Ngoại truyện C8: Thế giới hai người (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện chương 08: Thế giới hai người (1)

Hôm nay người đến nhà trẻ đón Lãnh Hạo là Tương Mân, cậu nhóc ngước nhìn bà cố đang nắm tay mình, nghi hoặc hỏi, 'Mẹ đâu rồi? Hôm nay sao mẹ lại không đến đón con?'

'Ừ, mẹ hôm nay có việc, không về nhà!' Tương Mâncúi xuống nhìn đứa cháu yên, vẻ mặt thật từ hòa.

Lãnh Hạo thoáng sụ mặt xuống, 'Mẹ không về nhà, vậy ai ngủ với con?'

Tương Mân cười: Hạo Hạo dũng cảm như vậy, ngủ một mình chắc không có vấn đề gì đâu, đúng không?'

Muốn mẹ ngủ cùng thì không dũng cảm sao? Đối với cách nói này của bà cố, Hạo Hạo cực kỳ bất mãn! Nhưng hôm nay cậu nhóc có chuyện quan trọng muốn tìm ba, chuyện này tạm thời cho qua đi...

Xe vừa dừng lại trước cổng chính căn biệt thự, Lãnh Hạo đã nhảy vội xuống rồi thân hình nhỏ nhắn chạy thẳng vào cửa, miệng kêu không ngừng, 'Ba, ba ơi...'.

'Hôm nay ba cũng bận rồi, không về nhà!' Nhàn nhã đi phía sau cậu nhóc, Tương Mân yêu thương nhìn thân hình bé nhỏ đang tung tăng chạy khắp nơi, giọng sủng nịch.

Sao ba cũng không về nhà vậy? Lãnh Hạo thoáng ngẩn người rồi lại quay sang Tương Mân, giọng nghi hoặc, 'Bà cố, ba hôm nay sao cũng không về nhà? Có phải ba đi với mẹ không? Vậy sao không dẫn con theo?'

'Khụ khụ, chắc là không đi với nhau đâu, bằng khôngsao có thể không dẫn con theo được chứ?' Tương Mân vội an ủi đứa cháu yêu đồng thời tìm cách phân tán sự chú ý của cậu nhóc, 'Khụ khụ, Hạo Hạo của bà sao vội tìm ba con vậy?'

Quả nhiên suy nghĩ của Lãnh Hạo lập tức bị kéo trở lại với "chuyện quan trọng", giọng non nớt lập tức vang lên, 'Bà cố, cô giáo Ngô của bọn con đã đồng ý làm vợ của con, con muốn đổi vợ với ba!'

***

Tại hội sơ cao cấp nhất của thành phố H, trong căn phòng tổng thống dành riêng cho Lãnh Nghị, nơi chiếc sofa rộng rãi cực kỳ sang trọng ở phòng ngoài, Lâm Ylười nhác tựa vào ngực Lãnh Nghị, đôi má vì men rượu mà ửng hồng một mảnh, đôi mắt đen láy cũng mê ly như phủ một màn sương mù.

Nơi bàn trà trước sofa bày biện mấy đĩa thức ăn tinh xảo, hai bình rượu đỏ đã lâu năm, hai chiếc ly pha lê chân cao sang trọng, bên trong sóng sánh màu đỏ của rượu.

Không có con trai quấy nhiễu, tất cả như trở về trước đây, người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, trên mặt cô đã lộ ra chút men say, gương mặt toát ra một vẻ mê ly mà lười lĩnh, dưới ánh đèn làn da trắng như ngọc càng thêm mê người, những đường cong đầy dụ hoặc như ẩn như hiện càng khiến người ta vô hạn mơ màng...

Tim người đàn ông đập càng thêm nhanh, bàn tay lần nữa nâng lên một chiếc cốc trên bàn, chậm rãi ngửa cổ rót chất lỏng màu đỏ sậm sóng sánh trong ly vào miệng nhưng không vội nuốt xuống mà giữ chặt gáy của cô gái,chậm rãi đem rượu trút vào trong miệng cô gái.

Đôi mắt mê ly của cô gái máy mạnh lên nhưng đã không có cách nào cự tuyết cách mớm rượu đầy thân mật của người đàn ông, rượu trong miệng ừng ực nuốt xuống, nóng rực tuột xuống cổ họng, trôi xuống bụng.

Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, đôi mắtđen thẳm bừng bừng cháy ngọn lửa dục vọng, giọng nóicũng vì như vậy mà trở nên khàn khàn, 'Ân, uống như vậy có phải đặc biệt lắm không? Anh lại mớm cho em một ngụm nữa...'

'Đừng, không uống được nữa đâu... sắp say rồi...' Cô gái đã bắt đầu lắp bắp, giọng nói mang theo chút hoảng loạn nhưng lời của cô còn chưa nói hết thì người đàn ôngđã lặp lại trò cũ, giữ lấy sau ót cô gái, một ngụm rượu đầy ắp lần nữa rót vào cổ họng cô gái; 'Ưm...' Không nhả ra được, cô gái chỉ đành nuốt xuống.

