Chương 68: Để ý Nam Ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Áo gió của anh ta ở không trung vạch ra một đường cong bén nhọn, mặt mày giống như bị băng sương bao trùm.

Trên máy bay trực thăng thả xuống một sợi dây, anh ta đem dây quấn quanh cánh tay hai vòng, liền trực tiếp được kéo lên.

Chờ sau khi cửa khoang đóng lại thật chặt, Cao Trường Húc lại để cho mọi người kiểm tra trang bị của mình một chút, lại kiểm lại một chút vật tư. Xác nhận mọi thứ đều mang đầy đủ mới hướng tới căn cứ Tân Bình bay đi.

Tông Hạo Hiên vừa mới ngồi xuống, Tô Hoằng lại mở miệng: "Thật lâu cũng không thấy cậu dùng một chiêu này, mấy con Zombie kia còn rất vinh hạnh nha."

Tông Hạo Hiên chỉ khó chịu không lên tiếng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tô Hoằng chạm vào cái đinh cứng rắn cũng chỉ có thể phẫn nộ xoay đầu qua một bên.

Lúc này anh ta chú ý tới Nam Ca.

Nam Ca còn cùng đôi chị em kia ngồi cùng một chỗ, từ khi vừa mới bắt đầu lên máy bay. Hai chị em này liền đối với cô hỏi han ân cần, không ngừng lo lắng cô có bị thương không.

Mu bàn tay Tô Hoằng chống gò má, anh ta lớn lên rất đẹp. Nhất là đôi mắt đào hoa rạng rỡ phát sáng, giống như cười mà như không nhìn ba người kia: "Coi như là bị Zombie cắn, cũng có tỷ lệ không bị biến hóa. Nếu như bị cào trúng, tỷ lệ không bị sẽ càng lớn. Nhìn mấy người bối rối đến thế, chắc còn chưa biết đi?"

Tô Phương cùng Tô Hiển có chút quẫn bách, bọn họ xác thực không biết rõ những chuyện này.

Lệ Sâm ngồi ở bên cạnh Nam Ca, lúc cô cùng hai chị em kia nói chuyện, anh còn giúp cô đem dây lưng buộc thanh đao buộc chắc, xác định sẽ không bị rơi xuống.

Không đợi ba người này trả lời Tô Hoằng, Lệ Sâm đã mở miệng. Giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, tràn trề xa cách: "Chúng tôi chưa từng bị thương qua, cho nên không có cơ hội biết rõ."

Tô Hoằng cắn răng. Anh ta là một người đàn ông, lại không thể cùng Lệ Sâm cãi nhau. Nhưng Lệ Sâm nói như thế rõ ràng là đang cười nhạo bọn họ không có năng lực như Lệ Sâm!

Nhìn dáng vẻ anh ta đối với Nam Ca cũng không phải rất khẩn trương, không nghĩ tới còn rất che chở cô ấy. Chỉ có Nam Ca một người vẫn chìm trong mộng, bởi vì cô lý giải lời nói hai người kia là từ ý tứ bên ngoài.

Tô Phương cùng Tô Hiển cảm kích nhìn Lệ Sâm, lập tức lại phát hiện vẻ mặt Nam Ca ngơ ngác rất dễ thương, khiến bọn họ càng ưa thích.

Tân Vũ Hoa từ khi vừa mới bắt đầu đã bị Nam Ca khinh thường. Lúc này cậu lại càng ủy khuất. Tuy nhiên cậu vẫn tiến lại đây, giống như hiến vật quý đem tất cả tinh hạch hệ


phong cho Nam Ca: "Đây là chiến lợi phẩm của cô này."

Nam Ca nhìn những viên tinh hạch sáng long lanh kia, không có hứng thú gì. Tinh hạch hệ phong, cô không ăn được đâu.

Vì vậy cô bĩu môi, nói với Tân Vũ Hoa: "Tôi không cần, cậu giữ đi." Đám Zombie này vốn là bọn họ cùng nhau giết.

