Chương 56: Zombie vây tàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam ca một mình chơi hết cả buổi trưa, lệ sâm nhìn cô hận không thể có ther cùng lúc có năm tư thế. Một lần nữa nhìn bản đồ đường đi một chút, sau đó đem tàu hỏa dừng lại.

Nam ca không cần ăn cơm, nhưng mà bọn họ cần.

Hơn nữa sau khi tàu hỏa dừng lại, lệ sâm còn đem đài radio của tàu mở ra. Anh đứng lên, hoạt động một cái mà chua xót cả bả vai, cùng hai chị em nói:"chúng ta ăn cơm."

Nam ca ngay cả túi máu cũng không có, có chút buồn bực việc cô không có thứ có thể ăn, liền ở buồng lái lay hoay nghịch radio.

Hiện tại trên cả nước có rất nhiều trạm, radio được sửa tốt lắm, đã có thể nghe được nhiều kênh đài.

Hiện giờ trong đài truyền thanh này, không khác biệt lắm chia làm hai bộ phận. Một bộ phận là thuần túy tốt khỏ xấu che, giúp mọi người truyền thụ một loại tư tưởng con người chắc chắn sẽ thắng lợi.

Một loại khác chính là từng cái căn cứ so đấu với nhau.

Người nhạy cảm sẽ ngửi được phần đông nhân viên căn cứ, về sau sẽ mạnh lên ở từng phương diện. Nếu như có đủ người có dị năng, nói không chừng có thể thống trị cùng khống chế căn cứ khác.

Cho nên vài căn cứ cũng sẽ nhân hóa lên sự khủng bố của thế giới bên ngoài, khiến những người lạc đàn kia đi tìm nơi nương tựa bọn họ.

Lệ sâm ngừng lại ở chỗ này, đây là một khe núi không có người. Bởi vì chỉ là tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục, sau này sẽ phải cả đêm lên đường.

Bên trong rado tín hiệu không thể nào tốt được. Nam ca chỉnh nữa ngày phát hiện chỉ có căn cứ tân bình phát ra tiếng radio rõ ràng nhất, vì vậy cô đem kênh ngừng lại.

Trong radio truyền đến một giọng nữ động lòng người:" Thị trấn nhỏ gần núi Sông buổi trưa hôm nay đột nhiên bị đoàn zombie tập kích, người trong trấn nhỏ từ đầu đến cuối chưa giử tín hiệu cầu cứu. Nhân viên cứu viện của căn cứ Tân bình đuổi tới đã không còn một người nào còn sống, trấn nhỏ cũng trở thành một biển lửa. Sự kiện lần này, khiến cho vài vị lãnh đạo trong căn cứ tân bình đặc biệt đao lòng. Tận thế đến, toàn bộ nhân loại chúng ta đều cần đoàn kết lại, cùng chung tay đối kháng zombie. Đoàn người có quy mô nhỏ, khó có thể ngăn cản đám zombie công kích. Cho nên chúng tôi chân thành hy vọng các vị dân chúng có thể gia nhập căn cứ tân bình, căn cứ không cần đềm bù cung cấp..."

Sau đó chính là một đống phúc lợi trong căn cứ. Hiện tại căn cứ mới vừa xây dưng lên không bao lâu đúng là thời điểm cần người. Nhưng nhìn những lãnh đạo kia có thể xuất ra nhiều như thế, liền biết bọn họ ở trước tận thế nhất định cũng là người rất xa xỉ.

Tô phương cùng tô hiển vốn còn đang cắn bánh mì, sau khi nghe được truyền thanh, sắc mặt lại vì thay đổi trở nên trắng bệch. Ai cũng không tiếp tục ăn.

Lệ sâm nhìn bọn họ một cái, ý thức được là xảy ra chuyên gì. Trấn nhỏ núi sông chắc


chắn là chỗ bọn họ vừa mới rời đi. Sự kiện này cũng quá khéo. Tối hôm qua bọn họ không có nghe đến trên trấn truyền ra một chút động tĩnh nào, kết quả trong buổi trưa bọn họ chân trước vừa đi, thôn trấn liền gặp chuyện không may.

