CHƯƠNG 3: SỰ SẮP ĐẶT CỦA DUYÊN PHẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ vừa điểm canh tư, trời còn chưa sáng, quanh thành lúc này vẫn còn im ắng, xung quanh thì giăng đầy đám sương xám dày đặc. Chỉ có a hoàn Tiểu Thất là thức dậy từ sớm dặn dò thiện phòng chuẩn bị bữa sáng cho Tử Yên. Rồi bắt đầu xắn tay áo lên thâu xếp y phục, quét dọn quanh phủ và lấy thao đi đựng nước để tiểu thư cô rửa mặt lúc thức dậy.

Xong xuôi mọi việc, cô nàng Tiểu Thất mới bưng theo thao nước đi vào phòng gọi tiểu thư thức dậy để chuẩn bị thượng triều. Mỗi ngày đều vậy, sinh hoạt của Tiểu Thất cứ thế mà an ổn trôi qua

  Thời gian thượng triều được cố định là giờ thìn, thượng triều hay còn gọi là thiết triều là thời gian duy nhất mà các quan viên có thể tấu lên cho bậc quân vương những điều bất mãn hoặc mong muốn của bản thân, cũng như tình hình của bá tánh lê dân trong thiên hạ.

   Lão gia và tiểu thư đều thượng triều vào sáng sớm theo lệnh nữ đế, chỉ có phu nhân là ở nhà chuẩn bị lên Quốc Tử Giám dạy học. Nha hoàn Tiểu Thất liền theo lời bà xuống phố đến Quan Thịnh Hiên mua vài xấp vải thượng hạng để chuẩn bị y phục cho mùa hè và mua thêm vài cân trà Long Tỉnh.

Trong khoảng thời gian này, dưới phố cũng dần trở nên tấp nập, người thì mở sạp buôn bán mưu sinh, kẻ thì mở cửa trà lâu chuẩn bị đón khách. Bầu không khí trong lành nhưng náo nhiệt, người qua kẻ lại vồn vã chuyện trò. Khung cảnh ấy thật mang lại cho người ta cảm giác thư thái và yên bình.

   Vừa rời khỏi phủ, tiểu Thất xách theo túi tiền nhàn tản vươn dài đôi tay rồi hít thở khí trời tản bộ khắp con phố. Vừa nhìn thấy các sạp hàng, nàng liền hưng phấn chạy thẳng lên phía trước, rồi hoà vào dòng người. Cô hết xem quán này lại tới quán kia, mỗi một tiệm nàng lại ngắm nghía vài món rồi hỏi giá cả xem sao để trả giá cho hợp với túi tiền của nàng. Tiểu Thất như thể không biết mệt, ngó tới ngó lui như một đứa trẻ lần đầu dạo phố.

  Thoả mãn cho sự ích kỉ của bản thân xong, tiểu Thất mới bắt tay vào chính sự theo sự dặn dò của phu nhân đi thẳng đến Quan Thịnh Hiên đặt vài mẫu thượng hạng để giao đến Khương phủ, để biết chi tiết chất lượng vải ra sao, nàng được chủ quầy mời đến xưởng nhuộm để lựa chọn màu vải.

    Bỗng nhiên trong lúc tham quan phường nhuộm, một chủ quản từ xa la toán lên:

-"Ai là người phụ trách trách khu Ất, tại sao lại có xấp vải bị loang màu ở đây!"

  Vừa hét lên, tất cả công nhân đều bỏ hẳn việc trên tay xuống để đi đến đó, cả tiểu Thất cũng hiếu kì chạy theo. Thì ra kẻ nổi cáu lúc nãy là Vương Hào, ông ta từng đến thương hội của Khương gia để xin được đưa vải của họ vào thị trường nước ngoài thông qua thương hội nhưng năm lần bảy lượt đều bị từ chối vì họ quá cố chấp trong việc đổi mới và học hỏi.

Thình lình một cậu thiếu niên từ trong đám người rụt rè bước ra.

