Chương 121: Vì sao cứu tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dấu vết chém kia, Lệ Sâm quá quen thuộc, đó là thanh đao của Nam Ca. Tim anh nhảy bang bang, rõ ràng mới vài ngàykhông nhìn thấy cô thôi nhưng ngày không có Nam Ca ở bên lại giống như vài năm vậy. thật gian nan.

Nhìn dấu vết trong hố sâu, bọn họ mới đi có vài cái tiếng trước thôi. Mình muộn một bước rồi sao?

Lệ Ngạn thấy Lệ Sâm rất lâu cũng không có nhảy lên, bởi vì hương vị trong hố sâu rất khó ngửi. Cậu nắm lỗ mũi, âm thanh buồn bực hỏi: "anh, anh tìm gì ở phía dưới đấy?"

Lệ Sâm nghe vậy, vài bước chạy lấy đà nhảy ra hố sâu còn hỏi Lệ Ngạn cùng Diệp Thiệu: "Dấu vết xung quanh rõ ràng là có người đóng quân qua, chia nhau tìm xem bọn họ đi nơi nào."

Trong lòng Diệp Thiệu có suy đoán cũng khẩn trương. Rất sợ là sai: "Có phải Nam Ca đã dừng lại tại đây không?"

Lệ Sâm gật đầu: "Có lẽ thế."

Diệp Thiệu lại khiếp sợ nhìn thoáng qua hố sâu. Bên cạnh Nam Ca còn có Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa, tuy nhiên cả đống Zombie này đều là ba người bọn họ săn giết sao, cũng không phải là số lượng nhỏ đâu.

Mấy người này, tách ra này vài ngày đã nhanh chóng trưởng thành sao?

Lệ Sâm không lại giải thích, chỉ là để tất cả mọi người không nên cử động, anh kiểm tra một chút vết bánh xe. Xem ra đối phương cũng là một nhóm lành nghề, đem tất cả dấu vết đều xóa đi hết rồi.

Tuy nhiên năng lực phản điều tra của Lệ Sâm là mạnh nhất, anh rất nhanh liền phân biệt ra mấy người này là hướng tới An Lan Thành mà đi.

Vì vậy vốn là mọi người còn đang nghỉ ngơi và hồi phục đều bị anh tụ họp lại. anh trưng cầu ý kiến Lệ Ngạn trước: "anhmuốn vào thành, các người ở bên ngoài chờ anh đi."

Lệ Ngạn như thế nào có thể để cho Lệ Sâm một mình mạo hiểm, bạn học khác của cậu cũng không đồng ý: "không được, chúng ta giống anh cùng đi đi."

Diệp Thiệu lại là không chịu bị ở lại: "Tôi phải đi tìm Nam Ca."

Lệ Sâm nhíu mày: "Nhưng mà tình huống trong thành chúng ta nửa điểm cũng không biết, rất nguy hiểm."

Lệ Ngạn cười cười, từ trong túi móc ra một thứ gì đó: "Đây là radar máy thăm dò giản dị chúng em làm, có nó cũng có thể an toàn chút ít."

Lệ Sâm tiếp nhận đến kiểm tra một phen, không thể không nói đầu óc Lệ Ngạn quá thông minh. anh vốn cũng muốn cải tạo radar trên xe nhưng việc này quá tinh tế, anh không có nhiều thời gian như vậy.

Mặc dù dị năng Lệ Ngạn không mạnh nhưng mà năng lực động thủ lại rất lợi hại, nhìn cậu ở trên ghế sau mân mê hai ngày liền giải quyết nghi hoặc của mình.

Vì vậy Lệ Sâm lại nhìn thoáng qua những bạn học khác, Tần Mộ Yên trước tiên nói: "Lệ đại ca, chúng em cũng muốn đi theo."


"Đúng! Đừng cho chúng em ở lại!"