Khuôn mặt Tân Vũ Hoa sụp đổ, dè dặt khuyên bảo: "Sao lại không cần vậy? Nhiều tinh hạch như thế, coi như là đổi vật tư cũng có thể đổi được rất nhiều mà!"

Nam Ca đối với vật tư lại càng không có hứng thú, cố chấp lắc đầu.

Ngược lại Lệ Sâm chú ý tới lời của Tân Vũ Hoa, nhìn thoáng qua tinh hạch trong tay cậu ta.

Tô Hoằng ở bên cạnh chen vào nói, ánh mắt nhìn Nam Ca rất có bộ dáng phung phí của trời: "Chỗ tôi có không ít tinh hạch hệ khác, cô muốn cái gì? Tôi và cô đổi đi, tôi cần hệ phong."

Nam Ca vừa mới ăn no rồi. Cũng không nổi hứng thú đến nhìn.

Ngược lại Lệ Sâm lại hỏi: "Anh có cái gì? Có thể lấy ra xem một chút không."

Tô Hoằng cũng chú ý tới Nam Ca này cùng Lệ Sâm có quan hệ có chút quỷ dị. Tối thiểu thì Lệ Sâm cũng có thể quyết định cho Nam Ca.

Vì vậy anh ta nắm lấy một đống tinh hạch cho Lệ Sâm xem, vậy mà Lệ Sâm lại nhìn không vào mắt: "Đều là Zombie cấp thấp, không có tác dụng gì lớn cả. Không có phẩm chất tốt hơn sao?"

Tô Hoằng muốn hỏi một câu, còn muốn phẩm chất tốt hơn. Anh cho là anh đang chọn nhẫn kim cương sao!

Tuy nhiên nắm tinh hạch hệ phong của Tân Vũ Hoa kia đối với anh ta quá mê hoặc, anh ta không tình nguyện lấy ra vài miếng tinh hạch.

Mấy viên tinh hạch này rõ ràng nhan sắc đậm hơn một chút. Thậm chí có một cái tinh hạch có màu đen. Lệ Sâm chỉ chỉ viên màu đen kia hỏi: "Cái này là cái gì?"

"Tôi cũng không rõ ràng lắm." Tô Hoằng nhún vai: "Những người này săn giết Zombie nhiều ngày như thế. Chỉ có tôi được một viên màu đen này. Tất cả mọi người không dùng được, nhưng mà đoán chừng là đồ tốt đấy."

Lệ Sâm hồ nghi nhìn anh ta một cái, Tô Hoằng liền biết không đi xuống được: "Tốt thôi, cái này anh muốn thì muốn, tôi tặng kèm cho anh là được rồi?"

Vì vậy nhờ Lệ Sâm kiên trì, anh cầm được ba viên có phẩm cấp cao, một viên hệ tinh thần, một viên hệ sét, còn có một viên màu đen này.

Sau đó anh đem tinh hạch Tân Vũ Hoa cho Nam Ca, phân cho Tô Hoằng một nửa. Tô Hoằng không hài lòng: "Anh còn dư lại một nửa, muốn dùng làm cái gì?"

Lệ Sâm tính toán ngược lại rất rõ ràng: "Không phải là nói có thể đổi vật tư sao? Chút ít này giữ lại đến căn cứ lại dùng."


"Dựa vào." Tô Hoằng nhịn không được phun một câu nói tục.

Thì ra Lệ Sâm này còn muốn gõ một khoản vật tư! Thật sự là đủ vô sỉ mà!

Nhưng mà ai bảo anh ta có vật mình cần đây? Vì vậy Tô Hoằng cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn đau nhức đem vật tư mình lấy được phân cho Lệ Sâm một nửa.

Nam Ca ngồi ở bên cạnh anh, quả thực cũng cảm thấy xem thế là đủ rồi nha!

Cô chỉ giết vài con zombie thôi mà? Nhưng mà Lệ Sâm lại dùng đám tinh hạch này đổi về được nhiều thứ như vậy! Nhìn Tô Hoằng cũng không phải là người dễ bị lừa gạt. Nhưng Lệ Sâm vài câu nói xuống, anh ta liền không có biện pháp cò kè mặc cả.