-"là...là tôi thưa ông." Chàng trai sợ hãi cuối gầm mặt xuống nhận tội

-"Tại sao, cậu cho tôi lý do, loang màu nhiều thế này, nếu cậu không nghĩ ra cách khắc phục thì lập tức cuốn gói ngày mai không cần tới đây làm việc nữa." Vương Hạo biết rõ ngay cả ông cũng không có cách nào thì làm sao một công nhân như chàng trai ấy lại có thể nghĩ ra được. Trong lòng ông từ trước đã có ý định đuổi việc cậu để giảm bớt ngân sách nhưng lại chưa có cơ hội. Lần này may mắn như thế, ông đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

-"Tôi..tôi nghĩ có lẽ là do lúc phơi vải ngoài trời tôi vô tình chồng vải có màu đậm lên xấp vải này nên mới xảy ra tình trạng loang màu như thế. Nhưng... nhưng tôi không biết cách khắc phục, xin ông đừng đuổi việc tôi, tôi xin ông. Nhà tôi còn có mẹ già đang bệnh, tôi xin ông đấy chủ quản Vương." Cậu thiếu niên rướm đầy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bất mãn, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn đến đỏ mặt chỉ để mong có đồng tiền mua thuốc trả hiếu cho mẹ già.

   Đời chính là như thế, người yếu luôn là kẻ phải chấp nhận sự bất công mà sống tiếp. Còn kẻ mạnh chính là người tạo ra những cái luật ngớ ngẩn để biến tất cả tội lỗi của họ trở thành công lý để không ai có thể định tội.

   Mọi công nhân đứng ở đấy không phải trong lòng không muốn giúp, không phải không thông cảm cho người thanh niên nghèo đó. Chính họ sau này cũng có thể là cậu, nhưng tất cả... không một ai dám đứng ra lên tiếng, mà chỉ biết cuối gầm mặt hổ thẹn.

Bầu không khí xung quanh dần trở nên khó thở và nặng nề, ai nấy đều hết sức giữ im lặng tuyệt đối nhất có thể. Chính trong khoảnh khắc ấy, tiểu thất mới hiểu được trước giờ bản thân quá sung sướng, vốn chưa từng phải nếm qua sự tàn khốc của thế giới bên ngoài. Thoạt đầu cô luôn ngây thơ cho rằng xã hội này thật công bằng, nhưng cho đến bây giờ tiểu cô nương tiểu Thất đã không còn ý nghĩ như thế nữa.

  Thay vì bất lực trơ mắt đứng nhìn một thiếu niên trẻ tuổi mất đi công việc, tiểu Thất đã cố gắng nhớ lại tất cả những điều tiểu thư dạy cho nàng và cố gắng nghĩ ra biện pháp cứu vãn.

Tiểu Thất trầm tư rơi vào im lặng, đưa tay lên xoăn xoăn lọn tóc rồi nhắm mắt suy nghĩ. Đột nhiên từ phía sau thổi ngược trở lại một cơn gió se lạnh tạt vào sau gáy đánh thức kí ức đang ngủ say trong nàng. Nàng nhớ đến hương thơm lành mạnh của những mùa khoai chín, nhớ đến cánh đồng có mùi đất quen thuộc khi trời trở đông. Và cả cách giải quyết vấn đề loang màu bằng khoai tây được phu nhân chỉ dạy.

Tiểu thất chưa kịp xem xét bản thân cần nói gì đã bước ra khỏi đám đông hướng tới thanh niên kia mà đi tới.

-"Khoai tây"
-"Khoai Tây" Ngay khi nàng vừa mở lời, liền có một công tử thân mặc y phục đắc tiền đồng thanh

  Đương nhiên họ nói khoai Tây không phải bởi vì thèm ăn, mà đó là cách duy nhất có thể giải quyết tình trạng loang màu của xấp vải này.

  Người công tử đó vừa bước đến nhìn tiểu thất liền thi lễ cúi chào. Tiểu thất vốn trước giờ không quen lễ nghĩa, cũng bị cậu ta khiến cho bất giác thi lễ. Nhìn thấy cậu thiếu niên anh tuấn đó, chủ quản Vương lập tức hạ hỏa nhẹ giọng cung kính:

-"Chào.. chào nhị thiếu gia, lão nô không biết ngài đến nên chưa kịp chuẩn bị chu đáo, thất lễ thất lễ rồi, mong nhị thiếu gia thứ tội."

-"không sao không sao, nãy giờ ta đứng bên ngoài cũng đã biết được sự tình ra sao." Nói xong, cậu quay người lại hướng đến tiểu Thất: "hồi nãy ta có nghe cô nương nhắc đến khoai Tây, không biết cô nương có cao kiến gì?"