Dọc theo con đường này Lệ Sâm gấp rút lên đường, nguy hiểm càng nhiều hơn một chút. anh bảo vệ mấy người này mấy lần, bọn họ hiện giờ đối với Lệ Sâm nói gì nghe nấy.

Đặc biệt là Lệ Ngạn, cậu mới bắt đầu đã cảm thấy, anh trai mình thủy chung đều lạnh như băng. hiện tại bản lĩnh Lệ Sâm lớn như thế, Lệ Ngạn bội phục anh nhất, cũng rất tự hào.

Nếu mọi người đã khăng khăng muốn đi theo, Lệ Sâm đành phải để bọn họ lên xe sau đó xuất phát tới An Lan Thành.

Khiến Lệ Sâm không nghĩ tới là An Lan Thành giống như một tòa thành chết vậy. Bọn họ đi rất lâu cũng không có phát hiệndấu vết Zombie, lại càng không cần phải nói đến người sống.

không có Zombie vừa vặn tiện cho Lệ Sâm điều tra, anh rất nhanh đã tìm đến vết bánh xe. Để cho anh không giải thích được là trên vết bánh xe còn có dấu vết bị giẫm đạp. Chẳng lẽ là có Zombie đi theo xe bọn họ?

Huống chi Nam Ca chỉ có một chiếc xe, vết bánh xe này biểu hiện tối thiểu còn có ba chiếc xe tải nữa. Nam Ca bọn họ gặp được người nào sao?

Cưỡng chế căng thẳng cùng nghi hoặc trong lòng, Lệ Sâm liên tục nói với bản thân. anh nhất định sẽ tìm được Nam Ca. mộtlần nữa lên xe, dấu vết trên đường chỗ có chỗ không, vì theo chân bọn họ đi đường mà Lệ Sâm còn phí rất nhiều thời giờ.

Lệ Ngạn ngồi trên xe cùng Diệp Thiệu nói: "Bác sĩ Diệp, sao trên đường chúng ta một con Zombie cũng không có thấy?"

Tính tình Diệp Thiệu hiền hoà cũng chỉ cùng Lệ Sâm không hợp, gần đây anh ta dạy đám Lệ Ngạn không ít thủ đoạn cấp cứu đơn giản. Mấy thanh niên này đều rất thích anh ta.

"Tôi cũng không biết." Diệp Thiệu không có dị năng, giống như không giúp được cái gì. anh ta chỉ hy vọng xe có thể lái nhanh một chút.

Nếu muộn, Nam Ca gặp nguy hiểm thì làm sao?

Lệ Ngạn cũng phát giác bác sĩ Diệp này chắc chắn cũng có tình cảm với Nam Ca. Ài, một mặt là lão sư mình rất thích, mộtmặt là anh trai ruột, thật sự là khó có thể lựa chọn mà.

không biết rõ cô gái gọi là Nam Ca này đến cùng là thích ai đây.

........

Thời khắc này Nam Ca đã nói không nên lời, hiện tại cô thích nhất khẳng định là đám Zombie trước mắt nha.

Nhìn bọn chúng giống như là thủy triều không ngừng xông tới, thừa số thích giết chóc trong thân thể Nam Ca đều triệt để bị kích thích.

Bởi vì có cô kéo cừu hận, mấy chục người sau lưng thu hoạch sinh mệnh Zombie cũng đến tốc độ rất khủng khiếp. Tuy nhiên coi như là Zombie không chống cự, bọn họ cũng cần tiêu hao dị năng, chậm rãi tất cả mọi người đều hết sức. Mà ngay cả Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa cũng đã đến cực hạn.

Nam Ca cũng có chút mệt mỏi, tuy nhiên cô không có dừng lại. Nêu như không giết sạch đám Zombie trước mặt, cô lại bắt đầu phiền chán. Zombie phía sau đã toàn bộ ngã xuống, Thẩm Cầm Nhã liền khuyên Nam Ca: "Nam Ca, chúng ta đi thôi. Tất cả mọi người không thể giết nổi Zombie nữa rồi."Ở trong mắt Thẩm Cầm Nhã thì bọn họ lần này tuyệt đối cũng coi là thắng lợi trở về. Nếu lại giết tiếp, bọn họ ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không có.

