực anh và cánh tay trái tôi sờ bắp đùi anh, Zack vẫn đang trong hình dạng người sói, tôi nhìn anh tha thiết và nói với anh rằng :

- Zack à, em muốn "tiến thêm một bước" nữa, nếu anh yêu em thì hãy làm điều này vì em !!

Zack nhìn tôi bằng đôi mắt đen nâu của loài sói ấy và gật đầu, tôi cởi hết quần áo dù ra, vì là đồ ở nhà nên việc cởi ra cũng rất nhanh gọn, anh ấy đè tôi xuống, tôi bắt đầu cảm thấy hưng phấn, miệng sói anh chảy đầy nước dãi dính vào mặt tôi, máu từ cổ anh ấy đang chảy xuống cổ tôi, cánh tay phải hư hỏng của tôi đã không còn sờ ngực anh ấy nữa mà bắt đầu sờ vô "cái ấy" của Zack, cánh trái đã chạm vào khuôn mặt đầy lông và sờ răng nanh của Zack.

Chúng tôi đang ở trong khu rừng sâu của bóng đêm, một lần nữa, nhưng lần này có tuyết bao phủ khắp khu rừng và không chỉ là hôn nữa, tôi muốn Zack "đánh dấu lãnh thổ" lên tôi ngay lập tức, ngay lúc này, ngay bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net