Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Kim Thái Hanh ở nhà đợi nguyên một buổi sáng, xác định Trần Kiến Thế sẽ không xuất hiện nữa mới lái xe tới phòng làm việc.

Hai ngày nay nhiệt độ bắt đầu giảm, hôm nay bầu trời đầy mây, hình như còn có dấu hiệu muốn mưa. Ra cửa thấy gió lạnh ùa tới, bấy giờ Kim Thái Hanh mới nhận mình ăn mặc khá mỏng manh.

Cậu đứng bên ngoài khoảng mười giây, cảm thụ không khí lành lạnh của hôm nay một chút, cuối cùng vẫn quyết định quay về lấy thêm áo khoác.

Nhưng khi vào nhà, cậu lại chợt nhớ ra quần áo cậu mang tới đây lần trước đều là đồ thu và hè, áo khoác vẫn còn để trong căn hộ của cậu.

Về lấy?

Hay là mượn của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh tung chiếc chìa khóa lên cao rồi bắt lấy một cách chuẩn xác, sau cùng, cậu quyết định lựa chọn phương án thứ hai.

Vì thế cậu vừa leo cầu thang lên tầng hai, vừa gọi điện cho Điền Chính Quốc.

Rất lâu bên kia mới có người nghe máy. Kim Thái Hanh alo một tiếng, nói thẳng: "Hôm nay hơi lạnh, em không mang áo khoác về đây, mượn của anh trước nhé, tối em sẽ về lấy sau."

Bên kia truyền tới một tiếng cười xấu hổ: "Ngài Kim, tôi là Hứa Kính, Trợ lý của Giám đốc Điền."

Bàn tay đang định mở cửa của Kim Thái Hanh bỗng dừng một chút, cậu nói: "Chào anh."

Hứa Kính: "Giám đốc Điền đang họp, không mang di động bên người."

Kim Thái Hanh đứng cạnh cửa suy nghĩ vài giây: "À vâng, không có chuyện gì đâu."

Hứa Kính lại hỏi: "Ngài Kim muốn dùng áo khoác của Giám đốc Điền sao? Tôi có thể tới phòng họp hỏi ngài ấy giúp ngài một tiếng."

"Đừng quấy rầy anh ấy, không cần nói cho anh ấy biết đâu."

Kim Thái Hanh nhìn tủ quần áo: "Không có gì, anh cứ làm việc đi, cảm ơn."

Sau khi cúp điện thoại, Kim Thái Hanh cầm di động đứng trước của phòng ngủ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không động đến đồ đạc của Điền Chính Quốc.

Tuy trước đây Điền Chính Quốc đã nói cậu có thể thoải mái dùng đồ của anh, nhưng từ bé cậu đã có một thói quen, nếu không nhận được sự đồng ý, cậu sẽ không chạm vào đồ của người khác.

Trong lòng có băn khoăn, Kim Thái Hanh dứt khoát không chọn cách mượn áo của Điền Chính Quốc, tự an ủi bản thân rằng hôm nay cũng không quá lạnh rồi xuống lầu.

Nhưng hình như sự an ủi này hơi bị đáng cười, vừa ra khỏi cửa, Kim Thái Hanh đã bị gió lạnh thổi đến ngả nghiêng.

Không khí lạnh đập vào da thịt chẳng được vải vóc che chắn của cậu, chưa được mấy giây, Kim Thái Hanh đã hắt xì liên tục.

Mau mau lên xe, nhanh chóng lượn đi thôi.

Sau khi tới phòng làm việc, Kim Thái Hanh cũng vội vàng đi vào.

Lúc cậu đi ngang qua Tiểu Triển, đối phương không khỏi bật ra một tiếng "quào".

"Ông chủ khỏe thế, hôm nay còn dám mặc mỗi một cái hoodie." – Tiểu Triển nói.

Kim Thái Hanh ôm tay, cười cười: "Cậu hiểu lầm ông chủ rồi, hiện giờ ông chủ cậu đang lạnh đến phát run đây."

Phản ứng của Tiểu Triển còn chưa là gì, khi Kim Thái Hanh đi qua chỗ Dung Dung, cô còn tỏ ra kinh ngạc nhiều hơn.

Dung Dung: "Ông chủ chịu rét giỏi vậy."

Dung Dung đã mặc áo len đi làm.

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ: "Cô quá lời rồi."

Nói xong, cậu lập tức đi vào phòng làm việc và đóng hết cửa sổ trong phòng lại.

