Chương 156: Đoạt cơ sở chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lệ Sâm và Nam Ca ngồi cùng một chỗ, tay bọn họ thủy chung đều nắm lấy nhau. không chút nào kiêng kỵ ánh mắt của những người khác.

Chỉ cần Lệ Sâm tỉnh lại, Nam Ca liền trở lại bản chất Zombie ngu xuẩn của mình. Vuốt vuốt tay Lệ Sâm, đề tài bọn họ, cô một chút cũngkhông quan tâm.

"Phương án đơn giản có hai loại, từ trong hoặc là từ ngoài công phá. Tấn công từ ngoài thì phòng ngự cơ sở chính quá mạnh mẽ, khó tránh khỏi tổn thất thảm trọng. Cho nên tôi quyết định tự mình đi một lần."

Những người khác lo lắng nhìn Lệ Sâm: "anh thật sự đã quyết định rồi sao? Nếu là một mình chiến đấu, rất có thể sẽ không ra được nữa."

"sẽ không không ra được." Lệ Sâm mà sử dụng dị năng di chuyển tức thời, người cơ sở chính làm sao giữ được anh chứ.

Nam Ca cũng kiêu ngạo nói: "Bọn họ nếu mà thật muốn tìm phiền toái, tôi liền phá hủy thần kinh của bọn họ."

Lệ Sâm sủng ái cười cười, còn nói với những người khác: "cô ấy chính là đơn giản mà thô bạo như vậy đấy, các anh quen một chút là tốt rồi."

Chỗ nào mà đơn giản thô bạo chứ! Đây là quá hung hãn rồi đó! một lờikhông hợp là phá hủy thần kinh của người ta luôn!

Còn có Lệ Sâm, anh nhìn anh nói chuyện văn nhã như thế. thật ra anhcũng là đại sát khí nhá! Chỉ cần cho anh vào cơ sở chính, còn có cái gì mà anh không làm được chứ?

đã quyết định một loạt chi tiết, Lệ Sâm còn cho căn cứ số mười làmmột cái điện báo, khiến cho bọn họ bắt đầu tản việc xấu của Doãn Húc Trạch ra. Hơn nữa ở lúc cần thiết, toàn lực ủng hộ chính mình.

Thời điểm Thẩm Cầm Nhã nhận được điện báo, cực kỳ kinh ngạc. Lệ Sâm không phải là đang tham gia nhiệm vụ của cơ sở chính sao? Tại sao hiện tại đi căn cứ thứ hai rồi?

Tuy nhiên Lệ Sâm nói cái gì thì bà làm theo đó, còn chút ít lý do, đợi lúc bà nhìn thấy Lệ Sâm hãng hỏi lại.

Cả buổi tối, Lệ Sâm đều ôm Nam Ca, để Nam Ca nghỉ ngơi thật tốt. côxác thực rất mệt mỏi, lúc cô nghỉ ngơi không phóng tinh thần ra. Có chút giống với nhân loại ngủ.

Nhưng Lệ Sâm bị thương khiến cô tiếp nhận rung động quá lớn, cô lúc nào cũng "Bừng tỉnh". Mỗi lần tỉnh lại, Lệ Sâm cũng sẽ vỗ lưng, hôn hôn môi với gò má cô: "Nam Ca đừng sợ, anh ở đây mà."

Nam Ca lúc nào cũng sương mù nhìn anh trong chốc lát, mới tiếp tục nhắm mắt lại.

Sáng ngày thứ hai, hết thảy công tác chuẩn bị đã làm tốt. Vài căn cứ cung cấp xe cho bọn họ, cùng với loại xe của cơ sở chính giống nhau như đúc.

Lúc này đám người tham dự hành động với Doãn Húc Trạch, phân biệt ngồi trên mấy cái xe.Giả vờ như mới từ trung tâm Bắc Hải đi ra.

Đoàn xe mượn nắng sớm mông lung, chạy nhanh hướng về phía cơ sở chính.

