Chương 164: Hối hận còn kịp không? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 164: Hối hận còn kịp không? (1)

Lúc Lăng Nhất Phàm và Lâm Y cùng với Lâm Dung đi dạo phố một vòng trở lại, xe của Lãnh Nghị vẫn đậu trước cửa tiểu khu, mắt ba người không tự chủ được tập trung tại vào chiếc xe đó, dừng lại trong thoáng chốc rồi Lâm Y dời mắt sang hướng khac, không nói một lời đi theo Lăng Nhất Phàm và Lâm Dung đi vào tiểu khu.

Khoảng mười giờ, xe của Lăng Nhất Phàm ra khỏi tiểu khu, hắn và Lâm Y hôm nay phải trở về thành phố H bởi vì ngày mai họ đã rời khỏi đây bay sang châu Âu ...

Nhìn thấy xe của Lăng Nhất Phàm rời đi, Lãnh Nghị lúc này mới nổ máy chạy về thành phố H ...

Lúc về đến thành phố H đã khoảng ba giờ chiều, Lãnh Nghị chạy thẳng đến tòa cao ốc LS quốc tế, hắn dừng xe trước cổng lớn, mở cửa bước xuống, bên ngoài đã có một nhóm vệ sĩ chờ sẵn, vài người đi theo Lãnh Nghị còn một người thì chạy xe rời đi.

Lãnh Nghị bước nhanh về phía cửa, vẫn vẻ mặt lạnh lùng, khí thế bức người thường ngày; lúc này Trương Tiểu Mạn đang từ thang máy bước ra đi về phía sảnh lớn, cô vừa liếc mắt đã thấy Lãnh Nghị đang đi ngược hướng với mình, bước chân Tiểu Mạn không khỏi chậm lại, mắt không tự chủ được nhìn về phía hắn.

Người đàn ông kia vẫn anh tuấn bức người, khí chất bất phàm nhưng lúc này, Tiểu Mạn có thể nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt lạnh lùng kia một vẻ u buồn, phong trần mệt mỏi, đáy mắt âm trầm hiện rõ sự bi thương ... Sóng mắt Tiểu Mạn thoáng xao động, cô nghe nói Lãnh tổng đã từ núi cao trở lại nhưng người được gọi là vị hôn thê của ngài ấy lại không cùng nhau trở về thì cô đã biết, chuyện này nhất định có liên quan đến chuyện Lâm Y đính hôn ...

Tầm mắt Lãnh Nghị thoáng dừng lại giây lát trên người Tiểu Mạn, bất cứ người nào hoặc chuyện gì có liên quan đến Lâm Y đều có thể gợi lại trong hắn những hồi ức tốt đẹp đã có. Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn bất giác nhìn Trương Tiểu Mạn, môi hơi gợi lên một ý cười, gật đầu tỏ vẻ như chào hỏi.

Sự chào hỏi chủ động của Lãnh Nghị khiến lòng Tiểu Mạn nóng lên, ở nơi đây có thể được loại đãi ngộ này thật sự đã thiếu lại càng hiếm; thân hình cao lớn của Lãnh Nghị lướt qua bên người cô, phía sau hắn là mấy người vệ sĩ, bước chân Tiểu Mạn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, cô cảm nhận được một cách rõ ràng sự thất lạc và buồn rầu trong mắt Lãnh Nghị.

Cửa thang máy đóng lại, Tiểu Mạn xoay người nhìn những con số không ngừng nảy lên, 1,2 3 ... mãi cho đến 22 mới ngừng lại, cô vẫn đứng ngẩn người ở đấy, suy nghĩ một giây rồi rốt cuộc bước trở vào thang máy, do dự một chút rồi rốt cuộc cũng ấn vào con số "22" ...

Lúc Ngãi Mỹ dẫn Tiểu Mạn đi đến văn phòng tổng tài, cô vừa liếc mắt đã thấy Lãnh Nghị đang nghiêm cẩn ngồi sau bàn làm việc, mắt hắn đã mất đi sự sắc bén thường ngày mà thay vào đó là một vẻ cô tịch và buồn rầu, bình thản nhìn Trương Tiểu Mạn đang đứng trước mặt mình, Trương Tiểu Mạn cũng nhìn cô, trong mắt toát ra vẻ khẩn trương không khống chế được, nhất thời không biết nên mở lời từ đâu mới phải.

'Tìm tôi có chuyện gì?' Lãnh Nghị nhàn nhạt lên tiếng, không còn loại ngạo khí bức nhân thường ngày nữa, những người khác hắn không muốn gặp nhưng Trương Tiểu Mạn thì khác, bởi vì cô ấy là bạn tốt của Lâm Y.