Kim Thái Hanh biết hôm nay lạnh, nhưng lại không nghĩ là sẽ lạnh đến mức này.

Bây giờ, việc duy nhất cậu có thể làm là chà xát hay tay, hà hơi mấy cái, sau đó mở máy tính ra giải quyết công việc.

Đăng nhập WeChat trên máy tính, Kim Thái Hanh đưa mắt nhìn những tin nhắn hàng đầu, tổng cộng có mười vị khách.

Căn cứ vào nội dung công việc, cậu sắp xếp chúng theo mức độ phức tạp đến đơn giản rồi ghi vào giấy nhớ trên mặt bàn.

Khi Kim Thái Hanh mở phần mềm đồ họa ra, di động bất chợt vang lên, quay đầu nhìn lại, ra là Điền Chính Quốc gọi tới.

Cậu cầm một tờ giấy trắng, lại rút thêm cái bút máy cắm trong ống bút ra, nghe máy.

"Alo."

Một tiếng này bật ra, Kim Thái Hanh mới phát hiện mình đã lạnh đến phát run rồi.

Điền Chính Quốc hỏi cậu: "

Kim Thái Hanh trả lời: "Chưa ạ."

Điền Chính Quốc: "Hôm nay mặc mấy áo?"

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn: "Hai ạ."

Điền Chính Quốc: "Mặc gì?"

Kim Thái Hanh nghiêm túc đáp: "Một cái áo cộc tay và một chiếc hoodie."

Điền Chính Quốc tạm dừng một giây, hỏi Kim Thái Hanh: "Em có biết nhiệt độ hôm nay là bao nhiêu không?"

Kim Thái Hanh: "Không ạ."

Điền Chính Quốc: "Giờ search đi."

Kim Thái Hanh: "Dạ."

Cậu không cần phải search, bởi vì góc trên bên phải bàn làm việc của cậu có lịch điện tử hiển thị đủ ngày tháng và nhiệt độ.

Kim Thái Hanh: "12 độ."

Kim Thái Hanh rất sợ hãi, cậu cảm thấy mình như đang bị giáo dục vậy.

Điền Chính Quốc: "Đang ở văn phòng à?"

Kim Thái Hanh: "Vâng."

Điền Chính Quốc: "Lát nữa tôi sẽ sai người mang áo tới cho em."

Kim Thái Hanh lúng ta lúng túng: "Dạ, cảm ơn."

Bên kia truyền tới một tiếng bíp, Điền Chính Quốc đã gác máy.

Kim Thái Hanh cầm di động, tay run lên vì rét.

Điền Chính Quốc vừa nói cái gì? Mang áo tới cho cậu?

Kim Thái Hanh tắt màn hình di động, trong lòng bỗng thấy tê tê.

Hành động tự quyết định sẽ đưa áo tới đầy mạnh mẽ như thế, cậu lại rất thích, làm sao đây?

Để di động xuống mặt bàn, lúc này Kim Thái Hanh mới nhận ra hôm nay cậu nói chuyện điện thoại với Điền Chính Quốc có vẻ thoải mái tự nhiên hơn nhiều, không căng thẳng và xấu hổ như trước nữa.

Đây là chuyện tốt.

Hơn nữa, hôm nay Điền Chính Quốc đã quan tâm đến cậu rồi đó.

Kim Thái Hanh bắt đầu ảo tưởng, cứ thế này hẳn sẽ có một ngày cậu và Điền Chính Quốc thật sự yêu nhau.

Tuy quá trình phát triển quan hệ của bọn họ hơi loạn, làm trước rồi kết hôn, sau lại làm quen, và... hiện giờ vẫn chưa có bước tiếp theo.

Thế nhưng cuộc sống bên nhau có rất nhiều hy vọng.

Giờ Kim Thái Hanh đang cảm thấy khá tin tưởng vào cuộc sống tương lai của hai người.

Vì cuộc điện thoại này, tâm trạng của Kim Thái Hanh đã khá hơn nhiều.

Khi đã phấn chấn thì dù khách hàng có đưa ra bao nhiêu yêu cầu phức tạp, cậu cũng chẳng cảm thấy phiền, không những đồng ý hết mà còn nói sẽ cố gắng hoàn thành tốt nữa.

Điền Chính Quốc gác máy không đến năm phút đồng hồ, Dung Dung đã tới gõ cửa, nói bên ngoài có người tìm cậu.

Kim Thái Hanh đặt bút máy xuống, trái tim đập với một tốc độ không bình thường.

Tới nhanh vậy à?