Nếu như bọn họ còn ở đây, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng thật sự khiến lệ sâm đến nói thì zombie trong trấn kia đều không đơn giản, anh cùng nam ca nếu thật sự đi, nói không chừng cũng là lành ít dữ nhiều.

Nhìn chị em tô hiển cùng tô phương , bọn họ coi như là chán ghét thị trấn kia, còn muốn thoát đi nhưng dù sao nơi đó cũng là quê quán của bọn họ. Trong lòng sao có thể dễ chịu hơn.

Tô phương đã đỏ hai mắt, tô hiển cúi đầu không nói tiếng nào.

Lậ sâm cầm lấy thức ăn của mình đứng lên, hầu kết động động, chỉ nói một câu:" nén bi thương."

Lập tức, anh liền một lần nữa đi vào buồng lái. Buổi tối cũng đã đặt ra quỹ đạo thật tốt, không lâu sau tàu hỏa lại hoạt động.

Nam ca nghe người của căn cứ tân bình đem bọn họ khen tốt như vậy, còn bĩu môi cùng lệ sâm nói:"dù toàn bộ người trong trấn nhỏ chết hết, nếu đưa tới căn cứ bọn họ, bọn họ rõ ràng cũng không hề đem sinh mệnh những người kia để ở trong lòng."

Lệ sâm cũng hiểu được đạo lý này. Cái thế giới đã trở nên tàn khốc hơn rồi.

Bất quá anh có chút nghĩ không ra hỏi nam ca:"lẽ nào cô đồng tình với những người trong thị trấn kia?"

Vẻ mặt nam ca kinh ngạc nhìn anh cái mũ to trên đầu lại bị lệch:"sao có thể? Tôi chỉ thấy đáng tiếc. Khi đám zombie quần công, sao tôi lại không ở đấy. Ai, còn có thể kiếm thêm bữa ăn nha."

Thì ra cô chỉ thấy tiếc những người kia, một ngụm cô đều chưa được ăn!

Thật sư là, lệ sâm nghiêng đầu không nhìn cô nữa.

Anh sớm nên hiểu, tư tưởng con người cùng zombie vĩnh viên đều không ở cùng một quỹ đạo!

Nam ca tập trung tinh thần nghe radio, hiện tại trong đó phát ra tiếng hát, là một đội hợp xướng.

Phát ngôn viên đài phát thanh nói, đây là mọi người trong căn cứ Tân Bình buổi tối ở cùng một chỗ hoạt động giải trí. Nghe tiếng hát ấm áp kia, chắc hẳn rất nhiều người cũng muốn đi vào căn cứ này.

Sau nửa đêm, Nam Ca ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lệ Sâm, phát hiện anh vẫn còn nhìn chằm chằm đồng hồ đo.

Nam Ca nghi ngờ đứng lên, đi đến phía sau anh: "Đây không phải là có quỹ đạo lái tự động sao? Vì sao còn cần anh nhìn chằm chằm?"

Để cô trông cho anh nghỉ ngơi không phải tốt hơn sao.

Lệ Sâm nhàn nhạt nói: "Nào có đơn giản như vậy. Tôi không thể ngủ, nếu tôi đi ngủ


lại xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

anh tính toán trong lòng một chút thời gian: "Sáng mai chúng ta có thể đến Tân Bình. Nhưng mà nhìn bộ dáng Tân Bình giới nghiêm toàn thành, tàu hỏa của chúng ta cũng không thể đi vào."

Nam Ca dù sao cũng không hiểu cái này. Có lệ gật gật đầu, lại đi vào trong khoang tàu nhìn thoáng qua, hai chị em Tô Phương cùng Tô Hiển quả nhiên đều ngủ say rồi.

cô ngồi trở lại vị trí của mình còn thở dài thở ngắn: "Các người đều có cơm tối ăn, chỉ có tôi không có."

