ᴏɴᴇ; ᴛʜᴇ ʙᴇɢɪɴɴɪɴɢ -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


















" Đáng ra em đừng nên
quá tin vào phép màu
của thời gian "






















ɪ; ᴘɪᴇᴄᴇ





















Hôm nay là ngày thứ mười bốn. Một ngày vẫn như vài ba cái ngày đông thường lệ, vẫn lạnh và xanh ngòm cả bầu trời đến tê mắt. Mark ngồi ngay ngắn trước hiên cửa với một ly sữa nóng trên tay, em bần thần, đôi mắt trơ trọi đặt tại nơi nào đó ngoài tấm kính cửa sổ mà ngay cả em cũng không rõ nữa. 

Đã là ngày thứ mười bốn rồi. Trọn vẹn mười bốn ngày em chẳng gặp người kia. Sau một cuộc cãi vã chẳng ra gì – cũng thường thôi vì lúc nào nó chẳng xảy đến với em, thì cậu ấy từ chối gặp mặt. Cắt đứt mọi liên lạc. Không một cơ hội cho em giải thích. 

Mark lúc ấy bị người ta nắm lấy cổ áo, bị đánh tới nỗi đầu óc và đôi mắt sáng ngời cũng mông lung hết cả mà em vẫn cố thúc giục cái miệng, nói là "cho tôi giải thích được không." Nhưng người ta cố tình lờ đi – thực ra em cũng đoán được là sẽ thế mà, chỉ là em không chịu được khi cái ánh mắt đỏ ngầu căm ghét ấy cứ chĩa thẳng vào em mà không có chút nào tin tưởng, nên em đành phải vậy, đành phải nói ra dù chỉ là vô nghĩa cho lòng em đỡ nặng.

Mark thở dài, để làn khói mỏng trong hơi thở của em quyện vào hơi nóng của ly sữa, sau đó chậm rãi cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhấn một hàng số.

Tiếng tút tút lạnh lẽo vang lên rất lâu, lâu đến mức em gần như chuẩn bị từ bỏ.

"______ Đừng làm phiền tôi nữa!"

Mark giật nảy mình – một trong số những lần hiếm hoi nằm ngoài dự đoán của em – người kia nhấc máy.

"Yukhei." Em gọi một tiếng khẽ khàng, rồi lại lắc đầu chen thêm: "Cậu là Yukhei đấy phải không?"

"Nếu cậu nghĩ không phải thì cúp con mẹ máy đi." Đầu dây bên kia thô lỗ đáp.

Mark hơi hơi nhíu mày, đặt cốc sữa còn chưa uống được hớp nào xuống, tập tễnh bước ra đóng cửa phòng: "Tôi xin lỗi, vì tôi cứ nghĩ cậu sẽ không bắt máy."

"Có gì thì nói nhanh đi, tôi không rảnh đâu." Thái độ đáng ghét thật, Mark thầm nghĩ trong đầu trước khi hơi mím mím khuôn miệng, Mark nói:

"Chuyện đó không phải do tôi. Tôi vô tội."

Bên kia đầu dây bỗng vang lên một tiếng giống như vật gì bị xô đổ, "Vô tội?" Yukhei cảm thấy nhiều hơn là hai chữ nực cười. Hắn làm như không quan tâm – mà cũng đúng là hắn chẳng quan tâm:

"Ok. Cậu vô tội, hoặc không. Tôi chẳng quan tâm đâu, nên làm ơn thời gian tới hãy cứ tránh xa tôi ra nhé."

Ngay sau đó là một tiếng tít dài vang lên – dõng dạc, dường như lấn át mọi ý nghĩ trong đầu Mark lúc này. Em cứ giữ khư khư chiếc điện thoại trên tay không bỏ, bàn tay lạnh ngắt thỉnh thoảng lại khẽ miết qua màn hình đen ngòm.

Tại sao vậy Mark? 

Vì sao em lại buồn khi mọi chuyện vẫn luôn nằm trong suy tính của em.



















ɪɪ; ᴏᴍɪɴᴏᴜs sɪɢɴ

























Sáng. Sau mười bốn ngày không đi học, thì Mark quyết định sẽ đến trường vào hôm nay – một ngày mà em coi là cũng đẹp.

Gia đình của Mark rất giàu, nói chính xác hơn là mẹ của em – một mẫu người phụ nữ thành đạt điển hình. Cha mẹ em ly hôn ngay thời điểm em ra đời, cũng là hai năm sau ngày cưới. Chỉ hai năm, và những lời thề thốt thiết tha bên trong một nhà thờ nào đó cứ thế vỡ tan tành. Vì thế, Mark không quá kì vọng vào thứ tình yêu diệu kì mà người ta vẫn hay nói là vĩnh cửu.

Trong lúc vẩn vơ suy nghĩ về một vài câu chuyện nhỏ nhặt, thì em cũng đã khoác xong chiếc áo khoác màu be và thắt xong cả chiếc cà vạt trên cái cần cổ trắng nõn.

Mark cười mỉm một cái trước gương, đôi tóc mai gọn ghẽ cùng chiếc kính bàng bạc khiến em bây giờ trông hiền lành và tràn đầy ánh sáng. Tiếc là trên khóe miệng xinh xẻo lại xuất hiện một vệt đỏ không hề cân xứng.

"Cậu chủ nhỏ, mời cậu xuống dùng bữa sáng." Giọng nói dịu dàng vang lên sau tiếng gõ cửa đầy quy củ.

Mark đáp lại từ bên trong:

"Cháu sẽ xuống ngay."

Rồi lập tức xách cặp, tập tễnh đi xuống lầu.

Yukhei mạnh tay thật. Sau đêm hôm đó, Mark thậm chí đã có một tuần không thể đi lại và chỉ nằm im trên gường với cái chân bó đầy băng trắng xung quanh.

Mark cẩn thận rút lấy hai cái bánh crepe từ trong chiếc đĩa được đặt ngay ngắn trên bàn rồi bỏ nó vào trong hộp cơm mà em mới nhận được từ tay bác quản gia.

Em cũng vội vàng giải thích khi bắt gặp ánh mắt nghi ngờ từ bác Kayn:

"Cháu sẽ ăn nó trong lúc đến trường. Bác đừng lo."

Bác Kayn có vẻ không hài lòng lắm, nhưng với thân phận một quản gia thì bác cũng không thể xen quá nhiều vào quyết định của cậu chủ. Bác chỉ đành nhíu nhíu đôi mày rậm:

"Đáng ra cậu nên ăn nó trong một trạng thái thoải mái mới phải. Đó là lý do vì sao cậu lại hay bị đau bụng đấy, cậu chủ."

Mark cười trừ, em cũng biết hành động này đã làm cho bác Kayn không vừa lòng chút nào. Nhưng thời gian thì hạn hữu, và em chỉ còn có mười phút nữa để tới trường.

"Cháu sẽ ăn một bữa sáng thật tử tế vào ngày hôm sau." Mark nói trước khi biến mất hút khỏi phòng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net