'Lãnh tổng ...' Trương Tiểu Mạn nuốt nuốt nước bọt, dè dặt lên tiếng, 'Tôi ...', vừa mới nói được một chữ "tôi" thì cô lại bắt đầu khẩn trương, mắt nhìn Lãnh Nghị mấp máy môi nhưng mãi mà không thốt được thêm lời nào.

'Có chuyện gì cô cứ nói!' Giọng Lãnh Nghị vẫn nhàn nhạt nhưng mang theo một sự ôn hòa trước giờ chưa từng có.

Một chút ôn hòa đó của Lãnh Nghị rốt cuộc khiến Tiểu Mạn lấy lại dũng khí, cô nhìn gương mặt tuấn mỹ nhưng có chút thất lạc của người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng nói, 'Lãnh tổng ... có còn thích Lâm Y không?'

Trong phòng một mảnh trầm mặc, mí mắt Lãnh Nghị nhẹ nhảy lên, ánh mắt đen thẳm nhìn cô gái trước mặt như dò xét, phán đoán xem cô định nói gì với hắn, lát sau Lãnh Nghị mới lên tiếng, giọng thật nhẹ: 'Tôi mới từ thành phố G trở lại ...'

Vừa mới từ thành phố G trở lại nhưng lại có loại biểu tình này, ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Trương Tiểu Mạn nhìn Lãnh Nghị, do dự giây lát mới nói: 'Lãnh tổng ... có vài lời tôi không biết mình nói có đúng hay không ... nhưng, tôi nghĩ thế này ...' Cô ngừng lại giây lát, nhìn ánh mắt nghi vẫn của Lãnh Nghị, chừng như lấy lại can đảm, tiếp tục nói: 'Lâm Y rời khỏi ngài, là từ buổi tối đêm sinh nhật của bạn ấy, bắt đầu từ giây phút ngài bỏ lại bạn ấy một mình đó ...'

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, lẳng lặng nhìn Trương Tiểu Mạn đợi cô nói tiếp; Tiểu Mạn nuốt nuốt nước bọt, 'Chuyện đó ... ngài làm bạn ấy mất hết mặt mũi, cũng bởi vì vậy mà bạn ấy mới rời đi ... có một câu nói, "ngã ở đâu thì đứng lên ở đấy", nếu như Lãnh tổng thực sự muốn vãn hồi, không bằng ...' Tiểu Mạn thoáng ngừng lại, dè dặt quan sát sắc mặt của Lãnh Nghị rồi nói như nhắc nhở, '... cũng bắt đầu từ chỗ ấy, thay Lâm Y lấy lại thể diện ...'

Mắt Lãnh Nghị nhìn chằm chằm Trương Tiểu Mạn, lát sau hắn mới nhẹ câu môi cười, 'Cám ơn!', nhưng hiện giờ Lâm Y căn bản là không muốn nhìn đến hắn, hắn làm gì có cơ hội giúp Lâm Y sáng tạo một tràng yến hội long trọng như vậy để giúp cô lấy lại thể diện, để biểu đạt tình yêu hắn dành cho cô nữa chứ?

Trương Tiểu Mạn chừng như nhìn thấu suy nghĩ của Lãnh Nghị, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: 'Nếu như Lãnh tổng đồng ý, tôi có thể giúp ngài hẹn Lâm Y ra ...'

Mắt Lãnh Nghị bừng sáng lên, hắn trầm tư giây lát rồi mở bừng mắt, giọng nói từ tính bắt đầu có chút sức sống: 'Được, vậy cô giúp tôi hẹn cô ấy, tối ngày mai ... thời gian địa điểm cụ thể tôi lại báo với cô sau!'

Trên mặt Tiểu Mạn nụ cười lặng lẽ nở ra, cô vội vàng gật đầu sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Y, rất nhanh điện thoại đã thông, đầu bên kia truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Lâm Y: 'Tiểu Mạn ...'

'Ân, Lâm Y ...' Giọng Tiểu Mạn thật tự nhiên, '... đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, tối mai bạn rảnh không, cùng ăn một bữa cơm được không?'

'Tối mai?' Bàn tay đang thu dọn đồ đạc của Lâm Y thoáng khựng lại, cô đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa sổ nhìn mông lung ngoài trời, tối ngày mai cô đã rời khỏi Trung Quốc, đang trên đường bay đến một đất nước khác, một bầu trời khác; nhưng lần này vì tránh Lãnh Nghị, hai người họ gần như bí mật rời đi, ngoại trừ người nhà của hai bên, còn lại cũng chưa nói với ai.