Cơ sở chính thủy chung đều đề phòng nghiêm ngặt, thời điểm nhìn thấy có đoàn xe lại đây còn phát ra đèn tín hiệu, ý bảo bọn họ ngừng xe để kiểm tra.

thật ra hiện tại cơ sở chính cũng là lòng người bàng hoàng, bởi vì bên ngoài đều đang lan truyền, Doãn Húc Trạch đối với Doãn anh Nam chết làm như không thấy. Xem như tự tay giết cha anh ta luôn rồi mới ngồi vào vị trí này.

Dạng người lãnh đạo này làm bọn họ sợ hãi từ trong lòng.

Vừa định thì kia đoàn xe kia lại gần, bọn họ vừa nhìn. Đây không phải là đoàn xe của Doãn Húc Trạch sao? không nói hai lời liền cho đi.

hiện giờ mấy người cao tầng trong căn cứ cũng đang rối loạn lung tung, ai có thể nghĩ tới Doãn Húc Trạch thế nhưng sẽ là cái người âmngoan như thế chứ?

Vài thân tín của Doãn Húc Trạch ngược lại biết rõ tác phong làm việc của anh ta, cho nên bọn họ thực sự muốn gặp Doãn Húc Trạch mộtlần. Hỏi anh ta một chút, tiếp theo nên làm như thế nào đây.

Thừa dịp những người khác ở cao tầng còn chưa có nháo lên, thanh lý bọn họ. Lại tuyển thêm một nhóm người trung thành là được. Vì vậy nghe nói đoàn xe trở về. Bọn họ dằn nôn nóng trong lòng do hai ngày chưa liên lạc được với Doãn Húc Trạch xuống, tất cả đều ra cửa đón.

Đáng tiếc sau khi cửa xe mở ra, bọn họ không thấy được thân ảnh Doãn Húc Trạch. Ngược lại là nhìn thấy đội viên của mười căn cứ khác.

Có một người đàn ông tai to mặt lớn chạy tới, liếc mắt liền thấy được Lệ Sâm, hỏi anh: "Người lãnh đạo của chúng tôi đâu? Chẳng lẽ còn trong xe không xuống?"

Lệ Sâm cùng Nam Ca đứng chung một chỗ, vốn chính là tuấn nam mỹ nữ. Trông hai người đẹp dị thường, đám cao tầng kia còn đang suy nghĩ. không phải là nói Trần Bàn Tử cùng Lệ Sâm cùng nhau đến sao, vì sao còn dẫn theo một cô gái?

Bây giờ trong lòng Trần Bàn Tử rất đau khổ, chị dâu cùng Lệ Sâm hòa hảo. anh ta liền biến thành bia đỡ đạn, nguyên nhân chính là trách anhta thế nhưng cùng Lệ Sâm đơn độc hành động, không có mật thám cho chị dâu biết!

Vì vậy Trần Bàn Tử đã sa vào công việc lái xe, người khác đều xuống xe, anh ta còn phải ở trên xe chờ đây.

Lệ Sâm mang theo Nam Ca không hề động, nghiêng đầu hỏi cô mộtcâu: "Có thể phá huỷ toàn bộ thiết kế phòng ngự của họ sao?"

Thần kinh của con người cũng có thể bị phá hủy, huống chi là tín hiệu. Nam Ca muốn đạt thành mục tiêu là chuyện dễ như trở bàn tay. Vì vậycô nắm tay Lệ Sâm, tự tin cười một tiếng: "Đương nhiên có thể."

Người đàn ông tai to mặt lớn thấy Lệ Sâm không đáp lời, cũng phẫn nộ: "Lệ Sâm, anh có nghe thấy lời tôi nói không."

"Ông là đang hỏi Doãn Húc Trạch sao? anh ta đã chết rồi." Lệ Sâm nhàn nhạt trả lời.
"Cái gì?" Người đàn ông kia mãnh liệt lui về phía sau hai bước. Ông ta hoảng sợ tìm kiếm, xác thực không phát hiện bóng dáng Doãn Húc Trạch! Hơn nữa nhân viên nghiên cứu khoa học anh ta mang đi cũngkhông ở trong đội ngũ!

Điều này sao có thể chứ? Doãn Húc Trạch đã là vạn toàn chuẩn bị mới rời đi. Thậm chí bên ngoài Bắc Hải còn có đội ngũ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp ứng anh ta cơ mà! Mấy người có dị năng này phải bị Doãn Húc Trạch khống chế được mới đúng!