Nam Ca cũng muốn thu tay lại nhưng mà lý trí cùng điên cuồng giãy giụa trong đầu cô, thời điểm cô vung đao còn lạnh như băng nhìn Thẩm Cầm Nhã một cái. Làm cho bà không khỏi rùng mình một cái.

Tông Hạo Hiên cũng gọi Nam Ca: "Nhanh lên, chúng ta phải lái xe đi!"

Tân Vũ Hoa phụ họa: "Đúng vậy, Nam Ca tỷ, trở về đi!"

Nam Ca bị bọn họ ầm ĩ được lại phiền, khoát tay áo: "Tôi lại giết vài con nữa!"

Mắt thấy một con Zombie cắn lại đây, cô vung đao liền hướng tới cái cổ nó chém tới. Vốn là lực đạo cùng phương hướng đềuđã tính toán chuẩn, ai biết, một đao này thế nhưng chém không chuẩn!

cô khiếp sợ nhìn chằm chằm cổ tay mình, phát hiện nó đang run rẩy. Hóa ra không biết rõ khi nào thì bắt đầu, thân thể cô đãkiên trì không nổi.

Cũng chính là lúc sững sờ như thế, con Zombie đã hướng tới bả vai Nam Ca chuẩn bị cắn. Thẩm Cầm Nhã cách Nam Ca gần nhất, mãnh liệt đem cô kéo rau sau. Sau đó đạp vào bụng con Zombie.

Móng vuốt nó còn muốn bắt lấy chân Thẩm Cầm Nhã lại bị Tông Hạo Hiên dùng sấm sét bắn nát. Thẩm Cầm Nhã vừa mới dùng sức quá lớn liền hướng tới chỗ Nam Ca ngã xuống. Nam Ca tiếp nhận bà, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Người đàn bà này cứu mình làm cái gì, dù sao cô là Zombie, bị bắt thì bắt một chút thôi...

rõ ràng Thẩm Cầm Nhã không nghĩ như thế, bà không ngừng dắt lấy tay Nam Ca đi trở về: "Nhanh lên! Đừng để bọn chúng đuổi theo!"

Nếu như nói, Nam Ca có thói quen được ai bảo vệ, người kia khẳng định là Lệ Sâm. Ngày hôm qua Tông Hạo Hiên giúp côlàm cho cô có chút nắm bắt không được. Nhân loại này đến cùng là muốn làm cái gì. hiện tại tốt lắm, lại thêm một người Thẩm Cầm Nhã.

Thẩm Cầm Nhã vì muốn kiểm tra trên người Nam Ca có bị thương không nên trực tiếp mang cô lên xe mình. trên xe đều là mấy cô gái trẻ, Thẩm Cầm Nhã để Nam Ca ngồi ổn định mới lái xe đi.

Đám Zombie này cơ bản đều là từ một phương hướng lại đây, đó chính là trong thành. Bọn họ bây giờ phải đi một vòng tròn rất lớn để ra khỏi thành. Xe lung la lung lay, Thẩm Cầm Nhã nghỉ ngơi một chút liền đến thoát quần áo Nam Ca.

Nam Ca mạnh mẽ bắt lấy tà áo mình, trừng to mắt hỏi Thẩm Cầm Nhã: "Bà muốn làm gì?"

Thẩm Cầm Nhã khẽ mỉm cười: "Tôi kiểm tra một chút trên người cô có bị thương không. không quan hệ, bên trong xe đều là con gái, cô không cần thẹn thùng."

Nam Ca vẫn cảm thấy rất ngại: "Kia... Vậy cũng không được! Bà đừng thoát quần áo tôi!"

Thẩm Cầm Nhã cười đến sáng lạn: "Nha đầu ngốc, vậy cô tự mình thoát đi."