Nhưng khi Kim Thái Hanh ra ngoài, chuẩn bị chào đón người của Điền Chính Quốc thì...

"Tiểu Hanh!"

Phác Chí Mẫn đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của cậu.

Kim Thái Hanh kinh ngạc: "Mày đến thành phố A bao giờ?"

Phác Chí Mẫn cười hì hì, đi tới: "Ngạc nhiên vui vẻ hay giật mình hoảng sợ đấy?"

Nói xong lời ấy, nó liền ôm chầm lấy Kim Thái Hanh: "Anh mày tới đây công tác, làm xong việc lập tức tới tìm mày. Thế nào? Bao tao ăn ở được không?"

Kim Thái Hanh vỗ vai Phác Chí Mẫn: "Đương nhiên."

Vừa nói, Kim Thái Hanh vừa giúp Phác Chí Mẫn kéo vali hành lý vào trong rồi mời nó vào phòng làm việc của mình.

Phác Chí Mẫn là bạn nối khố của Kim Thái Hanh. Hai người học chung từ hồi mẫu giáo, đến khi lên cấp hai, Kim Thái Hanh phải rời khỏi thành phố B nên không còn liên lạc nữa.

Lúc cả hai lên đại học, công nghệ thông tin phát triển hơn, bọn họ mới liên hệ lại.

Từ trước tới nay, Phác Chí Mẫn vẫn luôn là một người vô cùng thân thiện, sau khi liên lạc lại không lâu, quan hệ của cả hai lập tức tốt dần lên.

Vì khi ấy Phác Chí Mẫn cũng lên thành phố A học đại học nên bọn họ còn thường xuyên rủ nhau ra ngoài chơi nữa.

Sau đó, khi tốt nghiệp, Phác Chí Mẫn quyết định quay về thành phố B, số lần gặp mặt giữa hai người mới giảm đi rất nhiều.

Lần gặp gần nhất hình như đã cách đây quá nửa năm.

Bạn thân tới chơi, Kim Thái Hanh đương nhiên vô cùng vui vẻ.

Đây không phải là lần đầu tiên Phác Chí Mẫn đến văn phòng của Kim Thái Hanh nên nó khá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.

Kim Thái Hanh giúp nó cất vali cẩn thận, nó thì tự động đi pha trà.

Kim Thái Hanh ngồi xuống vị trí đối diện với Phác Chí Mẫn, nói chuyện chẳng chút khách sáo: "Hôm nay tao không đi chơi với mày được, cả đống đơn hàng đang chờ đây."

Phác Chí Mẫn không thèm để ý: "Vô tư đi, hôm nay tao cũng chẳng có ý định đi chơi, năm giờ sáng đã phải rời giường, bận rộn đến tận bây giờ, giữa trưa còn theo khách hàng đạp xe chạy khắp thành phố A nữa, mệt chết đi được."

Nói xong, nó lắc đầu, tự nhiên lấy hộp trà dưới bàn ra.

Kim Thái Hanh cười cười: "Định ở thành phố A mấy ngày?"

"Mai phải đi rồi, bay tới tỉnh S,"

Phác Chí Mẫn ngẩng đầu nháy mắt với Kim Thái Hanh: "Nên mới vội vã chạy tới bóc lột mày đây, buổi tối mời tao ăn lẩu đi, mấy nay lạnh quá."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Được."

Phác Chí Mẫn: "Nếu chiều mày bận thì tao tới thẳng nhà mày nhé, mượn máy điện tử của mày chơi tý."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Ok."

Nhưng ngay sau đó, cậu lại thầm "ặc" một tiếng.

Ngày trước, mỗi lần đến thành phố A, Phác Chí Mẫn đều ở lại nhà cậu.

Phác Chí Mẫn rất thích cái máy điện tử cậu mua, có lúc còn lăn lê trong phòng khách nhà cậu để chơi thâu đêm suốt sáng.

Mà tình hình bây giờ đã khác rồi.

"Phác Chí Mẫn, tao..."

Kim Thái Hanh đang định nói về chuyện của Điền Chính Quốc, bỗng nhiên Phác Chí Mẫn kêu "oái" một tiếng.

Nó rót nước sôi, không cẩn thận để bắn lên tay mình. Kim Thái Hanh rút tờ khăn giấy đưa cho nó, cũng vươn tay, bảo: "Tao làm cho."

Phác Chí Mẫn không khách sáo với Kim Thái Hanh, đưa ấm đun nước sang cho cậu.