Tiểu Mạn đang làm việc ở LS quốc tế, nếu như nói thật với bạn ấy, rất có khả năng sẽ truyền đến tai Lãnh Nghị, vì tránh cho những chuyện ngoài ý muốn phát sinh, Lâm Y quyết định tạm thời không nói cho bạn biết, đợi đến khi ra nước ngoài rồi lai gọi về xin lỗi Tiểu Mạn vậy ... Nghĩ vậy nên Lâm Y cười nói: 'Tối mai, mình không đi được!'

'Không đi được?' Tiểu Mạn vô ý thức lặp lại một lần, cô quay sang nhìn Lãnh Nghị vẫn đang ngồi sau bàn làm việc, Lãnh Nghị ra hiệu cho cô, ý bảo dời sang một thời điểm khác, Tiểu Mạn nhẹ gật đầu sau đó nói vào điện thoại, 'Tối mai bạn có việc gì quan trọng lắm hay sao mà không đi được? Nói mình nghe thử xem!'

'Khụ ...' Lâm Y nhất thời không nghĩ ra cái cớ gì, chỉ đành nói qua loa, 'Tối mai ... mình với Nhất Phàm đã hẹn rồi, về nhà ba mẹ anh ấy ăn cơm ...'

'À ...' Trương Tiểu Mạn thở phào một tiếng, nói vẻ thoải mái, 'Mình còn tưởng có chuyện gì quan trọng lắm chứ ... nhà ba mẹ anh ta, sau này mỗi ngày bạn đều phải trở về, hai chúng ta khó có một lần gặp mặt ... khụ, nói cho bạn biết, ngày mai bạn không ăn cơm với mình, sau ngày mai mình phải đi công tác đến tận hai tuần, ân, đừng ấp a ấp úng nữa, cứ quyết định như vậy đi, thời gian địa điểm cụ thể mình gọi cho bạn sau nhé?'

'Chuyện này ...' Lâm Y nhất thời không biết nói sao, thì đã nghe Tiểu Mạn hối thúc: 'Nhanh lên nhanh lên, mình còn phải đi làm nữa, để tổ trưởng khó chịu của mình nhìn thấy thì hỏng, bạn biết người kia rồi ...'

'Được được được ...' Lâm Y bất đắc dĩ gật đầu, cô nghĩ dù sao cũng là bữa cơm tối mà, vậy thì sáng mai trước khi lên máy bay gọi lại cho Tiểu Mạn, nói với bạn ấy chuyện cô ra nước ngoài, vậy thì vẫn còn kịp!

'Xong rồi!' Tiểu Mạn hào hứng ngắt điện thoại, đắc ý đến suýt nữa thì quên mất người đàn ông trước mặt, vị tổng tài mà trước giờ cô luôn sợ hãi nhưng luôn rất muốn gặp. Trương Tiểu Mạn hưng phấn nhìn Lãnh Nghị: 'Lãnh tổng, ngày mai ngài định chuẩn bị tiết mục gì để vãn hồi Lâm Y?'

Sự thất lạc và am trầm trong mắt Lãnh Nghị lúc này rõ ràng đã tan đi không ít, hắn nhẹ câu môi, giọng nói vẫn bình đạm như thường; 'Ngày mai cô sẽ biết thôi!' Tiểu Mạn rốt cuộc đành thôi, không dám hỏi nhiều.

Nhìn Trương Tiểu Mạn rời khỏi văn phòng, Lãnh Nghị trầm tư giây lát rồi ấn điện thoại bàn: 'Ngãi Mỹ, cô vào đây một chút!'

Rất nhanh Ngãi Mỹ đã đẩy cửa vào đứng trước bàn làm việc của Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói: 'Lãnh tổng, có gì sai bảo?'

Trên mặt Lãnh Nghị vẫn là vẻ bình thản, 'Ngãi Mỹ, cô lập tức liên hệ một công ty tổ chức hôn lễ tốt nhất, chiều nay tôi muốn gặp họ!'

Rõ ràng thấy được vẻ sửng sốt trên mặt Ngãi Mỹ, cô do dự một chút rồi nghi hoặc hỏi: 'Lãnh tổng, ai ... muốn kết hôn?'

'Tôi!' Giọng Lãnh Nghị vẫn điềm nhiên.

Ngãi Mỹ kinh ngạc trợn to mắt, nhất thời không nói được một lời, lát sau cô mới hoàn hồn lại, cười hớn hở nói: 'Chuyện này đúng là đại hỷ sự ... Lãnh ... Lãnh tổng, vậy cô dâu may mắn đó là ai vậy?'

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười,vẻ thất lạc cùng uể oải đã biến mất không chút tăm tích, trong đôi mắt đen thẳm là một mảnh nhu tình, giọng nói từ tính thật dễ nghe: 'Lâm Y!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net