Nam Ca lẩm bẩm: "Tôi mới không thoát đâu, tôi không có bị thương."

Bắt lấy cái tay còn đang run trên vạt áo, Nam Ca biết rõ đó là bởi vì vừa mới nãy cô chiến đấu quá độ. không muốn làm cho Thẩm Cầm Nhã nhìn ra cô đang mất sức, cô đem tay bỏ xuống, hai tay cầm lẫn nhau.

Thẩm Cầm Nhã thấy cô không nói lời nào, chỉ có thể thở dài ý bảo các cô gái khác kiểm tra lẫn nhau trước. Những con Zombie kia căn bản không có để ý các cô nên trên người đương nhiên không thể nào có vết thương.

Nam Ca trầm mặc thật lâu, hỏi Thẩm Cầm Nhã: "Vừa mới nãy tại sao lại cứu tôi?"

Thẩm Cầm Nhã có chút không hiểu Nam Ca có ý gì: "Chúng ta không phải là đồng bạn sao? Tôi cứu cô là chuyện phải làm."

Nam Ca lại cố chấp lắc đầu: "Hôm qua chúng ta mới nhận biết. Huống chi bà biết rõ tôi rất lợi hại, những con Zombie kiakhông phải là đối thủ của tôi."

Còn có, tôi cũng là Zombie.

Thẩm Cầm Nhã vươn tay cầm tay Nam Ca, cảm thấy tay cô thật lạnh. Bà cố gắng chườm nóng một chút.

"Nam Ca, tôi thừa nhận cô rất lợi hại nhưng ở tận thế, đánh đơn độc hay chủ nghĩa anh hùng thì sống không nổi. Theo dựa vào người khác sẽ làm cô cảm thấy rất khó xử sao?" Thẩm Cầm Nhã hỏi làm Nam Ca không biết trả lời như thế nào.

cô không nghĩ dựa vào nhân loại, cô muốn làm Zombie mà.

Nhưng bây giờ, Zombie khác hình như cũng không thừa nhận cô nữa rồi. Nam Ca buông thõng đôi mắt, khiến Thẩm Cầm Nhã nhìn có chút đau lòng. Cũng không biết đứa nhỏ này trải qua cái gì mới biến thành bộ dáng bây giờ.

"Tôi cứu cô, cô cũng không cần cảm thấy có áp lực. Xem như là thiếu một nhân tình, về sau còn trở về. Còn như lý do sâu hơn, cô coi như tôi thích cô đứa bé này đi." Thẩm Cầm Nhã vỗ vỗ mu bàn tay Nam Ca, không nói gì thêm.

cô gái khác đối với Nam Ca đều thật tò mò, thấy Thẩm Cầm Nhã nhắm mắt nghỉ ngơi liền líu ríu đến gần hỏi Nam Ca: "Thân thủ cô thật là tốt, trước tận thế cô đã luyện bao nhiêu năm vậy?"

"Còn có cây đao kia, giết nhiều Zombie như thế đều không mòn, ngược lại càng sắc bén hơn, cô lấy từ chỗ nào thế?"

"Vì sao đám Zombie chỉ công kích cô mà mặc kệ chúng tôi vậy? Thời gian dài như vậy mà lần đầu tiên tôi giết Zombie sung sướng như thế."

"Hôm nay lấy được rất nhiều tinh hạch, phẩm cấp cao đều lấy cho cô đi, cô xuất lực lớn nhất."

"Kỳ thật cô cũng đừng nghi ngờ thẩm tỷ, con người chị ấy rất tốt. Đối với chúng tôi vẫn luôn rất chiếu cố, cô không cần có áp lực quá lớn."

Những cô gái nhỏ này đều là người có dị năng, tuổi không đồng nhất nhưng ai cũng hương thơm mềm mại, Nam Ca từ từ liền không khẩn trương, còn len lén ngửi. Nghĩ thầm, mấy người này nếu mỗi người cũng có thể cho cục cưng cắn một miếngthì quá tốt rồi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net