'Còn muốn nữa không?' Ngũ quan tuấn mỹ của người đàn ông bắt đầu trở nên mơ hồ trước mắt cô gái.

'Không...' Đáy mắt cô gái càng thêm mê ly, giọng nóicũng trở nên mềm mại, lãng đãng vang lên trong căn phòng.

'Ừ, vậy em mớm cho anh...' Đáy mắt người đàn ôngdục vọng và ý cười đều không ngừng dâng lên, tràn ngập dụ hoặc; cô gái còn chưa kịp trả lời thì chiếc ly trên tay người đàn ông đã được đưa lên môi cô gái, giọng nói vô hạn nhu hòa, 'Ngoan, đến lượt em...', nói rồi ly rượu đã được đưa đến sát đôi môi hồng nhuận như hoa anh đào của cô gái.

Cô gái máy móc nuốt xuống một ngụm rượu nữa, ánh mắt sương mù rơi trên gương mặt của người đàn ông, gương mặt ấy tuấn mỹ như thế mang theo một ngạo khí và vẻ lãnh liệt trời sinh, tim cô gái lạc mất mấy nhịp, hàng mi dài nhẹ chớp lên, đôi tay vòng qua cổ người đàn ông, cánh môi anh đào chậm rãi dán lên đôi môi với những đường nét rõ ràng của hắn.

Đôi môi cô gái vừa mới hé ra thì người đàn ông đã không đợi kịp nghiến ngấu đôi cánh môi thơm kia, rượu trong miệng cô gái đổ hết vào miệng người đàn ôngkhông sót một giọt, người đàn ông như còn chưa thấy đủ, đầu lưỡi lại cường hãn đoạt lấy sự ngọt ngào trong miệng cô gái.

Bầu không khí dần trở nên ái muội hơn rất nhiều, đôi má cô gái càng thêm đỏ ửng, ánh mắt mê ly dần trở nên mơ màng, đôi cánh môi mềm hơi hé ra nhiệt tình nghênh đón nụ hôn của người đàn ông...

Nụ hôn dần trở nên nóng bỏng, cuồng dã hơn, làn váy của cô gái bị đẩy lên cao hơn, bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng trượt trên làn da mềm như lụa của cô gái, hô hấp dần trở nên thô ráp, dưỡng khí dường như đã không đủ... chiếc váy rơi xuống, quần áo trên người ngườiđàn ông cũng rơi xuống...

Thân thể nhuận ngọc của cô gái cùng với thân thể rám nắng màu mật ong của người đàn ông tạo thành mộtsự đối lập mà hòa hợp đến kỳ lạ. Cánh môi người đàn ôngrời khỏi môi cô gái, một đường trượt xuống... tiếng ngâm nga, tiếng thở dốc rất nhanh đã phiêu đãng trong căn phòng nghỉ xa hoa rộng rãi...

Không có con trai quấy rầy thật tốt...

Khi hai thân thể như keo với sơn quấn quýt giao triền thì chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trà rất không thức thời đổ chuông réo rắt khiến cô gái đang vong tình chìm đắm trong mật ngọt tình yêu chợt mở bừng mắt, tình ý trong đáy mắt lập tức tan đi hơn một nửa, bàn tay nhỏnhắn vội đẩy thân thể rắn rỏi của người đàn ông ra, 'Đợi... đợi chút... Nghị... có lẽ... là Hạo Hạo...'

'Lát nữa nghe sau...'

'Không được... thằng bé sẽ sợ...' Cô gái nhẹ cắn môi, hôm nay cô chạy ra ngoài chơi bỏ con ở lại nhà, trong lòng vốn đã có chút bất an, giờ con gọi điện thoại đến, làm sao không nghe được chứ?'

'Anh mặc kệ em... em... nghe điện thoại...' Cô gái hơi lách người ra, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại.

Quả nhiên là điện thoại trong nhà gọi đến, cô gái vội thấp giọng nhắc nhở người đàn ông, 'Anh... ngừng lại đã...em nghe một chút là xong rồi...' Nói rồi ngón tay hơi run ấn phím đón nghe.

'Mẹ, mẹ đang ở đâu, sao hôm nay mẹ không về?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói non nớt của Lãnh Hạo.

'Ờ, mẹ... tối nay có việc, ngày mai mới về được...' Cô gái cố nén tiếng thở dốc, hít một hơi thật sâu, rồi mới trả lời ... Người đàn ông cắn môi, dưới thân khẽ vận sức khiến cô gái không khỏi dật ra một tiếng "ưm".