Làm sao bây giờ, cô đột nhiên cảm giác có chút kính nể Lệ Sâm nha...

Mặc dù Cao Trường Húc vẫn luôn không lên tiếng, nhưng chờ đến lúc hai người giao dịch thành công còn ha ha cười một tiếng: "Đã lâu không thấy được Tô Hoằng ăn quả đắng. Lệ Sâm, anh thật sự là thông minh."

Nói xong anh ta giơ ngón tay cái lên hướng về Lệ Sâm.

Lệ Sâm chỉ khẽ mỉm cười, còn rất khiêm tốn đáp: "Cảm ơn đã khen ngợi."

Tô Hoằng quả thực là khóc không ra nước mắt. Bị lừa đảo là anh ta được rồi! Sao cùi chỏ Cao Trường Húc còn rẽ ra ngoài!

Anh ta còn trừng Tân Vũ Hoa một cái: "Chúng ta mới là đồng đội, kết quả cậu đem tinh hạch toàn bộ đưa cho người khác!"

Tân Vũ Hoa trừng to mắt, giống như là con huơu nhỏ u mê: "Sao Nam Ca lại là người khác! Tôi nguyện ý cho cô ấy! Sao anh lại nói như thế, coi chừng tôi..."

Nam Ca vừa nghe cậu vừa nói vừa nghẹn ngào, đầu như muốn nổ tung.

Tiểu tổ tông của tôi, tôi van cầu cậu đừng khóc. Tôi một đường này nhìn người dân chạy nạn cũng không có khóc nhiều như thế nha.

Vì vậy cô lập tức cắt đứt: "Đúng. Tôi không phải là người khác!"

Nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Vũ Hoa mới từ u ám đã chuyển sang sáng trong, còn đối với Nam Ca ngọt ngào cười. Cũng không thèm cùng Tô Hoằng nói chuyện.

Tô Hoằng ở trong lòng lại phun một câu thô tục.

Nam Ca này là hệ tinh thần đi, cô ta tẩy não người khác làm cho người ta tốt lên rất nhanh nha!

Trên máy bay nhiều người, cộng thêm vật tư nên rất chen lấn. Tô Hoằng lại là người thích nói chuyện cho nên chờ sau khi hờn dỗi một lúc, anh ta lại bắt đầu nhiệt tình cùng Nam Ca nói chuyện.

Hiện tại anh ta đối với Nam Ca cũng rất có hứng thú. Phía sau cô là một thanh đao, còn có thân thủ của cô như từ quân đội đi ra. Đến cùng là làm thế nào luyện thành? Lẽ nào ở trước tận thế, cô là quân nhân?

"Nam Ca, cô không thích tinh hạch cũng không thích vật tư, vậy cô thích cái gì vậu?" Anh ta quyết định làm rõ ràng điểm này để có thể hợp ý cô.


Nam Ca chớp mắt mấy cái, vừa định trả lời cô thích uống máu người nhất. Đột nhiên chú ý tới Lệ Sâm thả một cái túi màu hồng trên đầu gối.

Nha, đây không phải là túi lúc nãy mình tìm được sao!

Vì vậy Nam Ca liền bị cái túi hấp dẫn đi sự chú ý. Vừa cầm lên, cô cực kỳ hứng thú hỏi Lệ Sâm: "Vậy mà còn ở đây! Tôi còn cho rằng đã ném đi rồi!"

Lệ Sâm đối với cô cười đến nhu hòa: "Cái khác thì không có, tuy nhiên bên trong này chứa nước hoa nên tôi mang theo."

Nam Ca nghe vậy, đem khóa kéo ra. Phát hiện vài bình nước hoa đều không bị vỡ, cô càng vui vẻ!

Tô Hoằng cảm thấy anh ta đã biết Nam Ca thích cái gì rồi.

Đây quả thực... Là hố người mà.

Ở tận thế cô không muốn ăn uống, không muốn làm thế nào tiếp tục sống, sao lại có thế muốn làm đẹp?