Ông ta nghĩ không sai, Doãn Húc Trạch có rất nhiều thủ đoạn. Nhưng có nhiều thủ đoạn cũng không bù được năng lực cường đại.

Lệ Sâm cùng Nam Ca, chính là người anh ta không nên động tới nhất.hiện tại anh ta không chỉ đem mệnh chôn vùi, mà còn phải đem căn cứ hai tay dâng lên.

Trần Bàn Tử nhìn thấy có cơ hội biểu hiện, vội nhảy xuống xe. Đứng ở bên cạnh Lệ Sâm nói: "trên đường chúng tôi gặp được Zombie biến dị siêu cường, Doãn Húc Trạch vì bảo vệ chúng tôi đã mất mạng. anh ta tại lúc trước khi chết đã đem vị trí người lãnh đạo cơ sở chính người nhừơng cho Lệ Sâm rồi."

"anh nói bậy!" Sắc mặt người đàn ông tai to mặt lớn đỏ hô lên: "anh tasẽ không làm chuyện như vậy! nói sau đi, Lệ Sâm căn bản cũng khôngphải là người của Bắc Hải, anh ta cũng không thể làm người lãnh đạo được!"

"Vì sao lại không thể?" Nam Ca đã bắt đầu không biến sắc phá hư phòng ngự của căn cứ. Trần Bàn Tử chịu trách nhiệm cùng người trong căn cứ cãi cọ: "Lệ đại ca đã gia nhập căn cứ mười bảy rồi, vậy thì có thể làm lãnh đạo Bắc Hải. Lẽ nào ông không thấy được, những trụ sở khác đều phái đại biểu lại đây bày tỏ ủng hộ với Lệ đại ca sao?"

Ông chú tai to mặt lớn kia nhất thời thẹn quá hoá giận, móc ra mộtkhẩu súng, nhắm ngay đầu Trần Bàn Tử: "Bọn họ là muốn làm phản!" Ông ta lớn lối tỏ vẻ: "Các người thật sự xác định có thể tiếp nhận được lửa giận của cơ sở chính à?"

Trần Bàn Tử khinh thường nhìn họng súng: "Đến lúc nào rồi mà ông còn mưu toan dùng viên đạn tới giết người có dị năng chứ?"

Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời. một ngọn gió lưỡi dao từ đằng sau bắn tới, xoát một tiếng. Toàn bộ họng súng đều bị gọt sạch! Rất chỉnh tề!

Ông ta hoảng sợ lui về phía sau hai bước, hô to: "Người đâu! Đem những phản đồ này đều giết chết hết cho tôi! Thuận tiện tập hợp quân đội, xuất binh chinh phục những trụ sở khác!"

Lời ông ta nói vẫn rất có lực, Lệ Sâm mắt lạnh nhìn rất nhiều người có dị năng từ bốn phương tám hướng vọt tới. Phong kín tất cả đường lui của bọn họ.

Nam Ca còn đang chiến đấu hăng hái cùng hệ thống phòng ngự cơ sở chính, bởi vì về sau còn muốn một lần nữa sử dụng. cô không thể triệt để tiêu hủy, vì thế mới mất chút thời gian.

Lệ Sâm còn vỗ cánh tay cô, trao cho cô một ánh mắt ra hiệu khôngcần phải gấp. Chờ tất cả mọi người tập trung đông đủ, Lệ Sâm hỏi cái người đàn ông tai to mặt lớn kia: "Ông đây là đã đem tất cả binh lực đều triệu tập đến sao?"

Ông chú đắc ý nhìn anh: "Sao? hiện tại biết sợ chưa? Tôi biết rõ anh là hệ không gian, nhưng mà anh lợi hại hơn nữa thì như thế nào chứ? Bọn họ đều là người có dị năng, lại còn có các loại vũ khí cao cấp. Thức thời liền ngoan ngoãn quỳ xuống nói xin lỗi, tôi còn có thể choanh một kiểu chết có thể diện."