Lệ Sâm nghe âm thanh ủy khuất đến không chịu được cùng với mặt mày ủ rũ. Vẻ mặt dễ dàng làm cho người ta thương tiếc.

Ngày xưa cô nói chuyện lúc nào cũng cực kỳ hứng thú, bây giờ lại còn cúi gằm đầu. Lệ Sâm không tự chủ âm thanh chậm dần: "Đợi đến Tân Bình, tôi giúp cô tìm đồ ăn."

Nam Ca lại mất hứng lắc đầu, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lệ Sâm. Tình cảm trong ánh mắt kia so với hồi trước phức tạp hơn một chút: "Tôi có chuẩn bị lương thực, bọn họ đều đồng ý tôi mà."

Hóa ra là đang chờ mình ở chỗ này đây."Sau khi để cho cô cắn thì bọn họ cũng bị biến thành Zombie."

Nam Ca bực bội hừ một tiếng, đi mò dao giải phẫu của mình. Quả nhiên, coi như là cõng một thanh đao to đùng. thì dao giải phẫu vẫn cho cô cảm giác an toàn nhiều hơn.

Còn chưa kịp cùng Lệ Sâm cò kè mặc cả, hai người bọn họ mãnh liệt ngẩng đầu lên, liếc nhau một cái.

Có một cỗ hơi thở rất nồng dày, bọn họ đoán được đó là cái gì!

Nam Ca lập tức ngồi trở lại trên ghế ngồi của mình, Lệ Sâm cũng sít sao nhìn chằm chằm đồng hồ đo. thật sự là không có chú ý tới, xung quanh chỗ này có thể tụ tập nhiều Zombie như vậy!

"Rất nhiều!" sắc mặt Nam Ca cũng ngưng trọng, cô dựa vào cảm giác đến nhìn. Phía trước tối thiểu cũng có mấy nghìn con Zombie!

Sao lại có nhiều như vậy? Lẽ nào đám Zombie lêu lổng liên tục lại đây?

Lệ Sâm loại trừ vài khả năng, cuối cùng chỉ thâm trầm nói: "Hẳn là phía trước có tàu hỏa bị vứt đi. hiện tại tôi sẽ thay đổi quỹ đạo."

Nam Ca đem dao giải phẫu bỏ xuống, tay một lần nữa đạt ở trên thanh đao. cô không cùng Lệ Sâm nói cái gì, xoay người đi ra toa tàu đem Tô Phương cùng Tô Hiển gọi dậy.

Hai người này ngủ rất say, nhưng mà chứng kiến thần sắc ngưng trọng kia, mọi bối rối đều tiêu tán.

Tô Phương run rẩy hỏi: "Sao vậy... Có phải lại gặp Zombie hay không ..."

Tô Hiển cũng nhảy lên, mặc dù sợ hãi nhưng cậu vẫn là khẽ cắn răng: "Có việc gì tôi có thể giúp không?"


Nam Ca thật không thể tưởng được bọn họ có thể hỗ trợ cái gì.

cô dặn dò một câu cuối: "Phía trước hẳn là có tàu hỏa bị vứt đi, hành khách phía trên kia, toàn bộ đều biến thành Zombie. Chúng ta hiện tại thay đổi quĩ đạo, không biết có thể tránh thoát không."

một hàng tàu hỏa dài bị vứt đi! Vậy là có bao nhiêu Zombie a! Mặt Tô Phương cùng Tô Hiển trắng bệch.

Tô Hiển cũng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, vì không để cho người ta để ý, bọn họ chỉ mở một chiếc đèn nhỏ nhàn nhạt trong khoang.

"Chị Nam Ca, tàu này của chúng ta rắn chắc sao?"

Nếu là trước tận thế, Tô Phương khẳng định sẽ nói cho cậu biết, tàu hỏa này rất rắn chắc. Nhưng bây giờ những con Zombie kia đều tiến hóa rồi! Chỉ riêng Nam Ca nhìn thấy cũng đã có ba chủng loại hình!