Mấu chốt là Lệ Sâm cũng nuông chiều cô! Nếu không phải là anh ta mang cái túi này, sao có thể tới tay Nam Ca?

Trong lòng Tô Hoằng thật sự vô lực. Vật tư cùng tinh hạch thì anh ta cũng có thể tìm được. Nhưng mà ai cũng không nói với anh ta, loại đồ vô dụng như này cũng có thể đem Nam Ca thu mua!

Tim anh ta đau quá, anh ta cảm giác lúc trước mình rất lãng phí rồi. Vì vậy Tô Hoằng lúc này còn làm ra một cái quyết định, về sau mặc kệ thấy cái gì. Có thể mang đi thì anh ta cũng muốn mang đi hết!

Thật lâu về sau, có một người có ngoại hiệu "đi qua là sạch" đặc biệt nổi danh, những nơi anh ta đi qua, hận không thể hoang tàn.

Nếu để cho mọi người biết rõ, Tô Hoằng dưỡng thành thói quen như thế là vì một nữ Zombie, phỏng chừng cả đám người sẽ hoài nghi nhân sinh...

Hỏi chuyện thất bại cũng không khiến Tô Hoằng nổi giận, anh ta vậy mà càng bị áp chế lại càng hăng lên.

Thật ra không riêng gì anh ta, trừ Tông Hạo Hiên ở bên ngoài. Mọi người ai cũng đối với Nam Ca tò mò.

Nhưng là Lệ Sâm giống như là vòng bảo vệ của Nam Ca. Ai muốn cùng Nam Ca nói chuyện đều phải trải qua anh loại bỏ.

Về sau, phần lớn vấn đề đều là anh trả lời. Nam Ca một mình chú ý loay hoay những thứ nước hoa kia.

An thành cách căn cứ Tân Bình không xa, nhưng mà máy bay cũng bay gần một tiếng đồng hồ mới đến.

Vốn là tinh thần Nam Ca rất tốt, ai biết thời điểm chuẩn bị vào căn cứ. Cô lại đặc biệt cảm thấy khó chịu.

Bởi vì lúc trước cũng có trải qua cảm giác mê man này, lần này Nam Ca không sợ như


trước mà còn cùng Lệ Sâm lên tiếng chào hỏi: "Tôi muốn đi ngủ."

Lệ Sâm mãnh liệt quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt kia có rất nhiều thứ Nam Ca đọc không hiểu. Hầu kết động động, cuối cùng anh vẫn trầm thấp cười nói: "Được, vậy cô ngủ trước đi."

Tô Hoằng cảm giác lúc này mình cùng Nam Ca đã rất quen thuộc, còn đưa đôi mắt trông mong đến gần lại đây: "Còn ngủ cái gì nha, còn có năm phút nữa là máy bay có thể hạ xuống căn cứ rồi."

Nam Ca ngáp một cái, đừng nói là năm phút. Năm giây cũng không kiên trì được đã ngã vào bả vai Lệ Sâm.

Hiện tại bộ dáng cô "Ngủ" so với hồi trước đẹp hơn rất nhiều. Dù sao từ bề ngoài nhìn, cùng người bình thường đã không có sự khác biệt.

Chỉ có trong lòng Lệ Sâm hiểu được. Thời điểm Nam Ca ngủ say, anh có bao nhiêu nôn nóng. Cô không có hô hấp, không có nhịp tim, lúc ngủ giống như là... Hoàn toàn chết đi.

Anh rất lo lắng cô sẽ không tỉnh dậy nữa. Vừa toát ra ý nghĩ này, Bản thân Lệ Sâm sửng sốt. Lo lắng? Sao anh sẽ lo lắng cho một con Zombie đây!

Từ lúc nào anh có dạng ý tưởng này?

Sắc mặt Lệ Sâm thay đổi trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, ánh mắt cũng càng thêm tối tăm. Mọi người lại không hướng tới trên người Nam Ca. Chỉ có một người Tô Hoằng ba ba nói: "Thật ngủ rồi? Đây cũng quá nhanh..."

Cánh tay Lệ Sâm ôm chặt bả vai Nam Ca, ừ một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net