"Ấy, giờ tao mới phát hiện." Phác Chí Mẫn xoa xoa tay, thở nhẹ một tiếng: "Nay mày mặc ít áo thế, không lạnh à?"

Kim Thái Hanh thở dài: "Lạnh."

Phác Chí Mẫn vứt khăn giấy vào thùng rác: "Lạnh thế sao không mặc nhiều một chút?"

Việc này, nói ra thì rất dài dòng.

Đầu tiên là bởi vì...

Đang định kể chuyện của mình, Kim Thái Hanh chợt thấy Phác Chí Mẫn đột ngột đứng lên rồi tự cởi áo khoác trên người ra.

Kim Thái Hanh hỏi: "Mày làm gì đấy?"

Phác Chí Mẫn: "Tao vừa đạp xe, đang nóng lắm, chẳng phải mày bảo lạnh à, cho mày mặc đấy."

Cởi áo khoác ra, trên người Phác Chí Mẫn chỉ còn lại mỗi một chiếc T-Shirt cộc tay mỏng dính. Kim Thái Hanh vội vàng xua tay: "Không cần, mày mặc đi."

Phác Chí Mẫn: "Khách sáo với tao làm gì, tao nóng thật mà."

Không cho Kim Thái Hanh cơ hội từ chối, Phác Chí Mẫn lập tức vòng qua bàn trà, phủ chiếc áo lên người cậu.

Phác Chí Mẫn nhanh tay lẹ chân, Kim Thái Hanh vừa đặt ấm đun nước xuống, áo khoác đã được phủ lên thân thể rồi.

Ầuuuu.

Từ chối là một chuyện, cảm thấy vô cùng ấm áp lại là chuyện khác.

Tuy nhiên, Kim Thái Hanh vẫn muốn từ chối.

Cậu đẩy Phác Chí Mẫn, cũng gạt áo khoác của nó ra: "Thật sự không cần, lát nữa sẽ có người mang áo tới cho tao, mày tự mặc đi."

Tay Phác Chí Mẫn dừng một chút, nó hỏi: "Có người đưa áo cho mày á?"

Nó cười rộ lên: "Ai thế?"

Cuối cùng đề tài cũng vòng trở lại.

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn nó, bảo: "Có chuyện muốn nói với mày, tao kết hôn rồi."

Tay Phác Chí Mẫn vẫn đặt trên vai Kim Thái Hanh, nghe thế, nó không khỏi kinh ngạc: "Hả? Mày kết hôn rồi?"

Kim Thái Hanh gật đầu, tiếp tục gạt áo ra: "Ừ."

Đúng vào lúc ấy, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ hai tiếng.

Vẻ mặt Phác Chí Mẫn có hơi ngơ ngẩn, nhưng nó vẫn khoác áo lên cho Kim Thái Hanh, nói như không tin lắm: "Mày kết hôn với ai?"

Cửa lại bị gõ hai tiếng nữa.

Phác Chí Mẫn hơi thiếu không kiên nhẫn: "Vào đi."

Cánh cửa chầm chậm mở ra, mà trong phòng, Phác Chí Mẫn vẫn tiếp tục hỏi: "Mày kết hôn với ai? Không phải là Trịnh Hạo Thạc đấy chứ?"

"..." Kim Thái Hanh bât đắc dĩ: "Làm sao có thể..."

"Kim Thái Hanh."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Kim Thái Hanh hơi nghiêng người, lướt qua Phác Chí Mẫn để nhìn ra ngoài cửa

Đây là...

Kim Thái Hanh không ngờ Điền Chính Quốc lại tự mình mang áo tới đây.

Mà hình ảnh trong phòng làm việc của cậu hiện giờ...

Phác Chí Mẫn nửa giống như đang ôm Kim Thái Hanh, nửa lại giống như đang khoác áo cho cậu, một tay nó đặt lên vai cậu, tay còn lại thì giữ chặt vạt áo măng tô.

Kim Thái Hanh vội vàng đứng lên.

Phác Chí Mẫn không nhận ra tình huống có gì bất ổn, vẫn đang khiếp sợ trước thông tin Kim Thái Hanh bất chợt kết hôn, thậm chí thấy Kim Thái Hanh lui về phía sau một bước, nó còn vươn tay kéo cậu lại.

"Không phải Trịnh Hạo Thạc thì là ai?" Phác Chí Mẫn trông có vẻ rất ngạc nhiên: "Mày còn có thể kết hôn cùng ai nữa?"

Kim Thái Hanh: "..."

Phác Chí Mẫn, kiếp sau chúng ta lại làm anh em đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy #hài