'Mẹ, mẹ sao vậy?' Trong căn biệt thự, Lãnh Hạothoáng chau mày, 'Có phải là bụng mẹ lại đau không? Có phải là ba lại đè mẹ nên làm bụng mẹ đau không?'

'Ồ, không... không phải...' Cô gái nuốt nuốt nước bọt, giọng nói so với khóc còn khó nghe.

Nhưng lời của cô còn chưa dứt thì điện thoại đã bị người đàn ông trên thân đoạt lấy, tắt máy, ném sang mộtbên...

Hai thân thể lại tiếp tục chiến đấu quên mình, nhưng, rất nhanh, điện thoại Lãnh Nghị đặt trên bàn trà lại reo lên, Lãnh Nghị chỉ làm như không nghe thấy, điện thoạireo lên rồi ngừng, ngừng rồi lại reo lên...

Rốt cuộc cuộc chiến cũng kết thúc chỉ còn lại tiếng thở dốc, điện thoại trên bàn trà lại tiếp tục không chịu buông tha, 'Nghị...điện thoại...', cô gái đẩy người đàn ôngnãy giờ vẫn còn quyến luyến vờn môi trên môi cô khôngchịu buông ra.

Mắt Lãnh Nghị lúc này mới rời khỏi gương mặt xinh xắn của vợ, cánh tay dài khẽ vươn về phía bàn trà cầm điện thoại lên, nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, đón nghe, lúc này nghe điện thoại của con trai cũng tốt!

'Ba...' Đầu bên kia là giọng lo lắng pha chút bất mãn của cậu con trai, 'Sao ba không chịu nghe điện thoại của con?'

'Ờ...' Lãnh Nghị nháy mắt với cô gái dưới thân, giọng hiền hòa, 'Ba vừa mới đánh nhau với quái vật! Không có thời gian nghe!' Cô gái thoáng ngẩn người, trừng mắt nhìn người đàn ông, áo não dùng đôi tay nhỏ nhắn bóp chặt cổ hắn...

Đánh nhau với quái vật? Đầu bên kia cậu nhóc lập tức quên hết những chuyện không vui, quên luôn mục đích lần này gọi điện thoại cho ba là vì muốn tìm mẹ, hơn nữa là tìm ba để bàn chuyện quan trọng, đổi vợ! Đôi mắt to tròn như hai viên bi của cậu nhóc bừng sáng, giọng nóicũng đầy hào hứng, 'Ba, ba đang đánh nhau với quái vật sao?'

'Ừm... khụ khụ... giờ quái vật đang bóp cổ ba đây...' Giọng Lãnh Nghị thật trầm, toàn thân toát ra vẻ thỏa mãn sung sướng, 'Ân, quái vật còn cắn ba, đá ba nữa này... haizzz, con trai, để ba đánh bại quái vật rồi lại nói chuyệnvới con được không?'

'Ba, để con giúp ba!' Ý chí chiến đấu của cậu nhócnổi lên bừng bừng, nắm chặt nắm đấm hào hứng muốn thử.

'Ừm, con trai ngoan, ba một mình đánh quái vật không sao cả...Aaa, quái vật nhỏ lại cắn ba nữa rồi, con trai, lát nữa ba nói chuyện với con sau!' Lãnh Nghị nhanh chóng ngắt điện thoại, kéo bàn tay đang bóp cổ hắn ra, thân thể lại áp xuống, giọng đầy ý cười, 'Tối hôm naychúng ta đánh quái vật nhỏ cả đêm luôn nha!'

'Anh mới là quái vật, siêu quái vật!' Cô gái vừa cắn vừa đánh vừa đá, người đàn ông chỉ mím môi cười, hai tay dễ dàng chế trụ cô gái, khiến cô ngoan ngoãn nằm trở lại dưới thân, không thể động đậy.

Người đàn ông nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái, giọng càng thêm ái muội, 'Ân, vậy để siêu quái vật đấu với quái vật nhỏ...' Lời vừa dứt thì thân thể cao lớn của người đàn ông đã nhanh nhẹn lật lại, đôi tay chỉ khẽ dùng sức đã dễ dàng bế bổng cô gái lên đi về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Lãnh Nghị như thường ngày đúng giờ thức dậy, làm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo xong rồi trở lại bên giường, hơi cúi xuống nhìn cô gái vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ, gương mặt tươi mát thanh thuần rõ ràng mang theo chút mệt mỏi. Lãnh Nghị lặng lẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay trắng nõn của cô gáiđặt trở lại vào trong chăn rồi cúi xuống, âu yếm đặt lên má cô gái một nụ hôn, cô gái hơi hé mắt ra rồi lại nhắm lại, nghe giọng nói nhu hòa và sủng nịch của Lãnh Nghịvang lên bên tai, 'Anh đi làm trước... em cứ ngủ đi, công việc ở công ty Tiểu Họa Nhi lát nữa anh bảo người sang giúp em, đến lúc tuyển dụng em đến là được...'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net