  Nhị thiếu gia đột ngột hỏi làm tiểu Thất không biết phải đáp lại như thế nào, nàng mới đâm ra ấp a ấp úng:

-"h...hả, khoai....à khoai tây đúng không, phu nhân nhà ta có từng nói qua, có một lần tiên hoàng ban chỉ lệnh cho phu nhân phụ trách chức phó sứ giả trợ giúp cho Trần đại nhân sang Tân Cương kí hoà ước và giao lưu văn hoá. Tại đó, Tây vực phát triển mạnh mẽ về lĩnh vực dệt may, cho nên trong lúc học hỏi đã được một người bản địa chỉ cho cách giải quyết tình trạng loang màu của vải vóc. Không biết tại sao công tử biết được bí quyết này?"

-"à thì... ta chỉ là muốn ăn khoai tây thôi, haha" có vẻ như nhị thiếu gia này có điều giấu giếm không thể nói ra, nên chỉ cười cho có lệ rồi lảng tránh sang vấn đề khác.

Vừa hay trong giỏ của tiểu Thất có mua một cân khoai tây sống, nàng mới tiện tay lấy ra một củ. Mượn cây dao rồi thái ra thành các lát có kích cỡ như nhau, mạnh dạn đi tới định chà xát củ khoai vào vị trí bị loang màu.

Vốn dĩ tên chủ quản ấy không hề xem trọng xấp vải thứ phẩm ấy, hư rồi thì làm lại thôi, dù sao cũng chỉ là hàng có chất lượng thấp. Điều ông quan tâm lúc này là có đuổi được người thiếu niên nghèo đó hay không. Ông nhất quyết cản chân tiểu thất và viện đủ mọi lí do để ngăn nàng đến gần. Nào là "không biết cô là ai, làm sao có thể tin được cô có thể giải quyết được". Rồi "lỡ cô làm hỏng thì sao, cô đền tôi à?"

Ngăn đi ngăn lại làm tiểu thất cũng xém chút muốn nổi cáu, bỗng nhiên nhị thiếu gia lên tiếng bảo chủ quản hãy để tiểu thất thử, nếu có sai lầm gì thì cậu sẽ chịu trách nhiệm. Có cậu ra mặt nói đến như thế, lão Vương không lí nào lại từ chối tiếp, ông đành đứng sang một bên ngậm ngùi lòng dái trời khẩn đất mong cô nương kia sẽ thất bại.

Trước tiên, tiểu thất dùng lát khoai vừa thái thoa đều lên vết loang của vải, sau đó chờ đủ một khắc, nàng lại đem xấp vải đến thao nước sạch gần đó xã lại với nước, rồi đem đi hong khô.

   Tất cả đã xong, mọi người đứng gần đó vừa nhìn thấy xấp vải đều ngạc nhiên không ngớt, tấm vải còn sạch và đẹp hơn cả lúc ban đầu.

  Thậm chí là một hàng thứ phẩm, mà lão Vương cũng không phân biệt được giữa nó với hàng trung phẩm khác chỗ nào. Còn tiểu thất thì đứng đấy thỏa mãn trước cơn mưa lời khen từ đám công nhân và cảm thấy "thành công".

   Sau khi đã cải thiện tình trạng loang màu, theo lời hứa của lão Vương, người công nhân ấy vẫn sẽ có thể ở lại làm việc. Ai ai cũng vui mừng thay cho cậu và cảm ơn tiểu Thất, duy chỉ có chủ quản là tiếc cho số tiền trong ngân sách đến cuối cùng vẫn không thể giảm bớt được đồng nào. Tiểu Thất cứ vậy mà đi khỏi, nhị thiếu gia còn chưa kịp hỏi han danh tính, nàng đã rời phường nhuộm cùng với chưởng quầy.

  Nhưng ông trời không phụ người có duyên, cổ nhân có câu:

  "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
   vô duyên đối diện bất tương phùng"

Chẳng mấy chốc, cả hai lại tình cờ gặp nhau tại một quán trà phía đông kinh thành.

______________________
  Liệu cả hai có kết được mối lương duyên này hay không? Hãy cùng mình đón xem chương tiếp theo :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net