"Kia chỉ sợ làm ông thất vọng rồi." Người phía sau cũng đã vây Lệ Sâm cùng Nam Ca lại, làm ra bộ dáng bảo vệ bọn họ. Nghe Lệ Sâm tiếp tụcnói: "Chỉ dựa vào vài người như thế vẫn không giết được tôi đâu."

"thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Nơi này chính là có hơn ngàn người đấy. anh ta thế nhưng dám nói là vài cái! Đến cùng có để cơ sở chính vào trong mắt không không!"anh đừng tưởng rằng bản thân mạnh lên mà có thể bức hiếp ai chạy đi. Những người ở đây hôm nay đều là người không hề sợ chết!"

"A?" Lệ Sâm mắt phượng chớp chớp: "Là thế này sao?"

Vừa dứt lời, người đàn ông tai to mặt lớn, còn có mấy tên thủ hạ bên cạnh đều bị Lệ Sâm dùng không gian bao trùm, nhấc tới giữa khôngtrung!

Toàn bộ người có dị năng đưa ánh mắt nhắm ngay Lệ Sâm, chuẩn bị ra tay!

Ông chú tai to mặt lớn ngay lập tức kinh hãi kêu: "A! Thả tôi xuống!" Ông ta cũng thúc giục dị năng, nhưng mà cả một khoảng không gian đều bị giam cầm. Phát ra dị năng còn bị bắn ngược lên trên người chính mình. Quả thực là khiến ông ta khổ không thể tả.

Nhưng mà ông ta lại không thể cầu xin tha thứ, chỉ có thể kêu lên với người dị năng khác: "Ai giết người này cho tôi, tôi cho người đó mộtnăm vật tư!"

Toàn bộ phòng ngự của căn cứ đều khởi động, các loại họng súng họng pháo, toàn bộ nhắm ngay đoàn người Lệ Sâm.

Trần Bàn Tử cũng kêu một câu: "Thức thời liền quy thuận Lệ đại ca, về sau vật tư cũng không thiếu phần các người!"

Kỳ thật trong lòng mấy người có dị năng này đều rất khó khăn, làm sao bây giờ. Doãn Húc Trạch đã chết, bọn họ thật muốn cùng Lệ Sâm là địch sao?

Dị năng hệ không gian, bọn họ còn là lần đầu tiên gặp. hiện tại anh ta chỉ là đơn thuần giam cầm người khác, nếu như không gian cuồng bạothì sao...

Vì vậy những người có dị năng này chậm chạp không có ai động thủ. Những hệ thống phòng ngự lại phát động! Nhưng sau vài giây, tất cả mọi người kinh ngạc anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

"Chuyện gì xảy ra? Vì sao công sự phòng ngự không có phản ứng?"

Có người vội vàng chạy qua, vừa chạy vừa kêu: "không tốt, căn cứ chúng ta bị tín hiệu khác quấy nhiễu. Toàn bộ hệ thống đều mất tác dụng!"

Người đàn ông tai to mặt lớn thống hận nhìn Nam Ca: "Là chúng mày!"

Lệ Sâm không phủ nhận, anh chỉ nhàn nhạt nhìn những người có dị năng vây quanh bọn họ: "Mọi người bây giờ còn muốn cùng chúng tôi đối địch sao?"

Có mấy người có dị năng chần chừ trong nháy mắt liền để tay xuống. Có người lập tức nhìn người đàn ông tai to mặt lớn kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em gái tôi chính là bị ông cưỡng bức mới tự sát! Mà ông còn dám gạt tôi nói em ấy là vì cảm thấy căn cứ không nuôi dưỡng người rảnh rỗi cho nên áy náy tự sát! Tôi sớm đã hận không thể giết ông!"

Nhóm người có dị năng bị Doãn Húc Trạch coi trở thành súc vật mà dùng cũng đều đứng ra kháng nghị: "Có đồng bạn bị thương, các người mỗi lần nói là cứu trị. Nhưng cũng không biết đã dẫn bọn hắn tới nơi nào! hiện tại ông nói cho tôi biết, có phải các ông đã dùng bọn họ làm thí nghiệm rồi hay không!"

Thần phục đối với Lệ Sâm, cộng thêm thống hận đối với Doãn Húc Trạch khiến tình thế đổ về một bên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net