Nếu như đối phương là hệ phong, lưỡi dao một ngọn gió lại đây nói không chừng có thể trực tiếp đem xe lửa mở ra!

Hơn nữa bọn họ đều không thể xem nhẹ, trên tàu hỏa kia có đến mấy nghìn con Zombie!

Thần sắc Lệ Sâm vẫn như cũ bền bỉ thao túng đồng hồ đo, Nam Ca nhìn anh thay đổi từng cái từng cái mệnh lệnh, động tác xuống tay nửa điểm đều không chậm, "Chuẩn bị sẵn sàng...

Tiếng Lệ Sâm lại vang lên, Nam Ca lập tức liền đem thanh đao của mình nhấc lên.

Mà Tô Phương cùng Tô Hiển không có vũ khí gì, từ trong toa hành khách tìm một chổi cái lau nắm trong tay.

"Đến!" Lệ Sâm mới nói hết câu, Nam Ca liền trực tiếp nhảy lên trên bàn, sau đó nhảy vài cái lại đem bản thân treo ở đỉnh tàu hỏa!

Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy có vài con Zombie lêu lổng trực tiếp hướng tới tàu hỏa lao đến!

Bên trong này là vùng đất hoang dã, nhóm Zombie kia đem đoàn tàu có con người đều thôn tính hết, cũng không có dời đi.

Chợt vừa ngửi thấy mùi con người, bọn chúng còn không điên cuồng sao?

Nam Ca cũng không biết rõ Lệ Sâm thay đổi quỹ đạo thành công không, cô chỉ lẳng lặng đem mình treo ở mui xe,giữ vững thân thể ổn định.

Những con Zombie kia, cùng với đám ngày hôm qua đụng phải giống nhau, rầm rầm rầm. Có vài cái toa tàu hỏa bị phá ra vậy mà áp vào cửa sổ tàu!

Tô Phương cùng Tô Hiển ở rất gần cửa sổ xe, đột nhiên nhìn thấy có mặt Zombie kinh khủng ở trước mặt mình phóng đại. A một tiếng, liền nhảy đến giữa đoàn tàu!

Nhưng các cô cũng không có thân thủ tốt như Nam Ca, không có biện pháp đem mình treo trên không trung.

Càng ngày càng nhiều Zombie dán ở trên cửa sổ, Tô Phương run rẩy nói: "Đây... Đây


rốt cuộc là có bao nhiêu..."

hiện tại cô rất hối hận, tại sao phải đem cửa sổ lau sạch sẽ như thế, toa xe chật hẹp như thế, thậm chí ngay cả con mắt xanh mơn mởn của đám Zombie cô cũng nhìn thấy rõ ràng.

Nam Ca vẫn như cũ không động đậy, quan sát này đám Zombie này.

thật ra Tô Phương cùng Tô Hiển quá khẩn trương, nếu như bọn họ cẩn thận quan sát sẽ phát hiện. Đám Zombie này rú lên thật ra là đối với hai người họ.

Nam Ca cở bản là không hấp dẫn chú ý.

cô yên lặng đếm, đám Zombie hiện giờ nằm sấp ở trên cửa kính xe cũng đã không sai biệt lắm sắp có hơn hai mươi con. Bọn họ giống như là ruồi bọ không có đầu muốn đụng vào cửa sổ xông vào.

Lệ Sâm không nói lời nào, cô cũng không thể liều mạng công kích.

Cuối cùng, Nam Ca cảm giác được mình treo trên cửa sổ đều có chút dãn ra, hơi thở Zombie trên mặt rất nồng liệt, hơn nữa còn là Zombie biến dị!

Da đầu Nam Ca tê dại, số lượng quá nhiều cô đánh không lại, vì vậy cô chỉ có thể hô lên với Lệ Sâm: "Thay đổi quỹ đạo thành công không? Sao càng ngày càng có nhiều Zombie! Xe lửa sắp chịu không được rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net